Xin chào mọi người, dạo đây mình vừa nghĩ ra một truyện thực tế của bản thân và một chút hư cấu kết hợp. Vì vậy mình bắt đầu viết và mạn phép được post lên đây chap đầu tiên. Văn mình cũng không giỏi lắm nên có gì mong các bạn tha thứ .
CHAP 1
- "Mày học hành kiểu gì thế, suốt ngày chỉ ngồi máy tính" - bố tôi nổi giận, mặt đỏ phừng phừng.
- "Dạ... con nhớ mình làm bài cũng được.. nhưng" - tôi cúi mặt.
- "Tao còn biết nhìn mặt ai, mày là con tao sao mà ngu thế. Mày thấy thằng Hoàng con nhà dượng Tú kìa, nó suốt ngày đi làm mà vẫn đậu, còn mày suốt ngày ăn rồi chơi mà lại học chã ra hồn"
Đó là những ngày đầu tiên của lớp 6, khi vừa thi vào lớp chọn cấp 2 ở một vùng quê tỉnh nghèo. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có bố làm việc ở xã và mẹ làm nông, bố tôi khá gia trưởng và luôn yêu cầu cao ở con cái. Nhưng bản thân lại hoàn toàn quá kém cỏi để có thể đạt được những kì vọng đó.
Chuyện là tôi đã tham gia vào một cuộc thi để được vào một lớp, được gọi là "lớp chọn". Điểm khác biệt giữa lớp chọn và lớp bình thường là.. những đứa lớp chọn sẽ được học ở cơ sở chính, thầy cô giáo giỏi nhất và "được" học 2 buổi... còn lớp thường phải học ở cơ sở phụ, giáo viên thường và "chỉ được" học 1 buổi... nhưng với tôi, một đứa có 2 thế giới lại cảm thấy may mắn vì điều này... tôi có một thế giới là thực và một thế giới trên Internet...
Được làm quen máy tính khá sớm, ngay từ lớp 3.. lớp 5 tôi đã học lõm được cách cài Win, tạo Ghost và Ghost máy tính.. tôi cũng được sử dụng Internet với cớ là để học tiếng Anh.. nhưng thực chất là để chơi những trò Flash game trên Y8.Com. Ngoài ra, cũng thấy chị tôi sử dụng Blog Yahoo 360, sau đó là Blog 360Plus. Nhờ đó mà tôi biết về những thứ như CSS, các đoạn flash embed.. nhưng đó chưa phải là bắt đầu cho việc học lập trình một cách thực sự.
Tôi thực sự cảm thấy may mắn khi vào ngày đó tôi đọc được một bài báo trên tạp chí eChip có tựa đề "Học sinh tự viết phần mềm học tập", đối với một đứa học sinh lớp 6 đó là một sự thích thú vô bờ bến... may mắn hơn là trong đó có nhắc tới ngôn ngữ lập trình Visual Basic.. không chờ đợi thêm tôi đã tìm cách tải phần mềm đó về và tự khám phá.. chắc hẳn các bạn còn nhớ về những ngày tháng mà sử dụng mạng thông việc quay số điện thoại. Để tải được phần mềm ấy, tôi cũng phải lần mò cả mấy ngày trời và cắm máy vài tiếng... tôi hồi hộp từng giây.. từng giây.. khi loading bar chạy qua từng nấc... và cuối cùng cả một điều kì vĩ gì đó vô cùng hiện ra trước mắt tôi...
HAI THÁNG SAU
Nhập học đã được 2 tháng, có quá nhiều sự thay đổi khi bước lên cấp 2.. tiêu biểu nhất là mỗi môn học một thầy cô, xuất hiện những cái như kiểm tra miệng, kiểm tra 15 phút và 1 tiết... và vô vàn những điều khác nữa...
Điểm mặt qua các thầy cô, trong đó có thầy Bình dạy toán là người khiến tôi sợ nhất... bởi sự nghiêm khắc và một nụ cười hiểm của thầy.. tôi không biết bên trong nụ cười đấy ẩn chứa cái âm mưu gì nữa.. có khi là chế diễu một học sinh học kém, có khi là điềm báo cho một bài kiểm tra khó...
Với tôi, một thằng học trung bình, thân hình nhỏ nhắn, yếu ớt và ít nói.. bạn có thể tưởng tượng ra và cũng đoán được là không có nhiều đứa muốn chơi với tôi... tôi không đủ nghịch ngợm phá phách như thằng Tâm đại ca, không đủ lẽo mép và nhiều chuyện như thằng Duy, nhiều tiền và chịu chơi như thằng Hoàng và học giỏi như thằng Thái... nói chung tôi không là gì ở cái nơi này...
Ở một lớp, luôn có một thằng đại ca và mục tiêu của nó luôn là những thằng yếu ớt... và tôi là một trong những mục tiêu quen thuộc của nó.
Có một lần tôi bị thằng Tâm ép vào tường, cái tay nó kẹp cổ tôi...
- "Tớ có làm gì cậu đâu, mà ..."
- "Tao không cần biết, tao thích được không"
- "Ơ"
Bỗng thằng Đại từ phía sau kéo tôi ra và cả 2 đứa chạy thừa sống thiếu chết để chốn khỏi tay đại ca Tâm... qua vài lần như thế tôi cũng nói chuyện và thân hơn với Đại..
Kể sơ về đại, một đứa cao tao đẹp trai và học giỏi... qua lần này tôi lại phát hiện ra nó còn tốt bụng nữa..
Tôi cứ như đang ở trong truyện Doraemon, chỉ thiếu xuka và con mèo...
CHAP 2 - Những dòng code đầu tiên
- "Bài kiểm tra một tiết toán cậu được mấy điểm vậy?"
- "À... 6 điểm, tớ làm nhầm đề."
- "Uhm" - tôi vui lên hẳn, vì mình được 5 điểm trong khi thằng Hoàng học lớp chọn cũng chỉ được có 6 điểm.
Thằng Hoàng, con dượng Tú... nó được bố mẹ tôi gọi là con nhà người ta, đơn giản vì nó học giỏi và hiện đang học lớp chọn.
Không hiểu sao, lúc đó có thể ngu ngốc đến mực khoe với bố mẹ vụ này. Để rồi bị bố la cho một trận, bởi thằng Hoàng làm nhầm mà vẫn hơn điểm, còn tôi vẫn là một thằng ngu đúng nghĩa.
=====================================
Vẫn kiểu ngồi gác chân lên ghế, tay chống cằm.. mắt chăm chú nhìn vào máy tính, đó là tư thế ngồi máy tính đúng chất của tôi và theo tôi đến bây giờ. Cứ tưởng tượng mình như một thằng IT chính hiệu, ngồi một chỗ và chinh phục cả thế giới (nghĩ cũng oai phết).
Đó là một ngày tệ hại, vẫn phong cách cũ.. ngồi máy tính và viết tiếp những dòng lệnh ngôn ngữ VB 6.0... tôi vẫn luôn ấp ủ có thể làm được một trình duyệt Web với tính năng giúp bố mẹ kiểm soát con cái lướt web (không vào các trang bậy bạ). Ở cái thời đó IE là trình duyệt được sử dụng nhiều nhất và không ngoại lệ tôi cũng sử dụng WebBrowser Control (có thể hiểu là vẫn là IE nhưng ở đây chế thêm) để bắt đầu. Thật ngốc nghếch, bạn có thể tưởng tượng rằng một kẻ chưa biết gì về lập trình, chưa biết các thứ kiểu như vòng lặp, các lệnh tính toán... thứ vũ khí duy nhất tôi sở hữu chính là if...else, tôi làm tất cả bằng việc lồng sử dụng cả trăm câu lệnh if. Điều làm tôi thích thú với VB 6.0 chính là việc thiết kế giao diện chỉ bằng việc kéo thả một cách đơn giản, một thằng mới bắt đầu điều đó thật tuyệt vời.
Bắt đầu gặp những bug đầu tiên trong đời và thực sự không hiểu vì sao nó lại như thế, thật khốn nạn.. thế là tôi bắt đầu lần mò qua các diễn đàn về lập trình... sau khi tìm kiếm trên Google tôi biết đến một diễn đàn nọ và tham gia (vì chưa biết nhiều về tiếng Anh, nên chưa thể tra bằng các trang như Stackoverflow). Sau khi xem sơ qua diễn đàn đó và tìm kiếm nút đăng câu hỏi (nút đăng câu hỏi ghi bằng tiếng Anh), lúc này màn hình đăng nhập hiện ra và tôi biết rằng mình phải đăng kí lấy một tài khoản... tên tài khoản đặt là gì nhỉ?
Chợt tôi nhớ đến nhân vật phù thủy bóng đêm trong bộ truyện YugiOh mà tôi yêu thích. Tìm cách dịch cái từ đó sang tiếng Anh cho chất và không quên thêm chữ 9x đàng sau cho ngầu. Cuối cùng DarkConjurer9x (viết tắt là DC9x) ra đời.
Quả nhiên việc đăng câu hỏi lên khá hiệu quả, sau tầm 30 phút tôi đã có câu trả lời để giải quyết vấn đề của mình.
Tôi cảm thấy phấn khích cực kì và thức tới 2h sáng để thỏa trí tò mò của bản thân, sau này cũng chính nhờ diễn đàn này mà tôi quen được những người bạn.
====================================
Lần đầu ngồi máy tính và thức tới 2h sáng quả thực rất phê. Nhưng sáng hôm sau thì tôi phải vác một bộ mặt thảm hại và vật vờ để lên lớp.
Ngay tiết đầu là tiết ông Bình dạy toán, chợt nhớ ra con 5 ăn ở bài kiểm tra 1 tiết... tôi níu kéo từng giây.. từng giây.. vì kiểu gì ổng cũng chửi cho một trận. Mãi mê với việc níu kéo thời gian mà ngủ quên lúc nào không hay.
- "Cái anh này học hành chã ra gì.. lại còn ngủ trong lớp, chắc tối qua mãi chơi game đây mà" - tôi nghe sang sảng tiếng của ai đó như ông Bình.
- "Dạ.. em có chơi game đâu ạ..." chợt tỉnh giấc và cúi mặt xuống, chã biết giải thích sao, chỉ biết chống chế.
- "Đừng có cãi tôi, bố anh bảo anh suốt ngày ngồi máy tính, không chơi game chứ làm gì" - bố tôi chơi quen với ông này, cả 2 ông đều khó tính.., may mà họ ít gặp nhau chứ nếu không thì "điểm với chã số.."
Kể từ đó tôi lại có cảm giác bất an với những tiết của ông Bình hơn..
Cuối cùng giờ ra chơi cũng đến, đợi mãi để được ngủ... các tiết kia tôi cứ vật vờ thôi
- "Tối qua cậu làm gì mà ngủ gục trong lớp vậy", thằng Đại hỏi nhỏ tôi..
- "Tớ.. ngồi máy tính.." - tôi tỉnh dậy
- "Cậu chơi game à?"
- "Không, tớ không chơi game đâu..." vội vã phủ định câu hỏi của Đại.
- "Chứ làm gì vậy"
- "Tớ... code"
- "CODE.. code là gì vậy" - nó tỏ vẻ ngạc nhiên vì không biết code là gì
- "À, lập trình ấy"
- "Oh.. ghê thiệt.. có gì hay ho nói tớ với nhé.. mà lo học đi... không thì chết đấy"
- "Uhm, cảm ơn cậu"
Ở chỗ tôi trước kia, một đứa nhok ngồi máy tính.. mặc định là chơi game... thế nên không nhiều nhà không mua máy tính cho con, cũng vì vậy. May mắn thay, là có mấy ông anh ở thành phố dụ bố tôi mua máy tính để học tiếng Anh... kể ra có mấy ông anh học CNTT cũng có lợi.
CHAP 3: HỌC TOÁN NGU LÀ MỘT CÁI TỘI LỚN
Vẫn còn dư âm của kì thi Học kì I, đặc biệt là môn toán.. việc tổng kết học kì I môn toán chỉ có 6.0 khiến tôi phải nghe bố cả ngày.. mặc dù đã cố tính nhờ mẹ dấu điểm (mẹ khá thương tôi), ấy thế mà không hiểu ai lại đi kể cho bố (các bạn đoán là ai?). HỌC LỰC TRUNG BÌNH, vì văn còn tệ hơn cả toán.... cho dù trung bình tất cả môn 6.5 thì vẫn vậy...
=========================
"Hai đội đều đang có trong đội hình những cá nhân xuất sắc, nhưng người đã chơi nổi bật và chơi ấn tượng nhất tại giải đấu năm nay của hai đội tuyển Thái Lan và Việt Nam. Ở trong hiệp một của trận đầu này thì các cầu thủ đội chủ nhà Việt Nam sẽ là những người trấn giữ khung thành ở bên tay trái màn ảnh nhỏ của quý vị và các bạn, trong khi đó Thái Lan sẽ là đội bóng được quyền giao bóng trước... đây là tiền đạo của khách ở trong trận đấu này đó vẫn là Teerasil Dangda và Teeratep Winothai [...]
Tiếng còi của trọng tài người người Singapore A Malik Abdul Basir đã vang lên, hiệp một của trận đấu giữa hai đội tuyển Việt Nam và Thái Lan trận đấu lượt về của chung kết của giải bóng đá vô địch bóng đá Đông Nam Á đã được bắt đầu [..]Trong các trận đấu tại giải năm nay thì huấn luyện viên Calisto luôn có được những toan tính chiến thuật cực kì hợp lí và chúng ta sẽ chờ đợi những sự hợp lí đó sẽ tiếp tục được thể hiện trong trận đấu ngày hôm nay. trận đấu rất quan trọng với cầu thủ Việt Nam, chúng ta đang có được lợi thế lớn về mặt tâm lí, đang được thi đấu trong sự cổ vũ nhiệt tình của các khán có mặt tại sân Mỹ Đình, thêm một cuộc đối đầu nữa giữa Henrique và Peter Reid [..] Với việc liên đoàn bóng đá Đông Nam Á không áp dụng luật bàn thắng trên sân khách thì có thể nói lợi thế một bàn mong manh cho đến lúc này đội tuyển Việt Nam vẫn sẽ phải có nhiều khó khăn trong trận đấu ngày hôm nay [..] và với luật thi đấu đó thì có thể coi chiến thắng của đội tuyển Việt Nam trong trận chung kết lượt đi mới chỉ là hiệp 1, còn ngày hôm nay là một hiệp 2."
"Bây giờ là một quả đá phạt của Arthit Sunthornthit, vâng như vậy là lưới của thủ môn Dương Hồng Sơn đã rung lên.. người ghibàn cho đội tuyển Thái Lan ở trong tình huống vừa rồi có lẽ là Teerasil Dangda" và thế là 1-0 cho Thái Lan
[..]
Liên tiếp là những cơ hội xuất hiện...
"Rất hay, tuyệt vời, cơ hội tấn công giành cho đội tuyển Việt Nam.. Công Vinh dứt điểm KHÔNG VÀOOOOOO"
[..]
"Đường chuyền của Minh Châu, Tài Em, rất thoáng, một pha phối hợp rất nhịp nhàng và rất thoáng đạt của các cầu thủ Việt Nam, không hề phạm lỗi, sút bóng, KHÔNG VÀO"
CHAP 1
- "Mày học hành kiểu gì thế, suốt ngày chỉ ngồi máy tính" - bố tôi nổi giận, mặt đỏ phừng phừng.
- "Dạ... con nhớ mình làm bài cũng được.. nhưng" - tôi cúi mặt.
- "Tao còn biết nhìn mặt ai, mày là con tao sao mà ngu thế. Mày thấy thằng Hoàng con nhà dượng Tú kìa, nó suốt ngày đi làm mà vẫn đậu, còn mày suốt ngày ăn rồi chơi mà lại học chã ra hồn"
Đó là những ngày đầu tiên của lớp 6, khi vừa thi vào lớp chọn cấp 2 ở một vùng quê tỉnh nghèo. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có bố làm việc ở xã và mẹ làm nông, bố tôi khá gia trưởng và luôn yêu cầu cao ở con cái. Nhưng bản thân lại hoàn toàn quá kém cỏi để có thể đạt được những kì vọng đó.
Chuyện là tôi đã tham gia vào một cuộc thi để được vào một lớp, được gọi là "lớp chọn". Điểm khác biệt giữa lớp chọn và lớp bình thường là.. những đứa lớp chọn sẽ được học ở cơ sở chính, thầy cô giáo giỏi nhất và "được" học 2 buổi... còn lớp thường phải học ở cơ sở phụ, giáo viên thường và "chỉ được" học 1 buổi... nhưng với tôi, một đứa có 2 thế giới lại cảm thấy may mắn vì điều này... tôi có một thế giới là thực và một thế giới trên Internet...
Được làm quen máy tính khá sớm, ngay từ lớp 3.. lớp 5 tôi đã học lõm được cách cài Win, tạo Ghost và Ghost máy tính.. tôi cũng được sử dụng Internet với cớ là để học tiếng Anh.. nhưng thực chất là để chơi những trò Flash game trên Y8.Com. Ngoài ra, cũng thấy chị tôi sử dụng Blog Yahoo 360, sau đó là Blog 360Plus. Nhờ đó mà tôi biết về những thứ như CSS, các đoạn flash embed.. nhưng đó chưa phải là bắt đầu cho việc học lập trình một cách thực sự.
Tôi thực sự cảm thấy may mắn khi vào ngày đó tôi đọc được một bài báo trên tạp chí eChip có tựa đề "Học sinh tự viết phần mềm học tập", đối với một đứa học sinh lớp 6 đó là một sự thích thú vô bờ bến... may mắn hơn là trong đó có nhắc tới ngôn ngữ lập trình Visual Basic.. không chờ đợi thêm tôi đã tìm cách tải phần mềm đó về và tự khám phá.. chắc hẳn các bạn còn nhớ về những ngày tháng mà sử dụng mạng thông việc quay số điện thoại. Để tải được phần mềm ấy, tôi cũng phải lần mò cả mấy ngày trời và cắm máy vài tiếng... tôi hồi hộp từng giây.. từng giây.. khi loading bar chạy qua từng nấc... và cuối cùng cả một điều kì vĩ gì đó vô cùng hiện ra trước mắt tôi...
HAI THÁNG SAU
Nhập học đã được 2 tháng, có quá nhiều sự thay đổi khi bước lên cấp 2.. tiêu biểu nhất là mỗi môn học một thầy cô, xuất hiện những cái như kiểm tra miệng, kiểm tra 15 phút và 1 tiết... và vô vàn những điều khác nữa...
Điểm mặt qua các thầy cô, trong đó có thầy Bình dạy toán là người khiến tôi sợ nhất... bởi sự nghiêm khắc và một nụ cười hiểm của thầy.. tôi không biết bên trong nụ cười đấy ẩn chứa cái âm mưu gì nữa.. có khi là chế diễu một học sinh học kém, có khi là điềm báo cho một bài kiểm tra khó...
Với tôi, một thằng học trung bình, thân hình nhỏ nhắn, yếu ớt và ít nói.. bạn có thể tưởng tượng ra và cũng đoán được là không có nhiều đứa muốn chơi với tôi... tôi không đủ nghịch ngợm phá phách như thằng Tâm đại ca, không đủ lẽo mép và nhiều chuyện như thằng Duy, nhiều tiền và chịu chơi như thằng Hoàng và học giỏi như thằng Thái... nói chung tôi không là gì ở cái nơi này...
Ở một lớp, luôn có một thằng đại ca và mục tiêu của nó luôn là những thằng yếu ớt... và tôi là một trong những mục tiêu quen thuộc của nó.
Có một lần tôi bị thằng Tâm ép vào tường, cái tay nó kẹp cổ tôi...
- "Tớ có làm gì cậu đâu, mà ..."
- "Tao không cần biết, tao thích được không"
- "Ơ"
Bỗng thằng Đại từ phía sau kéo tôi ra và cả 2 đứa chạy thừa sống thiếu chết để chốn khỏi tay đại ca Tâm... qua vài lần như thế tôi cũng nói chuyện và thân hơn với Đại..
Kể sơ về đại, một đứa cao tao đẹp trai và học giỏi... qua lần này tôi lại phát hiện ra nó còn tốt bụng nữa..
Tôi cứ như đang ở trong truyện Doraemon, chỉ thiếu xuka và con mèo...
CHAP 2 - Những dòng code đầu tiên
- "Bài kiểm tra một tiết toán cậu được mấy điểm vậy?"
- "À... 6 điểm, tớ làm nhầm đề."
- "Uhm" - tôi vui lên hẳn, vì mình được 5 điểm trong khi thằng Hoàng học lớp chọn cũng chỉ được có 6 điểm.
Thằng Hoàng, con dượng Tú... nó được bố mẹ tôi gọi là con nhà người ta, đơn giản vì nó học giỏi và hiện đang học lớp chọn.
Không hiểu sao, lúc đó có thể ngu ngốc đến mực khoe với bố mẹ vụ này. Để rồi bị bố la cho một trận, bởi thằng Hoàng làm nhầm mà vẫn hơn điểm, còn tôi vẫn là một thằng ngu đúng nghĩa.
=====================================
Vẫn kiểu ngồi gác chân lên ghế, tay chống cằm.. mắt chăm chú nhìn vào máy tính, đó là tư thế ngồi máy tính đúng chất của tôi và theo tôi đến bây giờ. Cứ tưởng tượng mình như một thằng IT chính hiệu, ngồi một chỗ và chinh phục cả thế giới (nghĩ cũng oai phết).
Đó là một ngày tệ hại, vẫn phong cách cũ.. ngồi máy tính và viết tiếp những dòng lệnh ngôn ngữ VB 6.0... tôi vẫn luôn ấp ủ có thể làm được một trình duyệt Web với tính năng giúp bố mẹ kiểm soát con cái lướt web (không vào các trang bậy bạ). Ở cái thời đó IE là trình duyệt được sử dụng nhiều nhất và không ngoại lệ tôi cũng sử dụng WebBrowser Control (có thể hiểu là vẫn là IE nhưng ở đây chế thêm) để bắt đầu. Thật ngốc nghếch, bạn có thể tưởng tượng rằng một kẻ chưa biết gì về lập trình, chưa biết các thứ kiểu như vòng lặp, các lệnh tính toán... thứ vũ khí duy nhất tôi sở hữu chính là if...else, tôi làm tất cả bằng việc lồng sử dụng cả trăm câu lệnh if. Điều làm tôi thích thú với VB 6.0 chính là việc thiết kế giao diện chỉ bằng việc kéo thả một cách đơn giản, một thằng mới bắt đầu điều đó thật tuyệt vời.
Bắt đầu gặp những bug đầu tiên trong đời và thực sự không hiểu vì sao nó lại như thế, thật khốn nạn.. thế là tôi bắt đầu lần mò qua các diễn đàn về lập trình... sau khi tìm kiếm trên Google tôi biết đến một diễn đàn nọ và tham gia (vì chưa biết nhiều về tiếng Anh, nên chưa thể tra bằng các trang như Stackoverflow). Sau khi xem sơ qua diễn đàn đó và tìm kiếm nút đăng câu hỏi (nút đăng câu hỏi ghi bằng tiếng Anh), lúc này màn hình đăng nhập hiện ra và tôi biết rằng mình phải đăng kí lấy một tài khoản... tên tài khoản đặt là gì nhỉ?
Chợt tôi nhớ đến nhân vật phù thủy bóng đêm trong bộ truyện YugiOh mà tôi yêu thích. Tìm cách dịch cái từ đó sang tiếng Anh cho chất và không quên thêm chữ 9x đàng sau cho ngầu. Cuối cùng DarkConjurer9x (viết tắt là DC9x) ra đời.
Quả nhiên việc đăng câu hỏi lên khá hiệu quả, sau tầm 30 phút tôi đã có câu trả lời để giải quyết vấn đề của mình.
Tôi cảm thấy phấn khích cực kì và thức tới 2h sáng để thỏa trí tò mò của bản thân, sau này cũng chính nhờ diễn đàn này mà tôi quen được những người bạn.
====================================
Lần đầu ngồi máy tính và thức tới 2h sáng quả thực rất phê. Nhưng sáng hôm sau thì tôi phải vác một bộ mặt thảm hại và vật vờ để lên lớp.
Ngay tiết đầu là tiết ông Bình dạy toán, chợt nhớ ra con 5 ăn ở bài kiểm tra 1 tiết... tôi níu kéo từng giây.. từng giây.. vì kiểu gì ổng cũng chửi cho một trận. Mãi mê với việc níu kéo thời gian mà ngủ quên lúc nào không hay.
- "Cái anh này học hành chã ra gì.. lại còn ngủ trong lớp, chắc tối qua mãi chơi game đây mà" - tôi nghe sang sảng tiếng của ai đó như ông Bình.
- "Dạ.. em có chơi game đâu ạ..." chợt tỉnh giấc và cúi mặt xuống, chã biết giải thích sao, chỉ biết chống chế.
- "Đừng có cãi tôi, bố anh bảo anh suốt ngày ngồi máy tính, không chơi game chứ làm gì" - bố tôi chơi quen với ông này, cả 2 ông đều khó tính.., may mà họ ít gặp nhau chứ nếu không thì "điểm với chã số.."
Kể từ đó tôi lại có cảm giác bất an với những tiết của ông Bình hơn..
Cuối cùng giờ ra chơi cũng đến, đợi mãi để được ngủ... các tiết kia tôi cứ vật vờ thôi
- "Tối qua cậu làm gì mà ngủ gục trong lớp vậy", thằng Đại hỏi nhỏ tôi..
- "Tớ.. ngồi máy tính.." - tôi tỉnh dậy
- "Cậu chơi game à?"
- "Không, tớ không chơi game đâu..." vội vã phủ định câu hỏi của Đại.
- "Chứ làm gì vậy"
- "Tớ... code"
- "CODE.. code là gì vậy" - nó tỏ vẻ ngạc nhiên vì không biết code là gì
- "À, lập trình ấy"
- "Oh.. ghê thiệt.. có gì hay ho nói tớ với nhé.. mà lo học đi... không thì chết đấy"
- "Uhm, cảm ơn cậu"
Ở chỗ tôi trước kia, một đứa nhok ngồi máy tính.. mặc định là chơi game... thế nên không nhiều nhà không mua máy tính cho con, cũng vì vậy. May mắn thay, là có mấy ông anh ở thành phố dụ bố tôi mua máy tính để học tiếng Anh... kể ra có mấy ông anh học CNTT cũng có lợi.
CHAP 3: HỌC TOÁN NGU LÀ MỘT CÁI TỘI LỚN
Vẫn còn dư âm của kì thi Học kì I, đặc biệt là môn toán.. việc tổng kết học kì I môn toán chỉ có 6.0 khiến tôi phải nghe bố cả ngày.. mặc dù đã cố tính nhờ mẹ dấu điểm (mẹ khá thương tôi), ấy thế mà không hiểu ai lại đi kể cho bố (các bạn đoán là ai?). HỌC LỰC TRUNG BÌNH, vì văn còn tệ hơn cả toán.... cho dù trung bình tất cả môn 6.5 thì vẫn vậy...
=========================
"Hai đội đều đang có trong đội hình những cá nhân xuất sắc, nhưng người đã chơi nổi bật và chơi ấn tượng nhất tại giải đấu năm nay của hai đội tuyển Thái Lan và Việt Nam. Ở trong hiệp một của trận đầu này thì các cầu thủ đội chủ nhà Việt Nam sẽ là những người trấn giữ khung thành ở bên tay trái màn ảnh nhỏ của quý vị và các bạn, trong khi đó Thái Lan sẽ là đội bóng được quyền giao bóng trước... đây là tiền đạo của khách ở trong trận đấu này đó vẫn là Teerasil Dangda và Teeratep Winothai [...]
Tiếng còi của trọng tài người người Singapore A Malik Abdul Basir đã vang lên, hiệp một của trận đấu giữa hai đội tuyển Việt Nam và Thái Lan trận đấu lượt về của chung kết của giải bóng đá vô địch bóng đá Đông Nam Á đã được bắt đầu [..]Trong các trận đấu tại giải năm nay thì huấn luyện viên Calisto luôn có được những toan tính chiến thuật cực kì hợp lí và chúng ta sẽ chờ đợi những sự hợp lí đó sẽ tiếp tục được thể hiện trong trận đấu ngày hôm nay. trận đấu rất quan trọng với cầu thủ Việt Nam, chúng ta đang có được lợi thế lớn về mặt tâm lí, đang được thi đấu trong sự cổ vũ nhiệt tình của các khán có mặt tại sân Mỹ Đình, thêm một cuộc đối đầu nữa giữa Henrique và Peter Reid [..] Với việc liên đoàn bóng đá Đông Nam Á không áp dụng luật bàn thắng trên sân khách thì có thể nói lợi thế một bàn mong manh cho đến lúc này đội tuyển Việt Nam vẫn sẽ phải có nhiều khó khăn trong trận đấu ngày hôm nay [..] và với luật thi đấu đó thì có thể coi chiến thắng của đội tuyển Việt Nam trong trận chung kết lượt đi mới chỉ là hiệp 1, còn ngày hôm nay là một hiệp 2."
"Bây giờ là một quả đá phạt của Arthit Sunthornthit, vâng như vậy là lưới của thủ môn Dương Hồng Sơn đã rung lên.. người ghibàn cho đội tuyển Thái Lan ở trong tình huống vừa rồi có lẽ là Teerasil Dangda" và thế là 1-0 cho Thái Lan
[..]
Liên tiếp là những cơ hội xuất hiện...
"Rất hay, tuyệt vời, cơ hội tấn công giành cho đội tuyển Việt Nam.. Công Vinh dứt điểm KHÔNG VÀOOOOOO"
[..]
"Đường chuyền của Minh Châu, Tài Em, rất thoáng, một pha phối hợp rất nhịp nhàng và rất thoáng đạt của các cầu thủ Việt Nam, không hề phạm lỗi, sút bóng, KHÔNG VÀO"