Các trang bạn đã lưu
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Chúng Ta Lừa Nhau? Ai Lừa Ai?

Theo dõi

.
.
.
9. Cô nghĩ rằng dường như cô đã bắt đầu quen việc có anh trong cuộc đời. Thói quen mơ hồ thôi. Tình yêu thì không chắc.
.
Cô cũng nghĩ rằng anh đã có một người phụ nữ khác. Khá hoàn hảo và phù hợp với anh, không sắc sảo như cô. Nhưng phụ nữ sắc sảo trong mắt đàn ông giống như một con dao bén lưỡi, có thể khiến họ đứt tay, cũng có thể khiến họ không may mang nhiều thương tích mới. Nên họ sẽ tránh xa những lưỡi dao, hoặc tìm cách nắm đằng chuôi, để dùng rồi thôi đem cất kỹ, bớt đi phần nào hiểm nguy.
.
Cô cũng biết anh không thích ràng buộc, một lời nói yêu thương có thể đặt dấu chấm hết vĩnh viễn cho những gì cô đang có. Dù nhỏ nhoi, vô tích sự nhưng hiện tại cô cần nó, để an ủi sự trống trải trong trái tim cô.
.
Cô hoàn toàn có thể suy đoán được, mỗi khi nói nhớ cô như nói đùa, anh có thể đang trong vòng tay ai đó. Anh chỉ tìm đến cô với những lời ngọt ngào như thói quen xã giao mà thôi. Nếu anh nói anh bận rồi, là khi đó anh đang có người mới và mải vui với cái mới của mình. Nếu đột nhiên anh biến mất, thì rất có thể anh đang để ý đến ai, cuồng loạn vì một cô gái nào đó. Nàng, tất nhiên chẳng phải cô.
.
.
.
10.

- Em nói là em ở nhà cơ mà?

- Thì em mới ra ngoài thôi

- Em nói dối anh

- Không, em đâu nói dối anh. Em chỉ không nói thật thôi

Họ gặp nhau tình cờ ở một quán ăn trên phố. Khi anh đang bước vào, thì cô bước ra. Cô đi cùng đám bạn và anh đi cùng một cô gái khác.

Cô nhìn anh lướt qua, rồi coi như là không thấy. Cười đùa rôm rả với đám bạn rồi đi thẳng ra xe. Anh cảm thấy mình bị khiêu khích mạnh mẽ. Vì trên tay họ vẫn là hai chiếc điện thoại. Cảnh tượng này người hiểu hết câu chuyện sẽ cảm thấy rất nực cười. Cách đây một phút thôi, tay cô vừa ấn tin nhắn trả lời anh: “Tối nay em ở nhà, chẳng muốn đi đâu cả. Yêu anh :*” . Còn anh thì trả lời cô rằng: “Vậy em ngủ sớm đi, anh đi với bạn có chút việc, lát về sẽ gọi cho em. xoxo”
.
.
Chưa bao giờ họ nổi nóng với nhau, cũng chưa bao giờ có chuyện tranh cãi. Mặc dù cả hai đều biết rằng, họ luôn nói dối đối phương của mình. Nhưng trước nay, điều đó chỉ là suy đoán trong đầu óc tính toán của họ. Bây giờ, sự việc đó đã được kiểm chứng rõ rành rành. Bản thân mỗi người đều không tránh khỏi tổn thương. Tim cô như bị một vết cắt, lúc nhìn thấy anh, mắt cô cay xè mà miệng cô cười toe toét, chỉ cố gắng sao cho tự nhiên, bớt giống một con điên thất tình. Cô đoán anh có bạn gái, nhưng chưa bao giờ muốn nhìn thấy anh đi cùng bạn gái. Cảm giác ấy thật tê tái.

Anh thì ngược lại, đầu anh như bốc khói. Dù anh biết không phải lúc nào cô cũng thật thà với anh, nhưng không thể tin cô dối trá trắng trợn. Thậm chí lướt qua anh hồn nhiên như kẻ giả điên đến thế!
.
.
Họ đã cùng nhau diễn vở kịch tình yêu quá lâu, tới nỗi cả hai nhập vai quá sâu. Người này đau, người kia bực bội. Họ lấn sâu quá vào cuộc chơi để rồi chơi sai luật. Anh kéo tay cô lại. Giữa bãi đỗ xe, họ tranh cãi như một cặp tình nhân, bị bắt quả tang đối phương đang lừa dối. Họ tức giận, tranh nhau dành quyền kiếm soát cái “Tôi” của mình, quên đi luôn phải diễn sao cho tròn vai bằng cách thể hiện “ta chẳng ai cần ai!”. May mắn thay, một người đã nhớ ra. Cô thu lại vẻ ấm ức, trở nên bình lặng như mình vốn có, nhìn anh, cười, rồi nhẹ nhàng, giả tạo nói những điều dối lòng:
.
- Cuối cùng thì em xin lỗi, em sai. Thôi, anh đi ăn tiếp với “bạn” đi rồi tối mình nói chuyện. Em về trước.
Cô quay lưng bước đi, mắt trực chờ vỡ nước. Chữ “bạn” cô nói ra, thấy run run. Anh có người yêu thật, việc này với cô mà nói, thật đớn đau. Anh đứng sững không lâu, bất ngờ với thái độ quay lưng đi đột ngột đó. Rồi chạy theo, kéo tay cô lại, anh không hiểu mình đang nói gì:

- Này, em ghen đấy hả? Đó chỉ là bạn anh thôi…
.
Anh nói rất nhiều, anh cũng không hiểu anh giải thích linh tinh gì cả. Mắt anh mờ đi khi thấy cô đang khóc. Cô không kìm nén được nên nước mắt đã chảy hai dòng. Anh giật tay bất ngờ khiến cô chưa kịp giấu đi chúng. Cô nấc nghẹn:
.
- Sao anh phải giải thích với em? Bạn cũng được. Bạn gái cũng được. Người yêu cũng được. Đâu liên quan đến em…

- Này, em quay ra giận lại anh đấy à? Rõ ràng em là người nói dối trước!

- Anh cũng đâu nói thật?
.
Cả hai im lặng nhìn nhau. Cô cố gắng lấy tay lau nước mắt và kìm chặt tiếng nấc của mình trong lồng ngực.
.
- Em có làm gì sai à? Trước giờ em vẫn như vậy mà. Em tưởng anh phải biết rõ chứ! – Cô không thể thua được, anh đã có bạn gái rồi, nếu nói tình cảm cô dành cho anh là thật cả, thì chẳng phải là cô đã thất bại sao? Cô mỉm cười: – Sao em phải ở nhà chờ anh về, khi em với anh chẳng là gì của nhau cả? Sao em phải nói thật với anh khi anh nói dối em? Em với anh bây giờ không là gì của nhau, trước đây cũng vậy, sau này cũng thế! Nếu anh còn muốn tiếp tục quan hệ, thì cứ bình thường đi, mọi thứ lại bình thường. Ok?

- Nếu em thực sự thấy như thế? Sao em lại khóc?

- Có lý do gì mà không được khóc. Em đang buồn chuyện gia đình. Chứ anh nghĩ em khóc vì nhìn thấy anh đi với bạn anh à? Em đâu có rảnh và dư nước mắt đến thế? Xung quanh em có nhiều chuyện. Anh biết được bao nhiêu mà cứ tự vơ vào mình vậy. Anh thậm chí không biết tí gì về cuộc sống của em mà? Làm như em có mỗi anh trên đời này vây???
.
Anh sững người. Lẽ nào cô nói đúng, anh đang ngộ nhận rồi. Một cô gái như cô xưa nay vẫn bình thản như vậy, sao có thể vì anh mà rơi nước mắt. Đúng như cô nói, anh chẳng biết gì về cô. Cô có thể đang buồn một tỉ chuyện. Những lúc cô buồn, anh cũng luôn luôn mặc kệ mà. Anh trấn tĩnh lấy lại thái độ quen thuộc:

- Ừ, vậy em đi về cẩn thận đi. Tối có gì anh gọi. Chắc lúc nãy anh uống hơi nhiều, nên bị ảo rồi…

Anh nở một nụ cười thật tươi. Cô đáp trả bằng nụ cười trìu mến nhất. Họ quay lưng đi ngược hướng với nhau. Cứ thế xa dần xa dần.
.
Anh thấy mơ hồ quá…
Cô thấy tan nát lắm…
.
.
.
………..
Rốt cuộc là chúng ta lừa nhau?
Nhưng mà… ai lừa ai?

Tác giả: Gào
«12
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê

Disneyland 1972 Love the old s