Lúc đó tôi với anh đi dưới sân trường, cả hai giữ một khoảng cách nhất định. Tôi cúi gằm mặt xuống, tay chạm khẽ vào tay anh sau đó rụt lại. Thấy anh không phản ứng gì tôi, tôichạm vào tay anh lần hai, lần ba, lần bốn và cuối cùng anh chủ động nắm tay tôi.
Có phải tay ấm hay lạnh phụ thuộc vào cảm nhận của mỗi người? Bởi lúc này tôi như bị điện giật vậy, da gà dựng hết cả lên, mọi tế bào trong cơ thể như được sưởi ấm. Cũng cùng là nam nhưng chạm vào tay cha thì khác, chạm vào tay bạn thì khác. Tin tôi đi, lúc đó miệng tôi không thể nào ngoác rộng hơn nữa đâu.
Tôi liếc anh qua khe hở của mái tóc, đôi mắt anh hướng thẳng về phía trước chứ không lén lút như tôi.Tôi mặt đỏ gay, tay đổ mồ hôi, mừng là anh vẫn không buông ra.
Lúc này, tôi giơ tay lên, chỉ một màu lạnh giá.
Tôi nhìn thấy giáo sư Kim, ông ấy dạy môn gì mà…..nói chung có liên quan đến hình vẽ đấy. Giáo sư Kim rất khó, cấm mang điện thoại, cấm nói chuyện và cấm cúp tiết. Hôm đó là sinh nhật anh, tôi bám theo anh sát nút, đã phải lấy hết can đảm mới dám học chui khoa của thầy Kim. Bỗng, điện thoại tôi reo lên.
“Cục tác cục tác, đến giờ dậy rồi, ò ó o o o o.”
- Điện thoại của ai đó?
Cả lớp im phăng phắc.
- Tôi hỏi lại, điện thoại của ai đó? Đừng để tôi tra ra.
Tôi định thú nhận thì anh đã ấn vai tôi xuống, giật lấy điện thoại tôi và đứng lên.
- Em ạ.
Vì anh là học sinh giỏi trong lớp nên giáo sư tạm tha cho anh, lần đó tôi đã thầm cầu nguyện nhất định sẽ ăn chay nếu tai qua nạn khỏi và cuối cùng, tôi đã không ăn chay.
Tin nhắn thứ sáu.
“Anh có biết điều gì đáng sợ nhất không? Sợ nhất không phải không có được, mà là không còn có được. Anh à! Quay về đi.”
Ngày 8 tháng 7 năm 20xx.
Khi lớn lên, chúng ta không còn quan tâm tới sinh nhật như lúc nhỏ nữa. Tôi vẫn nhớ hồi chín tuổi, háo hức bóc từng gói quà, thích thú nhìn đồ ăn trên bàn, mừng rỡ khi được dẫn đi chơi. Tôi của hiện tại thật chán chường, lúc nào cũng nằm lười nhác trên giường, sáng đi làm, tối về nhà xem tivi, sinh nhật cũng không phải ngoại lệ. Có khác, là mẹ tôi, làm một vài món đặc biệt hơn chút, bà đã đi chợ mất rồi.
Tôi lục hết tin nhắn trong bộ nhớ điện thoại, đọc, nghiền ngẫm và cười buồn. Tôi gửi tin nhắn thứ bảy.
“Anh à, từ bỏ là một quyết định đúng đắn nhưng chưa bao giờ là quyết định dễ dàng. Hai ta chia tay, ngoài mặt em tỏ ra bình thản nhưng thật ra là nhớ rất nhớ. Em nghĩ mình đã từng là tất cả của anh nhưng không phải, chúng ta giống như: khi đi lướt qua nhau sẽ trở thành xa lạ.”
Anh sẽ lại im lặng như mọi khi, đúng không? Và tôi giật mình khi điện thoại rung lên chuông báo có tin nhắn. Tôi không mơ, người gửi đến là anh. Tôi sợ lắm, sợ đây chỉ là mộng, mở mắt ra tất cả hóa thành hư không. Tôi bấm nút xem, chỉ vỏn vẹn vài từ.
“Anh đang đứng trước nhà của cô gái mà anh sắp cầu hôn, anh không dám mở cửa, là em em sẽ thế nào?
Người đàn ông này có thể tàn nhẫn hơn không? Sao anh dám hỏi chuyện cầu hôn người khác với bạn gái cũ?
“Chết tiệt, đi mà gọi cô ta mở cửa.”
Tôi gục mặt vào gối, quăng điện thoại sang một bên, người ta nói đúng: trong tình yêu, niềm đau dữ dội là niềm đau thương nhớ nhưng niềm đau lớn nhất đó là phải yêu trong vô vọng.
Nếu phải lựa chọn lại một lần nữa, thay vì lựa chọn anh thuộc về tôi thì xin hãy để anh lựa chọn tôi thuộc về anh, có như vậy, khi cả hai đều nghĩ về nhau, thì không một ai muốn buông tay nữa. Tự hỏi đã đến lúc nên chấm dứt mọi dày vò này chưa? Tôi mệt mỏi lắm rồi. Anh sắp thuộc về người khác rồi.
Dù cố rút ngắn khoảng cách nhưng anh lại càng kéo dài nó ra để rồi, tôi phải bỏ cuộc.
Điện thoại tôi rung lên lần thứ hai, tôi không đụng tới nó. Điện thoại thông báo có người gọi tôi cũng không màng tới. À không, nếu được nói chuyện với nhau: tôi sẽ thẳng thắn, tôi sẽ trách móc anh và cắt đứt mọi mối quan hệ với anh.
Tôi chộp lấy nó, bấm nút nghe, hai người rơi vào im lặng, anh là người lên tiếng trước:
- Em mở cửa cho anh đi, anh đang ở trước nhà em đây.
- Là….là sao?
- Thì anh nói anh muốn cầu hôn một cô gái nhưng không biết mở cửa làm sao, em bảo kêu gọi cô ta còn gì!
Tôi bổ nhào xuống nhà dưới, mở tung cửa và thấy anh đang đứng với một bó hoa violet tím. Anh ăn mặc chỉnh tề, vest đen và cà vạt xám, cái mà tôi thích nhất. Anh đặt vào tay tôi bó hoa, dịu dàng vuốt tóc tôi:
- Em biết không hoa violet tượng trưng cho gì không? Đó là sự thủy chung. Anh không chắc sẽ mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho em nhưng anh sẽ cố.Anh không muốn lúc nào đưa em về cũng đứng trước cửa nhà em một mình nữa, chi bằng em lấy anh rồi về nhà của hai chúng mình, thế thì dễ chịu hơn đấy.
Tôi rơi nước mắt, tôi khóc òa lên như đứa trẻ vòi kẹo, tôi mếu máo:
- Nói dối, anh đã chia tay em, anh không trả lời tin nhắn của em, anh đã chuyển đi nơi khác.
- Anh chỉ bảo dừng lại thôi, chúng ta đi trên con đường tình yêu quá lâu rồi, nên dừng lại để bước sang một con đường khác. Tám năm vẫn chưa đủ với em sao? Còn tin nhắn, anh vẫn đọc mỗi ngày và trả lời, nhưng anh sợ sẽ lao tới gặp em ngay nên mới lưu ở trong tin nháp vàanh về thành phố để xin cha mẹ được phép cưới em, còn chuẩn bị vài thứ linh tinh khác nữa.
Rồi anh lôi ra một cái hộp nhỏ màu nâu, bên trong là chiếc nhẫn vàng tinh tế.
- Dù em có đồng ý hay không, anh vẫn nhất quyết rước em về.
Tôi ôm chầm lấy anh, khẽ thì thầm.
- Em đã sẵn sàng ăn vạ anh đây! Chuẩn bị tinh thần đi.
Tác giả: Tiên