XtGem Forum catalog
Trang chủGóc Thủ ThuậtThủ Thuật LMHT

LMHT, Huyết Thống – Chương XII: Ánh Sáng

Đằng sau bóng tối, chính là ánh sáng, cuộc chiến của các thể thăng hoa với kẻ phản bội Xerath sẽ chưa chấm dứt.
Đằng sau bóng tối, chính là ánh sáng.

Một dải rực rỡ, nóng rực. Nắng sao?

Mới đầu, ông không chắc đây là thật hay chỉ là trò đùa của tâm trí để xoa dịu thân thể sắp lụi tàn.

Đây là cách một Thể Thăng Hoa từ trần ư?

Không. Không phải cái chết. Nắng vàng ngập tràn thị giác, hơi ấm vuốt ve làn da. Ông chuyển mình, duỗi chân và xoay vai. Tứ chi đã được tái tạo, thế nghĩa là ông đã ở trong bóng tối một thời gian khá dài. Dù hồi phục rất nhanh, nhưng ông không biết mình đã bất tỉnh bao lâu nữa.

Mà có lâu thế nào thì cũng là quá lâu.

Xerath đã tự do và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nasus ngẩng lên, lớp đá phía trên ông tạo thành một mái vòm hoàn hảo, với bề mặt gợn sóng và ấm áp khi chạm vào. Giữa cảnh tranh tối tranh sáng, ông vẫn nhìn ra những hoa văn cuộn xoáy như thuốc vẽ hòa trộn trong bảng pha màu của họa sĩ. Ông dộng tay vào dải sáng đó hết lần này đến lần khác đến khi đá nứt ra, làm rơi xuống những viên bị nhiệt độ cao làm thủy tinh hóa. Ánh sáng ùa vào, qua đó ông thấy cả ngôi điện giờ chỉ còn là đống gạch vụn nát. Nasus cúi xuống nhặt lên một mảnh của mái vòm đã bảo vệ ông. Ông xoay xoay nó trên tay, có thứ vật liệu chắc chắn không xuất hiện trong đá lẫn vào đó.

Cho nó vào trong áo chẽn, ông sải bước rời khỏi tàn tích của ngôi điện. Cơn gió than vãn thở dài, mang theo lời thì thầm của người chết.

Thành phố đã biến mất, hay ít nhất là những gì cư dân ở đây xây nên trên tàn tích cũ. Nasus thấy nhiều chỗ đất đá bị đội lên, cùng một kiểu gợn sóng như mái vòm đã cứu mạng ông. Từng dải nhấp nhô như thủy triều bị đóng băng giữa chừng vậy.

Bên dưới đợt sóng đó, được che chở khỏi ngọn lửa chết người của Xerath, là vài chục cư dân Vekaura. Mới đầu có một đến hai người bước ra, rồi một nhóm nhỏ, mắt hấp háy vì nắng và kinh ngạc trước sự sống sót kỳ diệu này.

Nasus khẽ gật đầu nói, “Shurima phải cảm ơn cháu, Taliyah,” rồi xoay người rời khỏi thành phố.

Phần còn lại của Vekaura đã trở về với lớp vỏ tàn tạ từng có như lần cuối Nasus tới đây. Tường đổ, nền móng tan tành và những cột trụ trơ trọi như cây khô trong khu rừng chết. Ông đã thấy cảnh này trước đây; sau cuộc chiến với Xerath vào ngày Shurima sụp đổ. Cảm giác tội lỗi đã khiến ông quay lưng với thế giới, nhưng giờ ông sẽ không làm vậy nữa.

Xerath nói về Renekton như một con quái thú khát máu, nhưng Nasus biết rõ em trai mình hơn tên pháp sư kia chứ. Xerath chỉ nhìn thấy thứ Renekton đã biến thành mà quên đi người chiến binh cao quý đang ẩn bên dưới. Một người đã quên mình hiến dâng mạng sống vì anh em. Một chiến binh đã sẵn sàng hy sinh tất cả để cứu quê hương khỏi tên phản bội. Xerath đã quên tất cả, nhưng Nasus thì không bao giờ.

Nếu Renekton còn sống, thì phần nào trong cậu ta hẳn phải còn nhớ vị anh hùng xưa kia. Nếu Nasus có thể chạm tới đó, ông có thể cứu rỗi em trai khỏi hố sâu điên loạn. Nasus từ lâu đã tin rằng một ngày ông sẽ đối mặt với Renekton, và ông luôn tưởng tượng ra cuộc đụng độ sẽ kết thúc với cái chết của một trong hai người.

Giờ thì khác rồi. Giờ ông đã có cho mình mục đích. Huyết thống của Azir vẫn tiếp nối, và như vậy là vẫn có hy vọng.

“Anh cần cậu, Renekton,” ông nói. “Anh không thể hạ gục Xerath mà không có cậu.”

ảnh minh họa
Tải ảnh gốc

“Anh không thể hạ gục Xerath mà không có cậu.”

Phía trước là sa mạc đang vẫy gọi tên ông.

Phía sau là cát bụi đang chiếm lại Vekaura.



ảnh minh họa
Tải ảnh gốc






CHƯƠNG XI
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê