Phía dưới, có một tiếng huỵch, và sợi xích chùng đi. Khẩu đại bác đã chạm đáy biển.
Ta kéo bản thân theo sợi xích xuống tận cùng bóng tối. Có một hình hài dưới đó. Ta nghĩ đó là Graves. Ta kéo bản thân mình về phía hắn một cách cuồng loạn.
Hắn đang ở ngay trước mặt ta, dù ta chỉ thấy loáng thoáng khuôn mặt hắn. Ta nghĩ rằng hắn đang nghiêng đầu về phía ta, giận dữ với việc ta quay trở lại.
Ta sắp bất tỉnh. Cánh tay của ta tê liệt còn hộp sọ thì như bị nghiền nát.
Bỏ sợi xích ra, ta rút con dao găm từ thắt lưng. Đôi tay ta run lẩy bẩy.
Ta mò mẫm trong bóng tối. Bằng một phép mầu nào đó, ta tìm thấy ổ khóa cặp còng tay của Graves. Ta dùng mũi dao xoay vào ổ khóa, giống như hàng nghìn ổ khóa trước đây ta đã phá. Nhưng đôi tay ta không ngừng rung bần bật.
Ngay cả Graves cũng phải cảm thấy sợ hãi. Phổi của hắn có lẽ không thể chịu được thêm nữa. Ổ khóa vẫn không nhúc nhích.
Malcolm sẽ làm gì trong tình cảnh này?
Ta xoay con dao. Không cần khéo léo nữa – chỉ cần sức mạnh.
Hình như có gì đó. Ta nghĩ rằng ta đã tự cắt tay mình. Con dao đang rơi. Rơi thẳng xuống vực thẳm. Nó rơi mất rồi… Có phải nó đang phát sáng không?
Trên đầu ta, ngập tràn sắc đỏ tươi. Đỏ và cam… Ở mọi nơi. Nó tuyệt đẹp… Vậy ra cảm giác chết đi là như thế này.
Ta bật cười.
Nước tràn vào cơ thể.
Thật bình an.


Hồi Ba – Phần Ba
Lửa Thiêu và Tro Tàn, Một Kết Cục, Mọi Thứ Còn Có Thể Tệ Hơn
Miss Fortune bắt đầu dọc trên bến cảng từ trên boong tàu của cô, con tàu Syren. Ngọn lửa ánh lên trong mắt khi cô tận hưởng mức độ hủy diệt tuyệt đối mà cô đã dày công sắp đặt.
Những gì còn sót lại trên tàu của Gangplank là đống đổ nát đang cháy dở. Lũ tay chân của lão, đứa thì chết cháy trong vụ nổ, đứa thì chết chìm trong cảnh hỗn mang, hoặc có đứa thì làm mồi cho bầy cá lưỡi dao nhung nhúc.
Đây là một cảnh tượng rực rỡ choáng ngợp. Một quả cầu lửa khổng lồ thắp sáng màn đêm như vầng thái dương mới.
Một nửa thành phố đã chứng kiến điều này; bản thân Gangplank cũng chứng kiến nó, cô biết lão quá rõ. Lão phải hành quyết cả Twisted Fate và Graves trước toàn thể Bilgewater. Lão muốn nhắc nhở mọi người lý do đừng bao giờ dại dột qua mặt lão. Với Gangplank, người khác chỉ là những công cụ để duy trì sự kiểm soát – nên cô đã dùng chính điều đó để giết lão.
Những tiếng la hét và tiếng chuông rung vang vọng khắp thành phố cảng. Những từ dưới đây sẽ được lan truyền nhanh hơn liệt hỏa liêu nguyên.
Gangplank đã chết.
Khóe môi cô cong lại thành một nụ cười.
Đêm nay chỉ đơn thuần là màn cuối: Thuê T.F, rỉ tai Graves – tất cả chỉ để đánh lạc hướng Gangplank. Phải mất bao nhiêu năm chỉ để báo được đại thù.
Nụ cười của Miss Fortune biến mất.
Ngay từ khoảnh khắc lão ập vào xưởng vũ khí của gia đình cô, khuôn mặt lão ẩn hiện đằng sau chiếc khăn rằn đỏ, cô đã chuẩn bị cho thời khắc này.
Sarah đã mất đi bố mẹ trong ngày đấy. Khi đó cô chỉ là một đứa trẻ, nhưng lão vẫn bắn gục cô khi cô đứng chôn chân nhìn cảnh bố mẹ mình máu chảy lênh láng trên sàn.
Gangplank đã dạy cô một bài học khắc nghiệt: rằng dù cho bạn cảm thấy an toàn thế nào, cả thế giới của bạn – mọi thứ bạn gầy dựng, mọi thứ bạn quan tâm – đều có thể bị tước đoạt chỉ trong nháy mắt.
Sai lầm duy nhất của Gangplank là không kiểm tra lại cô đã chết hay chưa. Cơn giận và mối hận thù đã giữ cô sống sót qua đêm đầu tiên lạnh lẽo và đau đớn, và mọi đêm kể từ ngày đó.
Suốt mười lăm năm ròng, cô đã góp nhặt mọi thứ mình cần vào một chỗ; chờ đợi đến khi cô thậm chí không còn trong kí ức của lão, để lão mất cảnh giác và hưởng thụ cuộc sống mà lão gầy dựng. Chỉ khi đấy lão mới thực sự trải nghiệm việc mất đi mọi thứ. Chỉ khi đấy lão mới hiểu cảm giác khi mất đi mái nhà, mất đi cả thế giới là như thế nào.
Lẽ ra cô phải cảm thấy hân hoan, nhưng cô chỉ cảm thấy thật trống rỗng.
Đứng cạnh cô ở mạn tàu, Rafen đánh thức cô khỏi những hồi tưởng.
“Lão ta đã chết,” gã nói. “Mọi thứ kết thúc rồi.”
“Không,” Miss Fortune đáp lời. “Chưa đâu.”
Cô ta quay đầu từ bến cảng, hướng tầm mắt dọc cả Bilgewater. Sarah đã mong rằng giết chết lão cũng sẽ làm tiêu tan sự thù hận trong lòng. Nhưng tất cả những gì cô đã làm chỉ là giải phóng nó. Lần đầu tiên kể từ ngày định mệnh đó, cô cảm thấy quyền lực thực sự.
“Đây mới chỉ là sự khởi đầu,” cô nói. “Ta muốn tất cả những ai...1 2 Sau »