Ném điện thoại lên giường, bước đến cửa sổ mở toang ra. Dòng người bên dưới vẫn theo nhịp độ chậm rãi, bình thường mà trôi. Ngày qua ngày, mặc kệ ai bon chen xô bồ, cuộc sống nơi đây vẫn chỉ có vậy.
-“Được, anh đợi em!” – tôi cẩn thận bấm từng kí tự, lòng nhớ em cồn cào khó tả.
Tin nhắn đến sau mười lăm phút.
Tôi đứng chôn chân trước giường, không dám nhìn điện thoại.
—
Một năm ba tuần sau ngày chia tay.
-“Hiếu, mày lại đây!” – Chị Hồng đẩy cái laptop đến trước mặt tôi, sau đó khoanh tay đứng nhìn. Vẻ mặt dửng dưng đến phát sợ.
Vừa nhìn những hình ảnh trong máy, trái tim tôi lại đập hẫng thêm một nhịp nữa. Cảm giác đau đớn lập tức căng phồng trong lồng ngực đến khó thở vô cùng.
Em, em sắp cưới ư?
-“Cớ gì mày cứ mãi chờ đợi một người đã hết yêu mình như thế hả, thằng ngu này? Đợi một tháng, hai tháng tao còn thấy được, đây đã một năm trôi qua rồi mà còn đợi. Đợi đợi cái xì mốc! Nó chuẩn bị làm đám cưới với người ta kìa!”
-“Không thể nào!” – tôi cười khan hai tiếng, tay cố nén để không phải run rẩy.
-“Vì sao? Chia tay mày thì nó phải lấy thằng khác chứ sao? Chả nhẽ mày không cho?” – chị mỉa mai đến phát sợ – “Tao không biết đến bao giờ mày mới chịu tỉnh hả con?”
-“Sao lại như vậy được? Cô ấy vẫn còn đang học mà? Mới chỉ năm ba mà đã làm đám cưới rồi sao? Chả nhẽ cô ấy không biết như thế sẽ ảnh hưởng đến việc học sao?”
Chị Hồng nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại, chép miệng lắc đầu ngao ngán.
-“Hiếu, đó là việc của người ta, sao mày cứ phải xoắn lên như thế? Huống hồ, mày là cái gì của nó? Chả ai cấm việc vừa học vừa lấy chồng cả. Việc nó nó lo, không thì đã có thằng to béo đứng bên là chồng nó lo rồi. Mày hóng mày thêm tức chứ việc gì phải lo?”
-“Nhưng…” – tôi toan cãi lại.
-“Bốp!”
Nguyên cả quyển thu chi của cửa hàng đập vào đầu tôi.
-“Mày điên vừa vừa phải phải thôi!!! Nó bỏ mày cũng đã lâu lắm rồi, mày còn chờ với ngóng cái gì? Chả nhẽ cái thế giới quan của mày cũng chỉ có nó, trái đất này cũng chỉ xoay quanh mỗi mình nó, con gái trên thế gian này chết hết rồi hả Hiếu? Nó có gì tốt, mày nói ra tao nghe thử xem!” – chị thở hồng hộc chống nạnh nhìn tôi.
-“Mày xem một năm qua mày sống ra cái kiểu gì? Nên hồn nên xác không? Bố mẹ mày ở Đà Nẵng sống chết theo mày, mày có biết không hả? Sống không chút mục tiêu, không chút lí tưởng vì loại con gái ích kỷ, nhỏ nhen và tham lam như thế, có đáng không? Mày tự ngẫm lại đi! Hừ!”
Chị Hồng tức giận bỏ đi.
Tôi vò đầu gục mặt xuống bàn. Đau đớn.
Một năm đã trôi qua kể từ ngày em nói lời chia tay với tôi. Tôi vẫn cứ mãi chờ như một gã điên đi vào ngõ cụt không lối thoát. Từng ngày trôi qua là từng ngày hy vọng cứ bị bào mòn dần dần, niềm tin cũng sắp lung lay đổ vỡ, nỗi thất vọng lại không ngừng tăng lên. Rốt cuộc, người em chọn vẫn là người ấy. Tình yêu thử thách mà em đã từng nói đã giữ chân em về với người. Tình yêu bốn năm qua chẳng bằng tình cảm mới lạ bất ngờ.
Tôi mở mục tin nhắn, tìm đến thư mục của bạn, run rẩy nhấn nút Ok để mở tin nhắn đến cách đây đã lâu từ em. Kể từ lần gửi tin nhắn đồng ý đợi em, tôi vẫn không dám đọc tin nhắn gửi tới ấy, chỉ dám lưu vào mục cất giữ để cố chấp đợi chờ một cuộc gọi quay lại từ em. Thời gian đằng đẵng trôi qua, rốt cuộc đáp án mà tôi vẫn mãi chờ đã được hồi đáp. Em sắp cưới rồi. Buồn cười cho tôi chưa? Đáng kiếp thân tôi chưa?
Tin nhắn được gửi đến từ năm 2013.
“Xin lỗi anh, đừng đợi em nữa!”
Nắng bên ngoài chợt tắt, tiết trời bỗng trở nên âm u. Gió thổi thốc lên từng hồi, đám bụi trước cửa hàng cuộn xoáy rồi biến mất trong không gian trước mặt. Mưa rồi.
Tôi ngồi nhìn mưa bên ngoài, yên tĩnh một mình. Kết thúc rồi, cuối cùng những chấp niệm khó buông đã được chặt đứt hoàn toàn. Phải chăng tôi nên vui mừng mà bắt đầu cuộc sống cho chính mình? Thời gian đã trôi qua, không thể lấy lại được. Tình yêu của một người cũng vậy, mau chóng lắm. Ai có thể dám nói chắc rằng sẽ cùng ai nắm tay đi một mạch đến cuối cuộc đời, chẳng hề thay đổi?
Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, tôi chợt nhớ đến một ngày mưa ở Đà Nẵng nhiều năm về trước, em cũng đã từng nắm lấy tay tôi…
Nắm được thì buông được.
Dung, tạm biệt!
Tất cả những gì đã qua bây giờ hãy xem như là kỷ niệm. Thôi oán trách, thôi giận hờn, cũng thôi chờ đợi. Tình yêu là vô hạn, chỉ có tình cảm của con người là hữu hạn. Điều cần làm là chấp nhận sự thật và tìm cách đứng lên sau một lần đổ vỡ. Trước khi đủ trưởng thành để yêu một người, tôi phải học cách tự yêu bản thân mình trước. Mạnh mẽ lên nào, tôi ơi!