Những cơn gió heo hút cứ vô tình luồn lách qua khung cửa sổ. Ánh trăng vẫn vằng vặc soi sáng bầu trời đêm ở Urtistan. Từng âm thanh ríu rít của côn trùng cứ vang vọng khắp nơi. Nó không hẳn là một bản hòa âm tuyệt vời nào đó, mà như tấu lên một ca khúc bi ai chưa từng. Kẻ đi, người ở lại. Vết thương bên ngoài, bỏ mặc sẽ tự lành. Nhưng vết rạn trong tim, liệu có lành được chăng ? Ngày tương phùng, cũng là ngày ly biệt. Ai sẽ hiểu thấu cảm giác chia xa ?
Garen cắn chặt lấy đôi môi của mình, đến nỗi rướm cả máu. Còn nàng, Katarina cũng đã rơi những giọt lệ vô hình trên khóe mắt, mà cho dù không cảm nhận được nỗi đau mà cô gánh chịu, thì bản thân Garen cũng khó chấp nhận đi vận mệnh nghiệt ngã này.
“Tạm biệt... Garen...”
...
“Chưa kết thúc đâu, chúng ta lại gặp nhau rồi đấy, con trai...”
Tiếng nói phát ra từ hư không, được truyền thẳng vào suy nghĩ của Garen bấy giờ. Ánh sáng lóe lên từ đằng sau cũng khiến cho tất cả phải quay lại. Kỳ tích, thật sự đã xuất hiện. Một cánh cửa mở ra từ hư không, Kassadin và Master Yi dẫn theo một thiên thần lạ mặt nào đó đi cùng xuất hiện. Vừa gặp lại những người bạn cũ, nhưng cũng khó có thể vui mừng được vào lúc này. Garen chưa kịp lên tiếng cầu xin sự giúp đỡ, thì vị thiên xứ kia đã thu lấy chút hơi tàn của linh hồn Katarina vào tay hắn ta. Garen chưa kịp hiểu chuyện gì thì Master Yi đã liên tục hối thúc bản thân anh :
- Không còn thời gian nhiều đâu, ngài hãy nghe ta. Nếu có những giây phút nào chậm trễ hay nghi ngờ, đồng nghĩa với việc ngài đã từ bỏ đi hi vọng ở đây.
Vừa dứt lời, Master Yi đã rút kiếm mà chém bay nắp quan tài của Katarina. Đồng thời, vị thiên sứ kia cởi bỏ giáp phục của mình, lộ diện dáng vẻ là một nữ thần kiêu hãnh. Cô ấy ra lệnh cho tất cả những người khác lui về sau, và yêu cầu Garen mặc vào bộ giáp phục mà cô cởi bỏ nó cho thân thể Katarina. Xong xuôi, cô ta mới lên tiếng xác nhận một lần nữa :
- Ta là Kayle, tổng lãnh thiên thần. Ngay từ giây phút này, ta sẽ là người dẫn dắt cả hai trở về với thực tại, hay quyết định tất cả sẽ trở thành số không. Ta sẽ không giải thích rõ hành động sắp tới, nhưng cô ấy có trở về hay không sẽ do ngươi và cô ấy quyết định. Và một lần nữa, hãy trải nghiệm mọi thứ...
Garen vừa lúc đó đã nắm lấy đôi bàn tay buốt giá của Katarina. Kayle chỉ đứng trước mặt cả hai, cô lẩm nhẩm những câu thần chú cổ xưa, rồi trên hai tay hiện ra thứ ánh sáng mờ ảo. Ánh sáng này chiếu đến đâu, nó hiện ra những ký ức mà vật được chiếu sáng từng chứng kiến. Từng hành động, từng câu chuyện mà Garen hay Katarina trải qua đều được nó bắt lấy. Nó cứ như ánh mặt trời, càng lúc càng tỏa ra ánh sáng nhiệm mầu, càng lúc càng sáng tỏ. Cho đến khi nó vượt qua tầm kiểm soát, nó bùng nổ trong đôi tay của Kayle, bao trùm lấy thân thể của cả Garen và Katarina. Cho đến khi mà Garen tỉnh lại, thì xung quanh anh không còn một ai, chỉ là màn đêm đen tối.
- Katarina, em ở đâu ?
Âm thanh không hề được vọng lại, nó như bị chìm sâu vào trong bóng tối vĩnh hằng bấy giờ. Garen không biết rằng mình đang ở khoảng thời gian, hay ở khoảng không gian nào. Anh cứ như vậy, mà tiến lên phía trước. Liên tục nhiều giờ liền, cho đến khi cả cơ thể thấm mệt, và bản thân Garen đã có dấu hiệu xuống sức trầm trọng. Thế rồi, âm thanh mà anh vừa nghe đã khiến cho bao nỗi mệt nhọc dường như tan biến ngay lúc này :
"Em ở đây, Garen"
Anh bất ngờ quay lại, chẳng có một ai lúc này, vẫn là màn đêm ở phía sau mà thôi. Tiếng nói vẫn tiếp tục vang lên :
"Ở đây này, Garen. Em ở đây..."
Tiếng nói cứ lập lại, càng lúc càng nhanh. Garen thấy có gì không ổn, anh nhắm mắt lại, bịt lấy hai tai của mình nhưng tiếng nói càng lúc càng lớn, vang vọng tận bên trong suy nghĩ. Anh quyết định hết lên thật to để áp lại cái ảo giác đấy :
- Katarina...
...Và chỉ khi như thế một hồi sau, thì mọi thứ mới dừng lại. Nhưng lúc mà anh mở mắt ra, Garen đã rời khỏi nơi tăm tối ban nãy, và bản thân anh lại hiện trên chiến trường ngày nào. Anh nhớ cái quang cảnh này, là chính vào ngày hôm đó, chính Katarina đã cứu lấy mạng anh. Trên tay lúc này Garen vẫn cầm thanh kiếm của mình. Anh chạy khắp mọi nơi trên chiến trường, hòng tìm lấy nàng trước khi gặp Darius. Một búa từ đằng xa bay tới, Garen xoay người lại dùng kiếm gạt qua như một phản xạ đơn giản. Anh nghiến chặt răng với nỗi căm phẫn không thể che giấu, là Darius :
- Thằng bị thịt, tao lại gặp được mày rồi, Garen.
Garen gạt hắn ra một bên, và cố tình giữ khoảng cách để rút lui :
- Để khi khác, ta không rỗi đâu, Darius.
Garen có ý định trốn tránh, chỉ khiến Darius nổi xung lên, trận chiến một lần nữa giữa hai người đã diễn ra. Darius như con thú hoang điên dại, hắn tiến tới không ngừng tấn công Garen. Bản thân anh vẫn bình tĩnh, vừa lùi vừa phản đòn. Lợi dụng một sơ hở, Garen đoạt lấy vũ khí của Darius, hất lưỡi búa của hắn ra xa.
- Lại một lần nữa, Darius, đi xuống dưới đi...
Garen hét to lên, dự định dùng một đòn quyết định với Darius. Nhưng rồi, bất ngờ hắn nằm xuống, từ đằng xa, Draven đã ném hai lưỡi rìu của hắn nhắm thẳng vào Garen. Garen nhận ra quang cảnh này, và mọi thứ diễn ra như đoạn phim chiếu chậm. Hiển nhiên, anh có thể né được nó dễ dàng, nhưng đôi chân lại không thể bước tới như có thứ gì đó níu giữ lấy cơ thể anh. Và rồi Katarina xuất hiện. Hai lưỡi rìu oan nghiệt một lần nữa cắm sâu vào tấm lưng cô ấy.
“Em ở đây, Garen...”
Katarina vừa dứt lời, một lần nữa đã gục vào tay Garen, thời gian như dừng lại giữa hai người. Đôi tay của anh không ngừng run lên, cả cổ họng như nghẹn lại :
- Katarina... Lại lần nữa... lại một lần nữa em lại... Tại sao vậy Katarina...
Garen đánh rơi thanh kiếm, anh nói chẳng thành câu nào. Katarina cũng như anh, nàng cũng không ngừng run rẩy đôi tay, còn dùng chút sức lực yếu ớt, chạm vào mặt Garen :
- Lại một lần nữa... em có thể chạm vào anh rồi Garen...
Rồi Katarina lịm dần, nhưng chính vào giờ phút này thì điều bất thường đã xảy ra. Mọi thứ ở đây như bị đóng băng, bởi thời gian đã dừng lại hoàn toàn. Garen dáo dác nhìn xung quanh, thanh kiếm đang rơi, lưỡi búa của Darius nhằm vào anh dừng lại giữa chừng. Từ đằng xa kia, chính Kayle đang từ từ bước tới từng bước chậm rãi. Và cho đến khi tất cả nhìn thẳng vào bên trong bộ giáp đó, thì mới biết rằng đó là một bộ giáp rỗng mà thôi.
"Katarina, cô đã thấy cái chết của mình lần nữa."
Riêng bản thân Katarina vẫn chưa biết nó là gì cả. Cô ấy thều thào với Garen:
- H-Hãy bỏ em lại, chạy mau đi...
- Không phải. Người đó là người đi cùng với Master Yi. Nhưng dù có sao đi nữa, anh cũng không bỏ em lại lần nữa đâu...
Bộ giáp không hề quan tâm mọi chuyện diễn ra giữa hai người, nó khụy chân xuống vẫn lạnh lùng hỏi tiếp.
"Katarina, cái cô thấy là ký ức trước khi chết của mình. Cô thấy đấy, cuộc sống là vậy, dù có thế nào con người vẫn sinh ra, rồi sẽ lại chết đi. Nhưng đâu đó sâu thẳm trong từng mỗi người đó có khát vọng riêng của họ. Và nếu như nhận được nỗi đau thương tột cùng, họ cũng sẽ tự hỏi rằng, bản thân họ sống và tồn tại vì điều gì ?"
Bộ giáp lần này trước khi nói tiếp tục lại đứng lên :
"Cô đã hai lần trải nghiệm qua cái chết, nhưng nếu cuộc sống là vậy, cố có muốn sống lại lần nữa không, Katarina..."
Katarina không cần suy nghĩ cho câu trả lời của mình, ôm lấy cổ Garen.
- Dù cho thế nào... nếu con người sinh ra là để chờ mong chết, thì ngươi sai rồi... Phải sống từng ngày trọn vẹn, và tìm được lý do để tồn tại thật sự khó khăn... Và cho dù không hoàn hảo... Ta vẫn... muốn được sống bên cạnh người ta yêu thương nhất...
Bộ giáp nhìn cả hai một lần nữa, quỳ xuống trước mặt của Katarina, nó nhìn thẳng vào cô và đưa ra lời nói cuối cùng :
" Cô sẽ tái sinh..."

Tải ảnh gốc
Từ trong bộ giáp phát ra ánh sáng chói lòa, Garen nhận ra đó là thứ ánh sáng giống như Kayle lúc nãy. Quá bất ngờ, Garen một lần nữa ngất đi trước cái ánh sáng mầu nhiệm đó. Cho đến khi tỉnh lại, anh phát hiện ra mọi người đang nhìn lấy bản thân của mình, anh đang ở trong tòa tháp của Zilean, chẳng ai là mang theo điệu bộ vui vẻ cả :
- C-Có... chuyện gì sao, Katarina đâu rồi, cô ấy thế nào ?
Teemo khóc sướt mướt, chạy nép vào người Garen.
- Teemo, cậu sao vậy... Nào Master Yi, anh nói gì đi, sao mọi người lại im lặng như vậy... Kassadin, Zilean, Kayle, có chuyện gì xảy ra sao...
Garen cứ liên tục đưa ra câu hỏi. Bản thân anh có dự cảm không lành, đến nỗi mà tim lại đập nhanh liên hồi. Kayle chỉ thở dài, Kassadin vẫn đứng đấy, Master Yi quay người lại, chỉ có Zilean bước tới :
- Katarina...
Zilean chỉ nói đến thế, rồi lại lạc đầu quay mặt đi. Có lẽ rằng anh cũng đoán được chuyện gì đã diễn ra. Garen ngồi gục xuống, anh nhìn vào thân xác Katarina, rồi lại ẵm thân xác của cô ra trước cửa sổ :
- Em thấy không, trăng đêm nay vẫn soi sáng...
Garen nói nhưng cổ họng nghẹn lại :
- Ta trải qua bao chuyện... vượt qua mọi thứ, Katarina... Tại sao em vẫn không tỉnh lại vậy chứ ? Tại sao...
Garen bật khóc, anh chẳng để ý xung quanh. Mọi người đều im lặng, một tiếng nói đã vang lên :
- Vậy anh có đồng ý ở bên em không ?
- Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ làm mọi chuyện...
- Thật chứ ?
- Đương nhiên là...

Tải ảnh gốc
Garen bất ngờ nhìn xuống, như một phản ứng trước vẻ mặt của cô lúc này, Katarina vẫn đang mỉm cười với anh.
- Xem anh kìa, là sức mạnh của Demacia, lại đi khóc như một đứa trẻ đấy. Em tỉnh lại từ rất lâu rồi, chỉ có anh là ngất đến vài khắc thôi...
Vừa lúc này, Teemo đã chạy tới ôm lấy chân của Garen :
- Lúc nãy Teemo không nói gì được,Katarina không rời xa Garen rồi nhé !...
Rồi vẫn nức nở, anh nhìn qua bên Zilean. Ôm ta vẫn ôm bụng mà cười khanh khách như rất thõa mãn :
- Sức mạnh của Demacia cái gì chứ, cậu làm ta cười đến đau cả bụng ra. Ta đã tính nói từ nãy, nhưng muốn xem phản ứng của cậu thế nào thôi. Quả thật là có kịch coi đấy chứ, ông bạn già.
Rồi Zilean vỗ vai Kassadin. Cùng lúc thì những người còn lại cũng chỉ reo mỗi cái điệp khúc :
"Bọn ta không có nói gì nhé, do cậu tự nghĩ đấy nhé."
...
Tất cả mọi người, đều đang cười rất vui vẻ với nhau. Nhưng hành trình của Garen đã kết thúc tại đây ?
(Còn tiếp)
Garen cắn chặt lấy đôi môi của mình, đến nỗi rướm cả máu. Còn nàng, Katarina cũng đã rơi những giọt lệ vô hình trên khóe mắt, mà cho dù không cảm nhận được nỗi đau mà cô gánh chịu, thì bản thân Garen cũng khó chấp nhận đi vận mệnh nghiệt ngã này.
“Tạm biệt... Garen...”
...
“Chưa kết thúc đâu, chúng ta lại gặp nhau rồi đấy, con trai...”
Tiếng nói phát ra từ hư không, được truyền thẳng vào suy nghĩ của Garen bấy giờ. Ánh sáng lóe lên từ đằng sau cũng khiến cho tất cả phải quay lại. Kỳ tích, thật sự đã xuất hiện. Một cánh cửa mở ra từ hư không, Kassadin và Master Yi dẫn theo một thiên thần lạ mặt nào đó đi cùng xuất hiện. Vừa gặp lại những người bạn cũ, nhưng cũng khó có thể vui mừng được vào lúc này. Garen chưa kịp lên tiếng cầu xin sự giúp đỡ, thì vị thiên xứ kia đã thu lấy chút hơi tàn của linh hồn Katarina vào tay hắn ta. Garen chưa kịp hiểu chuyện gì thì Master Yi đã liên tục hối thúc bản thân anh :
- Không còn thời gian nhiều đâu, ngài hãy nghe ta. Nếu có những giây phút nào chậm trễ hay nghi ngờ, đồng nghĩa với việc ngài đã từ bỏ đi hi vọng ở đây.
Vừa dứt lời, Master Yi đã rút kiếm mà chém bay nắp quan tài của Katarina. Đồng thời, vị thiên sứ kia cởi bỏ giáp phục của mình, lộ diện dáng vẻ là một nữ thần kiêu hãnh. Cô ấy ra lệnh cho tất cả những người khác lui về sau, và yêu cầu Garen mặc vào bộ giáp phục mà cô cởi bỏ nó cho thân thể Katarina. Xong xuôi, cô ta mới lên tiếng xác nhận một lần nữa :
- Ta là Kayle, tổng lãnh thiên thần. Ngay từ giây phút này, ta sẽ là người dẫn dắt cả hai trở về với thực tại, hay quyết định tất cả sẽ trở thành số không. Ta sẽ không giải thích rõ hành động sắp tới, nhưng cô ấy có trở về hay không sẽ do ngươi và cô ấy quyết định. Và một lần nữa, hãy trải nghiệm mọi thứ...
Garen vừa lúc đó đã nắm lấy đôi bàn tay buốt giá của Katarina. Kayle chỉ đứng trước mặt cả hai, cô lẩm nhẩm những câu thần chú cổ xưa, rồi trên hai tay hiện ra thứ ánh sáng mờ ảo. Ánh sáng này chiếu đến đâu, nó hiện ra những ký ức mà vật được chiếu sáng từng chứng kiến. Từng hành động, từng câu chuyện mà Garen hay Katarina trải qua đều được nó bắt lấy. Nó cứ như ánh mặt trời, càng lúc càng tỏa ra ánh sáng nhiệm mầu, càng lúc càng sáng tỏ. Cho đến khi nó vượt qua tầm kiểm soát, nó bùng nổ trong đôi tay của Kayle, bao trùm lấy thân thể của cả Garen và Katarina. Cho đến khi mà Garen tỉnh lại, thì xung quanh anh không còn một ai, chỉ là màn đêm đen tối.
- Katarina, em ở đâu ?
Âm thanh không hề được vọng lại, nó như bị chìm sâu vào trong bóng tối vĩnh hằng bấy giờ. Garen không biết rằng mình đang ở khoảng thời gian, hay ở khoảng không gian nào. Anh cứ như vậy, mà tiến lên phía trước. Liên tục nhiều giờ liền, cho đến khi cả cơ thể thấm mệt, và bản thân Garen đã có dấu hiệu xuống sức trầm trọng. Thế rồi, âm thanh mà anh vừa nghe đã khiến cho bao nỗi mệt nhọc dường như tan biến ngay lúc này :
"Em ở đây, Garen"
Anh bất ngờ quay lại, chẳng có một ai lúc này, vẫn là màn đêm ở phía sau mà thôi. Tiếng nói vẫn tiếp tục vang lên :
"Ở đây này, Garen. Em ở đây..."
Tiếng nói cứ lập lại, càng lúc càng nhanh. Garen thấy có gì không ổn, anh nhắm mắt lại, bịt lấy hai tai của mình nhưng tiếng nói càng lúc càng lớn, vang vọng tận bên trong suy nghĩ. Anh quyết định hết lên thật to để áp lại cái ảo giác đấy :
- Katarina...
...Và chỉ khi như thế một hồi sau, thì mọi thứ mới dừng lại. Nhưng lúc mà anh mở mắt ra, Garen đã rời khỏi nơi tăm tối ban nãy, và bản thân anh lại hiện trên chiến trường ngày nào. Anh nhớ cái quang cảnh này, là chính vào ngày hôm đó, chính Katarina đã cứu lấy mạng anh. Trên tay lúc này Garen vẫn cầm thanh kiếm của mình. Anh chạy khắp mọi nơi trên chiến trường, hòng tìm lấy nàng trước khi gặp Darius. Một búa từ đằng xa bay tới, Garen xoay người lại dùng kiếm gạt qua như một phản xạ đơn giản. Anh nghiến chặt răng với nỗi căm phẫn không thể che giấu, là Darius :
- Thằng bị thịt, tao lại gặp được mày rồi, Garen.
Garen gạt hắn ra một bên, và cố tình giữ khoảng cách để rút lui :
- Để khi khác, ta không rỗi đâu, Darius.
Garen có ý định trốn tránh, chỉ khiến Darius nổi xung lên, trận chiến một lần nữa giữa hai người đã diễn ra. Darius như con thú hoang điên dại, hắn tiến tới không ngừng tấn công Garen. Bản thân anh vẫn bình tĩnh, vừa lùi vừa phản đòn. Lợi dụng một sơ hở, Garen đoạt lấy vũ khí của Darius, hất lưỡi búa của hắn ra xa.
- Lại một lần nữa, Darius, đi xuống dưới đi...
Garen hét to lên, dự định dùng một đòn quyết định với Darius. Nhưng rồi, bất ngờ hắn nằm xuống, từ đằng xa, Draven đã ném hai lưỡi rìu của hắn nhắm thẳng vào Garen. Garen nhận ra quang cảnh này, và mọi thứ diễn ra như đoạn phim chiếu chậm. Hiển nhiên, anh có thể né được nó dễ dàng, nhưng đôi chân lại không thể bước tới như có thứ gì đó níu giữ lấy cơ thể anh. Và rồi Katarina xuất hiện. Hai lưỡi rìu oan nghiệt một lần nữa cắm sâu vào tấm lưng cô ấy.
“Em ở đây, Garen...”
Katarina vừa dứt lời, một lần nữa đã gục vào tay Garen, thời gian như dừng lại giữa hai người. Đôi tay của anh không ngừng run lên, cả cổ họng như nghẹn lại :
- Katarina... Lại lần nữa... lại một lần nữa em lại... Tại sao vậy Katarina...
Garen đánh rơi thanh kiếm, anh nói chẳng thành câu nào. Katarina cũng như anh, nàng cũng không ngừng run rẩy đôi tay, còn dùng chút sức lực yếu ớt, chạm vào mặt Garen :
- Lại một lần nữa... em có thể chạm vào anh rồi Garen...
Rồi Katarina lịm dần, nhưng chính vào giờ phút này thì điều bất thường đã xảy ra. Mọi thứ ở đây như bị đóng băng, bởi thời gian đã dừng lại hoàn toàn. Garen dáo dác nhìn xung quanh, thanh kiếm đang rơi, lưỡi búa của Darius nhằm vào anh dừng lại giữa chừng. Từ đằng xa kia, chính Kayle đang từ từ bước tới từng bước chậm rãi. Và cho đến khi tất cả nhìn thẳng vào bên trong bộ giáp đó, thì mới biết rằng đó là một bộ giáp rỗng mà thôi.
"Katarina, cô đã thấy cái chết của mình lần nữa."
Riêng bản thân Katarina vẫn chưa biết nó là gì cả. Cô ấy thều thào với Garen:
- H-Hãy bỏ em lại, chạy mau đi...
- Không phải. Người đó là người đi cùng với Master Yi. Nhưng dù có sao đi nữa, anh cũng không bỏ em lại lần nữa đâu...
Bộ giáp không hề quan tâm mọi chuyện diễn ra giữa hai người, nó khụy chân xuống vẫn lạnh lùng hỏi tiếp.
"Katarina, cái cô thấy là ký ức trước khi chết của mình. Cô thấy đấy, cuộc sống là vậy, dù có thế nào con người vẫn sinh ra, rồi sẽ lại chết đi. Nhưng đâu đó sâu thẳm trong từng mỗi người đó có khát vọng riêng của họ. Và nếu như nhận được nỗi đau thương tột cùng, họ cũng sẽ tự hỏi rằng, bản thân họ sống và tồn tại vì điều gì ?"
Bộ giáp lần này trước khi nói tiếp tục lại đứng lên :
"Cô đã hai lần trải nghiệm qua cái chết, nhưng nếu cuộc sống là vậy, cố có muốn sống lại lần nữa không, Katarina..."
Katarina không cần suy nghĩ cho câu trả lời của mình, ôm lấy cổ Garen.
- Dù cho thế nào... nếu con người sinh ra là để chờ mong chết, thì ngươi sai rồi... Phải sống từng ngày trọn vẹn, và tìm được lý do để tồn tại thật sự khó khăn... Và cho dù không hoàn hảo... Ta vẫn... muốn được sống bên cạnh người ta yêu thương nhất...
Bộ giáp nhìn cả hai một lần nữa, quỳ xuống trước mặt của Katarina, nó nhìn thẳng vào cô và đưa ra lời nói cuối cùng :
" Cô sẽ tái sinh..."

Từ trong bộ giáp phát ra ánh sáng chói lòa, Garen nhận ra đó là thứ ánh sáng giống như Kayle lúc nãy. Quá bất ngờ, Garen một lần nữa ngất đi trước cái ánh sáng mầu nhiệm đó. Cho đến khi tỉnh lại, anh phát hiện ra mọi người đang nhìn lấy bản thân của mình, anh đang ở trong tòa tháp của Zilean, chẳng ai là mang theo điệu bộ vui vẻ cả :
- C-Có... chuyện gì sao, Katarina đâu rồi, cô ấy thế nào ?
Teemo khóc sướt mướt, chạy nép vào người Garen.
- Teemo, cậu sao vậy... Nào Master Yi, anh nói gì đi, sao mọi người lại im lặng như vậy... Kassadin, Zilean, Kayle, có chuyện gì xảy ra sao...
Garen cứ liên tục đưa ra câu hỏi. Bản thân anh có dự cảm không lành, đến nỗi mà tim lại đập nhanh liên hồi. Kayle chỉ thở dài, Kassadin vẫn đứng đấy, Master Yi quay người lại, chỉ có Zilean bước tới :
- Katarina...
Zilean chỉ nói đến thế, rồi lại lạc đầu quay mặt đi. Có lẽ rằng anh cũng đoán được chuyện gì đã diễn ra. Garen ngồi gục xuống, anh nhìn vào thân xác Katarina, rồi lại ẵm thân xác của cô ra trước cửa sổ :
- Em thấy không, trăng đêm nay vẫn soi sáng...
Garen nói nhưng cổ họng nghẹn lại :
- Ta trải qua bao chuyện... vượt qua mọi thứ, Katarina... Tại sao em vẫn không tỉnh lại vậy chứ ? Tại sao...
Garen bật khóc, anh chẳng để ý xung quanh. Mọi người đều im lặng, một tiếng nói đã vang lên :
- Vậy anh có đồng ý ở bên em không ?
- Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ làm mọi chuyện...
- Thật chứ ?
- Đương nhiên là...

Garen bất ngờ nhìn xuống, như một phản ứng trước vẻ mặt của cô lúc này, Katarina vẫn đang mỉm cười với anh.
- Xem anh kìa, là sức mạnh của Demacia, lại đi khóc như một đứa trẻ đấy. Em tỉnh lại từ rất lâu rồi, chỉ có anh là ngất đến vài khắc thôi...
Vừa lúc này, Teemo đã chạy tới ôm lấy chân của Garen :
- Lúc nãy Teemo không nói gì được,Katarina không rời xa Garen rồi nhé !...
Rồi vẫn nức nở, anh nhìn qua bên Zilean. Ôm ta vẫn ôm bụng mà cười khanh khách như rất thõa mãn :
- Sức mạnh của Demacia cái gì chứ, cậu làm ta cười đến đau cả bụng ra. Ta đã tính nói từ nãy, nhưng muốn xem phản ứng của cậu thế nào thôi. Quả thật là có kịch coi đấy chứ, ông bạn già.
Rồi Zilean vỗ vai Kassadin. Cùng lúc thì những người còn lại cũng chỉ reo mỗi cái điệp khúc :
"Bọn ta không có nói gì nhé, do cậu tự nghĩ đấy nhé."
...
Tất cả mọi người, đều đang cười rất vui vẻ với nhau. Nhưng hành trình của Garen đã kết thúc tại đây ?
(Còn tiếp)