Ông quả quyết sải bước băng qua quảng trường tiến về phía điện thờ. Bốn góc đều có những bậc thang không đều nhau. Hai lính gác mang giáp đồng, đội mũ trụ lông chim như hai con quái thú đứng gác lối lên; họ nhìn thấy ông. Nasus ngừng bước khi nhận ra hai cái mũ trụ kia đại diện cho thứ gì. Phần phía trước của cả hai đều kéo dài; một mô phỏng lại hàm cá sấu, cái kia là hình đầu chó rừng.
Họ nâng giáo lên khi ông tiến lại, rồi choáng váng khi ông cởi bỏ áo choàng và đứng thẳng lên. Ông đã lang thang trên cõi trần quá lâu, cúi mình và tủi hổ tìm cách che giấu nhân dạng. Ông đã ẩn mình quá lâu, tự trừng phạt trong cô độc. Những ngày đó đã chấm dứt. Nasus không muốn trốn tránh nữa.
Cao lớn vượt hẳn hai lính gác, Nasus là một kẻ mang đầy sức mạnh và ma thuật, một Thể Thăng Hoa giữa loài người. Thân thể được Đĩa Mặt Trời tái tạo, bộ da thịt khô héo chuyển đổi thành một bán thần đầu chó rừng cứng cáp. Bộ giáp vàng nhuốm màu thời gian với những biểu trưng của Shurima bao quanh ngực và vai. Ông xé toang lớp vải bọc quanh cây gậy để lộ ra chiếc rìu chiến vĩ đại. Lưỡi nó lóe sáng, viên ngọc màu xanh biển lấp lánh như uống lấy từng tia mặt trời.

Tải ảnh gốc
Bộ giáp vàng nhuốm màu thời gian với những biểu trưng của Shurima bao quanh ngực và vai.
“Tránh ra,” ông nói.
Hai lính gác run lên vì sợ, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. Nasus thở dài, vung rìu. Người đầu tiên bị hất văng lên và bay xa đến ba mươi thước. Một phát đảo rìu nữa khiến người thứ hai nằm bẹp dưới mặt đất đầy cát bụi, rên rỉ đau đớn trong lúc Nasus đặt chân lên bậc thang.
Ông leo lên đỉnh điện, nơi mặt trời chiếu sáng chiếc đĩa kim loại. Trên đường, ông phóng tầm mắt ra bên ngoài bức tường đổ của Vekaura. Một biển cồn cát kéo dài đến tận chân trời về ba hướng. Ở sườn đông, một dải đồi thấp nhấp nhô trên nền đất khô cằn, mọc lưa thưa vài cây cọ và những lùm bhanavar cắm rẽ cả trăm thước xuống cát để tìm nguồn nước.
Cảnh sa mạc trống không thế này của Shurima làm Nasus chạnh lòng nhớ lại thời Mẹ Của Sự Sống nuôi dưỡng vùng đất này khiến nó căng tràn sức sống. Azir có thể đem lại sự sống cho Shurima một lần nữa, có thể không, điều đó khiến nhiệm vụ tìm kiếm người mang huyết thống của ông càng thêm khẩn thiết.
Những lính gác khác đang di chuyển lên đỉnh điện, la hét bằng một ngôn ngữ hao hao với tiếng Shurima cổ, nhưng chẳng mang chút đẹp đẽ và phức tạp nào của nó.
Nasus nhớ lại cơn đau và nỗi sợ ông cảm thấy khi bước những bậc cuối cùng của Đại Điện để chuẩn bị cho nghi thức Thăng Hoa. Căn bệnh khiến ông không thể nhúc nhích một phân, để rồi em trai ông vòng tay ôm lấy, đưa ông đến nơi cần đến. Mặt trời lên cao, còn sự sống đang tuôn khỏi ông như cát ào ra khỏi mặt kính vỡ. Ông cầu xin Renekton rời đi, để mặc ông một mình đối mặt cùng cái chết, nhưng Renekton chỉ lắc đầu và thì thầm những lời phàm tục cuối cùng trước khi đĩa mặt trời đưa cả hai vào Thăng Hoa.
“Em sẽ ở cùng anh đến tận cùng.”
Tận lúc này, những từ đó vẫn cắt sâu vào ông hơn bất kỳ lưỡi dao nào. Là người thường, Renekton thật khó đoán; đôi khi cậu ấy bạo lực và tàn nhẫn, nhưng cũng cao quý và dũng cảm tương đương. Quyền năng Thăng Hoa ban cho cậu ấy sức mạnh, và rốt cuộc, cũng chính Renekton ôm chặt tên pháp sư phản bội đó kéo xuống Lăng Tẩm Các Hoàng Đế, hy sinh bản thân để cứu Shurima.
Cứu Shurima…?
Có điều gì họ làm hôm đó cứu được Shurima không? Azir đã băng hà, bị chính người bạn thời thơ ấu sát hại. Kinh đô bị phá hủy bởi nguồn ma thuật mất kiểm soát của nghi thức Thăng Hoa bất thành, vùi sâu dưới cát sa mạc. Mỗi ngày, ông đều hồi tưởng khoảnh khắc cánh cửa lăng mộ đóng lại, nhốt Renekton và Xerath bên trong. Ông biết không còn lựa chọn nào khác, nhưng vẫn bị cảm giác tội lỗi đè nặng.

Tải ảnh gốc
cũng chính Renekton ôm chặt tên pháp sư phản bội đó kéo xuống Lăng Tẩm Các Hoàng Đế.
Giờ Xerath cùng Renekton đã tự do. Azir bằng cách nào đó đã đánh bại cái chết để trở thành một Thể Thăng Hoa và tái sinh Shurima. Thành phố cổ trỗi dậy từ nấm mồ cát, rũ bỏ bụi đất suốt ngàn năm say ngủ. Nhưng nếu truyện lan truyền trên sa mạc là thật, Renekton mà Nasus từng biết và yêu mến đã chết rồi. Giờ cậu ấy chỉ còn là một kẻ sát nhân điên cuồng ra tay không chút thương xót chỉ để báo thù.
“Anh đã khiến cậu ra thế này,” Nasus thầm nhủ.
Ông đặt chân lên đỉnh điện, cố xua đi suy nghĩ về thứ người em trai đã trở thành; một con quái vật réo gọi tên Nasus trên mặt cát bỏng cháy.
Một con quái vật cuối cùng ông sẽ phải đối mặt.

Tải ảnh gốc
CHƯƠNG IV
CHƯƠNG VI
Họ nâng giáo lên khi ông tiến lại, rồi choáng váng khi ông cởi bỏ áo choàng và đứng thẳng lên. Ông đã lang thang trên cõi trần quá lâu, cúi mình và tủi hổ tìm cách che giấu nhân dạng. Ông đã ẩn mình quá lâu, tự trừng phạt trong cô độc. Những ngày đó đã chấm dứt. Nasus không muốn trốn tránh nữa.
Cao lớn vượt hẳn hai lính gác, Nasus là một kẻ mang đầy sức mạnh và ma thuật, một Thể Thăng Hoa giữa loài người. Thân thể được Đĩa Mặt Trời tái tạo, bộ da thịt khô héo chuyển đổi thành một bán thần đầu chó rừng cứng cáp. Bộ giáp vàng nhuốm màu thời gian với những biểu trưng của Shurima bao quanh ngực và vai. Ông xé toang lớp vải bọc quanh cây gậy để lộ ra chiếc rìu chiến vĩ đại. Lưỡi nó lóe sáng, viên ngọc màu xanh biển lấp lánh như uống lấy từng tia mặt trời.

Bộ giáp vàng nhuốm màu thời gian với những biểu trưng của Shurima bao quanh ngực và vai.
“Tránh ra,” ông nói.
Hai lính gác run lên vì sợ, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. Nasus thở dài, vung rìu. Người đầu tiên bị hất văng lên và bay xa đến ba mươi thước. Một phát đảo rìu nữa khiến người thứ hai nằm bẹp dưới mặt đất đầy cát bụi, rên rỉ đau đớn trong lúc Nasus đặt chân lên bậc thang.
Ông leo lên đỉnh điện, nơi mặt trời chiếu sáng chiếc đĩa kim loại. Trên đường, ông phóng tầm mắt ra bên ngoài bức tường đổ của Vekaura. Một biển cồn cát kéo dài đến tận chân trời về ba hướng. Ở sườn đông, một dải đồi thấp nhấp nhô trên nền đất khô cằn, mọc lưa thưa vài cây cọ và những lùm bhanavar cắm rẽ cả trăm thước xuống cát để tìm nguồn nước.
Cảnh sa mạc trống không thế này của Shurima làm Nasus chạnh lòng nhớ lại thời Mẹ Của Sự Sống nuôi dưỡng vùng đất này khiến nó căng tràn sức sống. Azir có thể đem lại sự sống cho Shurima một lần nữa, có thể không, điều đó khiến nhiệm vụ tìm kiếm người mang huyết thống của ông càng thêm khẩn thiết.
Những lính gác khác đang di chuyển lên đỉnh điện, la hét bằng một ngôn ngữ hao hao với tiếng Shurima cổ, nhưng chẳng mang chút đẹp đẽ và phức tạp nào của nó.
Nasus nhớ lại cơn đau và nỗi sợ ông cảm thấy khi bước những bậc cuối cùng của Đại Điện để chuẩn bị cho nghi thức Thăng Hoa. Căn bệnh khiến ông không thể nhúc nhích một phân, để rồi em trai ông vòng tay ôm lấy, đưa ông đến nơi cần đến. Mặt trời lên cao, còn sự sống đang tuôn khỏi ông như cát ào ra khỏi mặt kính vỡ. Ông cầu xin Renekton rời đi, để mặc ông một mình đối mặt cùng cái chết, nhưng Renekton chỉ lắc đầu và thì thầm những lời phàm tục cuối cùng trước khi đĩa mặt trời đưa cả hai vào Thăng Hoa.
“Em sẽ ở cùng anh đến tận cùng.”
Tận lúc này, những từ đó vẫn cắt sâu vào ông hơn bất kỳ lưỡi dao nào. Là người thường, Renekton thật khó đoán; đôi khi cậu ấy bạo lực và tàn nhẫn, nhưng cũng cao quý và dũng cảm tương đương. Quyền năng Thăng Hoa ban cho cậu ấy sức mạnh, và rốt cuộc, cũng chính Renekton ôm chặt tên pháp sư phản bội đó kéo xuống Lăng Tẩm Các Hoàng Đế, hy sinh bản thân để cứu Shurima.
Cứu Shurima…?
Có điều gì họ làm hôm đó cứu được Shurima không? Azir đã băng hà, bị chính người bạn thời thơ ấu sát hại. Kinh đô bị phá hủy bởi nguồn ma thuật mất kiểm soát của nghi thức Thăng Hoa bất thành, vùi sâu dưới cát sa mạc. Mỗi ngày, ông đều hồi tưởng khoảnh khắc cánh cửa lăng mộ đóng lại, nhốt Renekton và Xerath bên trong. Ông biết không còn lựa chọn nào khác, nhưng vẫn bị cảm giác tội lỗi đè nặng.

cũng chính Renekton ôm chặt tên pháp sư phản bội đó kéo xuống Lăng Tẩm Các Hoàng Đế.
Giờ Xerath cùng Renekton đã tự do. Azir bằng cách nào đó đã đánh bại cái chết để trở thành một Thể Thăng Hoa và tái sinh Shurima. Thành phố cổ trỗi dậy từ nấm mồ cát, rũ bỏ bụi đất suốt ngàn năm say ngủ. Nhưng nếu truyện lan truyền trên sa mạc là thật, Renekton mà Nasus từng biết và yêu mến đã chết rồi. Giờ cậu ấy chỉ còn là một kẻ sát nhân điên cuồng ra tay không chút thương xót chỉ để báo thù.
“Anh đã khiến cậu ra thế này,” Nasus thầm nhủ.
Ông đặt chân lên đỉnh điện, cố xua đi suy nghĩ về thứ người em trai đã trở thành; một con quái vật réo gọi tên Nasus trên mặt cát bỏng cháy.
Một con quái vật cuối cùng ông sẽ phải đối mặt.

CHƯƠNG IV
CHƯƠNG VI