Ngày đi khẽ như chiếc lá rung. Nàng bớt những cơn nhói ngực khi lướt qua gương mặt có nét hao hao giống Nam. Phạm Nguyên hơi giống Nam, nhất là ánh mắt và nụ cười. Nguyên nhỏ hơn nàng 7 tuổi, trẻ trung, tài năng và tươi ròng cảm xúc.
- Em vẫn hay nằm mơ thấy chị đấy!
- Thế à? Một phù thủy lòe loẹt với bộ quần áo lông gà bẩy màu chăng?
- Không! Em mơ thấy mình nắm tay chị… Dạo này chị đẹp hơn rất nhiều… Khi em mệt mõi vì những chuyến đi và công việc, em xem chị như một chíếc phao. Và thỉnh thoảng chị cho em vịn vào chiếc phao ấy, giả vờ cũng được, giả tạo cũng được, nếu không em chìm mất.
Trúc Hạ ngoảnh mặt đi tránh cái nhìn của Nguyên. Ở trong đôi mắt ấy có lửa, không phải một đốm nhỏ mà là một ngọn lửa như tách ra từ mặt trời. Vài lời dị nghị ác ý sau những chuyến tác nghiệp chỉ có Nguyên và nàng. Buồn cười. Nàng đủ tự trọng để biết thân thể mình không phải là thứ dễ để người khác chạm vào. Nhất là với Nguyên. Nàng để dành bản thân mình, tâm hồn mình cho Nam. Chỉ Nam.
- Em nghe người ta kể hôm trước chị phun nước miếng vào mặt họa sĩ Trương Tùng? Em còn nghe nói…
Nguyên ngập ngừng… Tay khuấy liên tục ly café đã bạc bởi đá tan.
- Người ta nói gì?
- Người ta nói chị đã đổi một giải thưởng bằng một đêm với gã họa sĩ?
Môi Nguyên mím lại. Mắt cắm phập vào gương mặt Trúc Hạ như đóng vào đó một câu hỏi: “Chị không như thế phải không?”. Nàng cười nghiêng ngả, cô tiếp viên giật mình ngoảnh lại nhìn nàng lạ lẫm. Trưa vắng.
- Thì em cứ tin đi!
Gã họa sĩ quan chức đã lâu không cho ra đời bất cứ bức tranh nào. Những nét vẽ của gã chỉ thực hiện trên chiếc phông và giá vẽ chính là khuôn ngực trần của những cô gái trẻ cần một thứ gì đó mà gã có thể bằng cách này hay cách khác mang lại. Trúc Hạ gặp gã ở sảnh một khách sạn ở Vũng Tàu khi tham gia một trại viết do họa sĩ Trương Tùng phụ trách. Lúc ấy là buổi sáng, nàng chạy bộ ra bờ biển. Trên người còn nguyên bộ quần áo thể thao ngắn liền quần màu xanh. Nàng khẽ gật đầu chào. Tùng có vẽ ngoài lãng tử, điển trai mái tóc xoăn và đôi mắt đa tình, ria mép tỉa gọn rất kiểu cách. Mắt anh ra quyét từ gương mặt có đôi ngọn tóc mai bết mồ hôi nơi trán rồi vuốt xuống chiếc cổ cao có chiếc khóa kéo trễ nãi, lượn vòng qua chiếc eo thon đến đôi gót chân còn dính cát của nàng. Trúc Hạ muốn ọe, nàng kéo mạnh chiếc khóa kín chiếc cổ cao rồi lách người qua Tùng vào cầu thang máy. Một mẩu giấy được chuyển đến khi nàng đang ăn sáng cùng nữ sĩ Bạch Liên. “Tôi đợi em ở phòng 102 tầng 2, dẫy 2. Tôi muốn bàn với em về bữa tiệc dưới trăng trên bãi biển tối mai. Em là trại phó mà.. phải không?”.
Nàng xách tập danh sách gõ cửa phòng 102. Tùng ngồi trên sofa thong thả uống trà và nghe Woman in love. Tùng đưa tay lên môi ra hiệu Trúc Hạ im lặng. Giọng Barbara Streisand thật dịu dàng.
- Barbara Streisand hát quá hay. We may be oceans away, You feel my love, I hear what you say, No truth is ever a lie, I stumble and fall, But I give you it all…
Tùng lặp lại lời hát bằng một giọng trầm ấm. Trúc Hạ mỉm cười, cảm giác rờn rợn khi sáng chấp chới, Tùng không giống một kẻ săn tình như người ta đồn đại.
- Em uống chút vang đỏ nhé!
- Thưa ông, em không quen uống rượu
- Một chút thôi má sẽ hồng lên… Ôi, nếu anh mang theo giá vẽ anh sẽ tặng em một bức kí họa… Với nụ cười này, ánh mắt này…
Giọng Tùng chờn vờn bên tai Trúc Hạ. Nàng khẽ nhíu mày khi Tùng cố tình đưa ly rượu đến trước mặt. Tay Tùng sục mạnh vào hai khe đùi của nàng. Trúc Hạ bật dậy thẩy sấp tài liệu trước mặt Tùng. Nàng lao nhanh ra cửa, gã gọi với:
- Em hiểu lầm rồi, em đi đâu?
- Em có rất nhiều cửa để đi nhưng không đi bằng… cửa mình, thưa ông!
Tùng cứng họng. Bản Woman in love vang lên đoạn điệp khúc một cách tha thiết mãnh liệt một cách rất vô duyên. Trúc Hạ bỏ trại viết ngay buổi chiều hôm ấy. Cô xuôi về miền tây chuyến xe sớm nhất.
Nguyên hay bất kì ai biết được sự thật câu chuyện ấy, ngoại trừ chị dọn phòng đang trải ra ở phòng bên nghe được trọn vẹn câu nói của Trúc Hạ. Thì Nguyên cứ nghĩ nàng bẩn thỉu thế đi, như thiên hạ đồn đoán, chẳng sao cả, đã có quá nhiều thứ bẩn thỉu thiên hạ ngụy tạo quăng vào nàng, nhiều đến mức nàng chẳng thèm bóc lấy gỡ ra.
- Chị không nói em cũng biết điều ấy không có thật… Nếu không tại sao đến cả tay của chị cũng không cho em cầm…
- Này Nguyên! Đừng lụy như thế. Chị không thích…
- Chị không có chút cảm xúc nào với em ư?
- Chị cũng không biết nữa. Cái thứ cảm xúc ấy màu gì?
Trúc Hạ giật nẩy mình. Nàng lặp lại đúng câu nói của Nam khi trước. Nàng tê tái nhìn Nguyên. Sóng mắt nồng nàn kia giống Nam quá…
Tin nhắn của Nguyên thường đến vào khoảng 0 giờ. Thường là những chuyện rất linh tinh. “Chị ngủ chưa?” “Sắp…”. “Em nghe nói phụ nữ ngủ sau 10 giờ da mặt sẽ rất xấu?”, “Chưa bao giờ thấy mình đẹp nên không lo điều ấy”., “Chị đang làm gì”, “Viết” “Chừng nào chị lên Hội”. “Không biết”, “Vậy em chạy xuống uống café với chị xíu rồi về hen?”, “Làm chi khổ vậy?, “Em nhớ chị….”… Tin nhắn cuối của Nguyên không bao giờ được nàng trả lời. Để rồi sáng hôm sau thế nào trong máy của Trúc Hạ cũng lơ lửng một tin nhắn của Nguyên “Em đi làm mà mắt em đầy tóc chị…”. Nhiều lúc nàng thấy mình tham lam, hoặc nói phứt với Nguyên rằng nàng không ưa gì “phi công trẻ” để mang tiếng là “bà già”, rằng Nguyên đừng tơ tưởng gì đến nàng nữa, mọi ngóc ngách tâm hồn nàng thuộc về Nam, rằng nàng cảm thấy phức tạp phiền lụy bởi tình cảm của Nguyên, rằng những tin đồn về mối quan hệ giữa nàng và Nguyên đã đủ viết tiểu thuyết 3 xu nên hãy để cho nó có hồi kết trong sự suy diễn của nhiều người, rằng Nguyên chẳng đáng trăm gram nào trong cảm xúc của nàng cả… Nhưng nàng im lặng, nàng để sự chiều chuộng chăm sóc có phần lụy của Nguyên như một sự mơn trớn cho vết thương Nam để lại.
- Đây! Người đàn ông của chị - Nguyên đưa cho nàng một xấp ảnh và một tờ giấy đặc thông tin.
Mắt nàng mờ đi… Đúng là Nam đây rồi… Anh ấy không là khói…
- Làm thế nào em tìm được anh ấy?
- Cũng không khó đâu…
Nàng bỏ vội một vài bộ quần áo vào va ly. Nguyên hoảng hốt:
- Chị định đi tìm Nam à?
Không trả lời, nàng không nhận ra tất cả những điều xung quanh, trong đầu nàng chỉ có Nam, nụ cười ấm áp, hơi thở luồn sau gáy… Nguyên lao đến níu chặt tay nàng ghìm xuống, ánh mắt dữ dội.
Nàng hất tay Nguyên ra vùng chạy.
Nàng đứng im lìm, chân mọc rễ tua tủa. Nam vừa đi vừa sắn tay áo bước vào tòa nhà trung tâm thành phố. Khoảng cách giữa nàng và Nam không xa, chỉ cần nàng bật lên tiếng gọi là Nam có thể nghe thấy… Nam phân vân quay lại, như thể anh cảm giác ai đang nhìn mình, nhưng ngay lập tức anh rảo bước. Anh không thấy Trúc Hạ. Hoặc có thấy anh cũng không quan tâm, có điều gì đó đã rất khác rồi… Nàng thò tay bứt những chiếc rễ ở chân. Nhưng thay vì chạy đến nàng lại quay đi, lên tàu, trái tim như bị bằm vụn để làm món pate nguội. Cảm giác hụt hẫng, nuối tiếc trào lên trong lồng ngực khiến nàng thở dốc. Trúc Hạ giơ tay tát thẳng vào mặt mình, vẫn không át được nỗi đau của món pate nguội. Nàng tự sỉ vả tại sao không đủ can đảm để đứng trước anh mà nói những điều nàng chưa thể nói suốt chừng ấy năm. Tại sao nàng không chạy đến ôm chặt lấy anh? Hàng ngàn lần… mà không… gấp thêm một ngàn lần của cái ngàn lần ấy Nam hiện ra trong ý nghĩ của nàng. Như khi nàng muốn gieo mình trên đỉnh Mã Phí Lèng lồng lộng gió khi thấy bóng Nam chờn vờn nơi đáy vực, gương mặt anh nhòe khói. Nàng muốn tan theo làn khói ấy… Nếu không có bàn tay của Ngọc Lan kéo lại và ánh mắt vô hồn của người phụ nữ Mông dựa lưng vào cột số đợi người đàn ông của mình trở lại sau khi anh ta gặp lại bạn tình. Con đường mang tên Hạnh Phúc vắt ngang qua vách núi từ trên cao mảnh như một sợi chỉ. Người ta mất 6 năm để làm con đường Hạnh Phúc, mất 11 tháng căng mình đục đá để tạo 20 km đường, vượt qua dốc Mã Pí Lèng. Vậy mà nàng và bạn đồng hành chỉ mất 1 ngày và 1 giờ để đi qua… Nàng cười chua chát, hạnh phúc thường là thế, mảnh như sợi chỉ và tan rất nhanh.
Nàng nhắn tin cho Ngọc Lan: “Mùa này tam giác mạch đã tràn dốc đá tai mèo. Mình muốn nằm ngủ giữa cheo leo ấy… Đi không?”. 5giây sau tin nhắn đến: “ Mình lúc nào cũng có sẵn thời gian dành cho cậu… Mình sẽ chuẩn bị áo ấm cho cậu nhé! Mùa đông năm nay lạnh hơn rất nhiều…”.
Nguyên hỏi có tìm được Nam không? Nàng gật đầu. Nguyên cười héo, muỗng café sánh ra ngoài thứ nước đã bạc. Không buồn nói, nàng đẩy sang Nguyên tin nhắn đã soạn sẵn: “Em đừng hy vọng bất cứ điều gì ở chị. Không có bất cứ cảm xúc nào dành cho em ngoài cảm xúc của mớ công việc chữ nghĩa. Chị chán thứ tình cảm của con nít mới lớn dành cho mình lắm rồi. Nếu em buồn, chị cũng đành chịu thôi”. Nguyên đọc như nuốt hết bằng đó chữ vào họng rồi cố nhai cho kì vụn rồi lại nuốt nó trôi xuống cổ. Nàng không nói gì, thậm chí một câu an ủi, khoác áo, xe lao về phía trước mù mịt bụi…
Trúc Hạ xếp gọn vài bộ đồ và một ít đồ dùng cá nhân dùng cho dân phượt. Nàng không hiểu rồi mình sẽ đi đâu, chẳng phải tam giác mạch lấp lánh ở Đồng Văn quyến rũ tới mức nàng muốn quay trở lại, chẳng phải vì rượu ngô say đắm khiến má nàng hồng lên như thời thiếu nữ làm đôi ánh mắt loạng choạng của bạn đồng hành sóng sánh phiên chợ chiều, cũng không phải món Thắng Cố nguyên thủy vừa ngon vừa khó chịu nhưng không thể khiến người ta quên được gọi bước chân nàng, càng không phải buổi chợ tình có nước mắt của những người từng yêu nhau rồi chia ly, mỗi năm gặp nhau một lần chỉ để khóc, để hôn, để san lấp cái lởm chởm cuộc đời như dốc núi tai mèo kia khiến nàng chôn chân giữa chợ …
Ngập ngừng… Trúc Hạ với lấy bức tranh thêu Nam tặng nàng đặt vào giữa lớp quần áo. Nghẹn. Từng cơn cuồn cuộn. Xót xa chực trào khỏi khóe mắt. “Nếu đi… cậu có quên Nam được không? Sao cậu không nói với Nam rằng cậu đã tìm thấy anh ấy…”. Tin nhắn của Ngọc Lan đến. “Đi để biết mình nhớ thêm…”. Nàng cười… Cả Ngọc Lan, cả Phạm Nguyên chẳng ai hiểu cái điều giản đơn rằng chỉ cần nhìn thấy Nam, biết rằng anh không là khói, biết anh khỏe thế là nàng yên tâm. Vẫn khổ đau nhưng an tâm. Thà như vậy còn hơn mường tượng ra Nam chỉ là khói… Khói rực rỡ vẫn chỉ là khói…Thế là đủ. Thật đơn giản như điều Nam thường nói “Em sẽ làm được mà… Nhất định sẽ được!” mỗi khi nàng cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi… Nam là ai? Như thế nào? Nàng không quan tâm. Chỉ biết khi có thể yêu, nàng chỉ yêu anh… Điều đó không phụ thuộc vào thời gian… Không cố gắng để có Nam cho bằng được… Cho dù có thể nàng đem cả lớp sương mù tình yêu và những ẩn khuất của cả đời nàng sang thế giới bên kia. Nàng bức thư 901 bắt đầu bằng câu “Yêu anh! Đó là quyền của em…”
Trúc Hạ xỏ đôi giày bata toan dợm bước.
- Em
Trúc Hạ đứng im, môi mím chặt… Ảo giác? Không, không phải ảo giác. Chính là Nam đang đứng trước mặt nàng
- Anh ước mình có thể lãng quên tất cả. Nhưng cuối cùng thì anh nhận ra bởi có những nỗi nhớ mà anh trở lại để yêu thương em thêm lần nữa.
Nam ôm lấy đôi vai Trúc Hạ đang run lên bần bật, nước mắt nàng rơi nhanh, ướt vai anh. Vòng ôm khép chặt. Đôi bàn tay luồn vào nhau rồi mơn man như gió