khóc thét. Nó nghiến răng ken két: - Nè, nè, đừng ỷ mình là con gái rồi muốn nói gì thì nói à nghen! Thằng này ... Nhưng Qúy ròm chưa kịp trút hết cơn giận đã phải im bặt: hai đứa cãi qua cãi lại một hồi đã tới đầu hẻm lúc nào không hay. Vừa đánh mắt vào bên trong, Qúy ròm đã nhìn thấy ngay Tiểu Long. Tiểu Long đứng một mình. Tên giật dọc khi nãy biến đâu mất tiêu. Nhưng điều khủng khiếp nhất là cả chiếc ba lô đựng quần áo cũng chẳng thấy đâu. Như vậy có nghĩa là Tiểu Long không đuổi kịp đối phương. VÀ như vậy cũng có nghĩa là những ngày sắp tới Tiểu Long, nhỏ Hạnh và Qúy ròm chả đào đâu ra quần áo để mặc. Viễn ảnh u ám đó khiến miệng Qúy ròm mếu xệch. Nó hấp tấp lao vào hẻm, giọng hớt hải: - Không bắt được tên kia hả? Câu hỏi của Qúy ròm rõ là thừa. Và vì là thừa nên Tiểu Long không buồn đáp lại. Nó vẫn đứng trầm ngâm nơi cuối hẻm, tay khoanh trước ngực, bộ tịch có vẻ đang lo ghĩ ghê lắm. Con hẻm mà tên giật dọc chuồn vào không phải là con hẻm cụt. Cuối hẻm nơi Tiểu Long đang đứng thừ người có một bức tường chắng ngang. Men theo bờ tường là hai con đường nhỏ rẽ về hai phía. Có lẽ Tiểu Long đang phân vân không biết nên đuổi theo hướng nào. Bây giờ nhỏ Hạnh đã đứng ngay sau lưng Tiểu Long. Mặt nhỏ Hạnh cũng chảy dài như mặt Qúy ròm. Nó gắng gượng hỏi: - Long không thấy tên đó chạy về hướng nào hả? - Không! - Tiểu Long lắc đầu - Hắn chạy nhanh qúa! Hơn nữa ngóc ngách trong này rất chằng chịt! Rồi khẽ phác tay một vòng, Tiểu Long ngán ngẩm nói: - Hai đường hẻm này còn thông ra nhiều con hẻm khác nữa! Sa vào đây như sa vào bát quái trận! - Thế bây giờ mình phải làm sao? Nhỏ Hạnh vốn là đứa siêu thông minh. Nhưng trước tình hình đột biến như thế này, nó không thể nào giữ nổi bình tĩnh. Bọn con trai như Tiểu Long, Qúy ròm không có quần áo thay cũng chẳng đến nỗi lúng túng. Nhưng con gái như nó gặp phải cảnh này thì đúng là chỉ có khóc. Nhỏ Hạnh không khóc. Nó chỉ hỏi. Và câu hỏi của nó làm Tiểu Long ngớ ra: - Câu này lẽ ra để cho tôi hỏi Hạnh chứ đâu phải để cho Hạnh hỏi tôi! Tiểu Long nói đúng qúa xá khiến nhỏ Hạnh không biết nên mếu hay nên cười. Qủa là trước nay gặp những tình huống nan giải, chỉ có Tiểu Long hỏi, còn nó với Qúy ròm giải đáp. Nhưng lần này sự thể bỗng dưng đảo ngược. Như nhận ra sự bối rối qúa mức của mình, nhỏ Hạnh chớp mắt, bẽn lẽn: - Thì ai hỏi ai chẳng được! Miễn sao có cách tìm ra chiếc ba lô thôi chứ! Tiểu Long đưa tay quẹt mũi: - Hay là tụi mình ... - Tụi mình sao? Tiểu Long ngập ngừng: - Tụi mình...báo công an! Ðề nghị của Tiểu Long khiến nhỏ Hạnh cười khúc khích: - Tưởng Long học tập ai không ngờ lại đi học thằng oắt Mạnh! Hở một tí là báo công an! Trong khi Tiểu Long đang đỏ mặt tía tai thì Qúy ròm đột ngột nói: - Tôi có một cách! Khi nãy hỏi một câu không được Tiểu Long đáp trả, Qúy ròm tức mình không thèm mở miệng nữa, chỉ đứng yên đưa mắt quan sát “hiện trường”. Bây giờ không hiểu nghĩ ra được mẹo gì, nó lại hăm hở lên tiếng. Chiếc phao Qúy ròm vừa tung ra khiến Tiểu Long và nhỏ Hạnh mừng quýnh: - Cách gì thế? Qúy ròm nghiêm trang: - Quay về thành phố Hồ Chí Minh mua lại chiếc ba lô khác! Mặt Tiểu Long vừa rạng lên vụt tối sầm: - Dẹp mày đi! Còn nhỏ Hạnh thì nhăn như bị: - Giờ này mà Qúy còn đùa được hả? - Tôi không đùa! - Qúy ròm nói mà không cười - Nếu các bạn không đồng ý cách thứ nhất thì tôi có cách thứ hai! Nhỏ Hạnh cố nén bực mình: - Cách thứ hai là cách gì? - Ðó là chúng ta không cần đuổi theo tên khi nãy nữa! Qúy ròm càng hiến kế Tiểu Long càng muốn khóc. Nó bứt tai: - Tưởng mày nghĩ ra cách đuổi theo tên giật dọc, chứ nghĩ ra cách không đuổi theo thì tao nghĩ cũng được, cần quáy gì tới mày! - Rõ là đồ ngốc tử! - Qúy ròm lườm bạn - Tao đã nói hết đâu! Bị mắng là “ngốc”, Tiểu Long ức lắm nhưng vì nóng lòng nghe Qúy ròm trình bày tiếp kế hoạch, nó đành nhẫn lại làm thinh. - Tụi mình không cần đuổi theo tên khi nãy nhưng vẫn có thể tóm được hắn và lấy lại chiếc ba lô! - Qúy ròm lại khoa tay hùng hồn “diễn thuyết” - Nhưng muốn vậy, chúng ta không nên khờ khạo tìm kiếm ở hai bên mà phải nhìn thẳng vào bức tường! Thấy thằng ròm hết mắng “ngốc” lại tìm cách xỏ xiên mình là “khờ khạo”, Tiểu Long khịt mũi trả đũa: - Nhìn vào bức tường xem có lỗ thủng nào không để chui qua bắt trộm chứ gì? - Lại nhanh nhẩu đoảng! - Qúy ròm nheo mắt - Thì mày cứ nhìn thẳng vào bức tường theo lời tao đi! Tiểu Long chưa kịp làm theo lời Qúy ròm thì nhỏ Hạnh như sực nghĩ ra chuyện gì liền buột miệng “à” một tiếng và quay phắt người lại. Qủa như suy đoán của nó, trên bức tường trước mặt lờ mờ một bài thơ năm chữ. Bài thơ viết bằng phấn trắng trên nên tường xanh nhạt, nếu không để ý khó ai có thể nhận ra. Nhưng bài thơ trên vách không phải là điều đáng kinh ngạc nhất. Cái làm nhỏ Hạnh há hốc miệng là ký hiệu ở bên cạnh bài thơ: Hình vẽ một con chim hải âu. Sang trang để đọc tiếp Chương 3 Tiểu Long cũng nhanh :Dng phát hiện ra bài thơ và hình vẽ trên vách. Trong một thoáng, nỗi lo lắng trong lòng nó như mọc cánh bay đi. Nó cười toe: - Thì ra đây là trò đùa dai của các anh chị ở nhóm Hải Âu! Rồi nó đưa tay vuốt ngực: - Thế mà mình suýt nữa đứng tim! Nhỏ Hạnh nhìn Qúy ròm, giọng trách móc: - Qúy nhìn thấy bài thơ này thì nói đại ra từ đầu cho rồi, còn bày đặt vòng vo Tam Quốc, thấy ghét! Qúy ròm cười hì hì: - Nếu tiết lộ ngay từ đầu thì còn gì hồi hộp, hấp dẫn nữa! Nhỏ Hạnh lại nói: - Thế ra người giật ba lô của tụi mình chính là thành viên của nhóm Hải Âu đấy? - Còn gì nữa! - Qúy ròm gật đầu - Chính anh ta đã cố ý dẫn dụ tụi mình đến đây! Tiểu Long vung tay: - Thế thì bây giờ chúng ta chạy thẳng tới trụ sở nhóm Hải Âu ở khu rừng thông để lấy lại ba lô chứ đứng đây làm gì! Qúy ròm hừ mũi: - Nói như mày! Gáo nước lạnh của Qúy ròm làm mặt Tiểu Long nghệt ra: - Bộ nói như tao không đúng sao? - Không đúng! - Qúy ròm nhún vai - Tụi mình phải tuân thủ đúng luật chơi! Hôm trước nhóm Hải Âu đã bắn tiếng với thằng Mạnh là sẽ đón tiếp tụi mình bằng một trò chơi hấp dẫn và bất ngờ! Nay vừa đụng độ với màn “đón tiếp” đầu tiên, mình đã vội đi đường tắt thì ai còn xem mình ra gì nữa! Nhỏ Hạnh lên tiếng ủng hộ Qúy ròm: - Qúy nói đúng đấy! Hơn nữa, bây giờ đã biết chiếc ba lô quần áo không phải rơi vào tay bọn giật dọc ở bến xe, tụi mình chẳng có gì phải lo lắng nữa! Qúy ròm nói đôi khi Tiểu Long còn gân cổ cãi, chứ nhỏ Hạnh đã lên tiếng bao giờ Tiểu Long cũng vui vẻ nghe theo. Nó gật gù: - Ừ, nếu thế thì tụi mình ghép chữ đi! - Long bảo ghép chữ gì? - Nhỏ Hạnh ngơ ngác. - Thì ghép chữ chứ ghép chữ gì! - Tiểu Long gãi cổ - Ghép các chữ đầu câu giống như mình đã làm với bài thơ trên vách chùa Phật nằm dạo trước ấy! “Sáng kiến” của Tiểu Long khiến Qúy ròm ôm bụng cười bò: - Tiểu Long ơi là Tiểu Long! Bộ mày tưởng những người trong nhóm Hải Âu ai cũng ngốc nghếch như mày hay sao vậy! Nghe Qúy ròm tuôn một tràng, mặt Tiểu Long lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Nó hỏi, giọng xụi lơ: - Thế không phải ghép các chữ đầu câu sao? - Dĩ nhiên là không phải! - Thấy Tiểu Long ngây người như phỗng, nhỏ Hạnh động lòng bèn dịu dàng giải thích - Phương pháp ghép các chữ đầu câu của nhóm Hải Âu đã bị tụi mình khám phá một lần rồi, chắc chắn lần này họ không sử dụng phương pháp đó nữa! - Thế họ dùng phương pháp gì? - Bị Qúy ròm liên tục chế giễu, Tiểu Long càng lúc càng đâm ra ngớ ngẩn. Nó hỏi một câu mà chỉ có một là trời hai là nhóm Hải Âu mới trả lời được. Còn nhỏ Hạnh chỉ biết mỉm cười: - Cái đó thì phải xem qua bài thơ rồi mới biết! Ba cặp mặt liền dán vào bức tường, nhẩm đọc: Rẽ vào trong hẻm vắng Tìm trái chín trên cành Nếu gặp một hũ sành Chôn từ năm trăm trước Phải tức thời quay bước! Bài thơ cực kỳ bí hiểm, đặc phong cách...Hải Âu. Trong khi nhỏ Hạnh và Qúy ròm nhíu mày suy nghĩ thì Tiểu Long vẫn bướng bĩnh lẳng lặng ghép các chữ đầu câu trong óc. Nhưng rồi nó thất vọng ngay. Qủa như nhỏ Hạnh nói, những chữ đó ghép lại với nhau thành một câu hoàn toàn vô nghĩa. Ðến lúc này Tiểu Long mới thực bụng tin rằng trong những trường hợp cần phải huy động đầu óc như thế này tốt nhất nó không nên phát biểu gì cả. Dặn lòng như vậy nhưng thấy Qúy ròm và nhỏ Hạnh nghĩ ngợi lâu lắc, Tiểu Long lại ngứa miệng tham gia: - Hay bài thơ bảo mình kiếm cuốc sẻng đào chỗ này lên? Qúy ròm ngoảnh nhìn bạn: - Sao mày lại nghĩ thế? Bắt gặp cái nhìn xoi mói của thằng ròm, Tiểu Long đâm lúng túng: - Thì tao suy ra từ hai câu “Nếu gặp một hũ sành. Chôn từ trăm năm trước”! Nếu không đào lên thì làm sao gặp hũ sành được? Qúy ròm “xì” một tiếng: - Làm quái gì có chiếc hũ sành nào chôn từ trăm năm trước! Mà nếu có một chiếc hũ chôn dưới đất lâu năm như vậy, nhóm Hải Âu cũng chẳng thể nào biết được! Lý lẽ xác đáng của Qúy ròm khiến Tiểu Long hết ham “sáng kiến”. Nó liếm môi: - Thế theo mày ý nghĩa của bài thơ nằm ở chỗ nào? Tới phiên Qúy ròm lúng túng: - Tao hả? Tao ... chưa tìm ra! Rồi như để khỏa lấp sự ngượng ngập, Qúy ròm quay qua nhỏ Hạnh: - Hạnh đã phăng ra chút đầu mối nào chưa? - Chưa! - Nhỏ Hạnh đáp, mắt vẫn không rời khỏi bức tường - Bài thơ này hình như có chút quái dị! - Quái dị? - Ừ! - Nhỏ Hạnh tủm tỉm - Chỉ có người trong nghề như thi sĩ Bình Minh may ra mới hiểu được ẩn ý của bài thơ! - Nè, nè! - Qúy ròm nhảy nhổm như bị ong đốt - Lúc này là lúc cần phải đồng tâm hiệp lực chứ không phải là lúc để trêu cợt nhau đâu đấy! - Hạnh đâu có ý trêu Qúy! - Vừa nói nhỏ Hạnh vừa bước lui một bước để “đề phòng bất trắc” - Hạnh chỉ muốn nói Qúy từng làm thơ, vậy Qúy cố xem thử đây là một bài thơ đặc biệt hay chỉ là một bài thơ bình thường thôi! Nghe nhỏ Hạnh phânb ua, Qúy ròm hơi nguôi nguôi. Nó nhìn vào bài thơ một hồi rồi tặc lưỡi nói: - Chắc chắn đây không phải là một bài thơ bình thường! Một bài thơ bình thường không bao giờ câu trước bảo “tìm trên cành” mà câu sau lại nói “gặp hũ sành dưới đất” cả! Nãy giờ bị Qúy ròm át giọng, bây giờ vớ được cái cơ hội để trêu lại, Tiểu Long không dại gì bỏ lỡ. Nó khụt khịt mũi: - Tao thấy bài thơ này chẳng có gì là không bình thường! So với câu thơ “Mật mong ngóng ai. Mà mật ngọt ghê” của thi sĩ Bình Minh thì những câu thơ này ít đặc biệt hơn nhiều! Cú phản đòn của Tiểu Long làm Qúy ròm méo xệch miệng. Nó thu nắm tay: - Á, à, bây giờ mày không lo đi tìm ba lô mà chỉ chăm chăm lo chơi tao hả? Tiểu Long cười hì hì: - Ðó là tao góp ý để khám phá bí mật của bài thơ thôi! - Góp ý cái đầu mày! - Miệng Qúy ròm muốn khạc ra lửa - Góp gì thì góp, nhưng kể từ giờ phút này mày với Hạnh không được đả động gì đến cái tên Bình Minh nữa đấy! Trước vẻ sửng cồ của Qúy ròm, Tiểu Long tặc tặc lưỡi: - Thôi được, không đả động thì không đả động! - Rồi nó thở dài nói thêm - Ðùa một chút cho đỡ căng thẳng mà mày cứ làm như... - Thôi, Qúy và Long đừng cãi nhau nữa! - Nhỏ Hạnh vọt miệng chen ngang - Lo tìm cách “giải quyết” bài thơ lẹ lẹ đi! Bộ các bạn định đứng hoài ở đay đến chiều không ăn không uống gì hết hả? Nhắc nhở của nhỏ Hạnh lập tức kéo Qúy ròm và Tiểu Long quay về với nhiệm vụ trước mắt. Nói đúng ra, chỉ có Qúy ròm là “quay về với nhiệm vụ”. Tiểu Long cũng đang dán mắt vào bài thơ thật nhưng đầu nó chẳng nghĩ ngợi gì sất. Mà có muốn suy nghĩ, nó cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu và lần theo những đường dây mối nhợ nào. Nếu trời sinh Qúy ròm không phải để đánh nhau thì trời sinh Tiểu Long cũng không phải để đâm đầu vào những chuyện nát óc như thế này. Tiểu Long cũng tự biết mình tài hèn sức mọn. Phó thác việc “phân tích, nghiên cứu” cho hai “thám tử” Qúy ròm và nhỏ Hạnh, nó nhìn bài thơ trên vách với cặp mắt của khách nhàn du, miệng nhẩn nha ngâm ngợ