Nasus đi theo đám đông về phía điện thờ ở trung tâm thành phố, cố gắng lờ đi mọi cái nhìn chòng chọc. Kích cỡ to lớn vốn đã thu hút chú ý rồi, nhưng người bán nước hẳn đã lan truyền danh tính của ông đi khắp nơi. Shurima luôn là một nơi đầy bí mật, không cần biết chúng bị chôn giấu bao lâu. Đến lúc tới được nơi cần tới, ông sẽ ngạc nhiên nếu toàn thể cư dân còn chưa biết tên mình đấy. Đúng, thật ngu ngốc khi dừng lại, nhưng sự thiếu hiểu biết về lịch sử của gã bán hàng kia đã xúc phạm đến vị học giả bên trong Nasus.
Giống như tường và cổng vào, khu nội vi Vekaura cũng chỉ là cái bóng của hào quang xưa cũ. Mẹ Azir đã sinh ra tại đây. Những khu vườn đầy hoa từ khắp mọi nơi trên đế chế tô điểm cho tòa kiến trúc bằng những màu sắc rực rỡ và mùi hương diệu kỳ. Những ngọn tháp tỏa ánh sáng bạc và ngọc thạch. Dòng nước mát lành chảy ra từ đại điện, dọc theo những ống nước khổng lồ đại diện cho tín ngưỡng ngây thơ rằng của cải sẽ không bao giờ cạn.
Cả thiên niên kỷ trôi qua đã bào mòn thành phố chỉ còn trơ lại khung xương đá, những công trình tráng lệ một thời giờ chỉ còn là tàn tích. Vài thế kỷ mới đây, những kẻ vẫn cố bám lấy đường xưa lối cũ đã xây lên nhiều kiến trúc mới, những kẻ vẫn tin rằng tôn vinh quá khứ có thể cứu rỗi tương lai. Càng đi tiếp, Nasus càng thấy thêm nhiều thứ mô phỏng lại một cách thô thiển những ký ức đã bị lãng quên.
Những công trình được các bậc thầy thiết kế giờ chỉ còn là trò đùa méo mó của cảnh huy hoàng xưa. Những bức tường bằng gỗ đá xù xì mọc lên thay thế cho hàng đá hoa cương cắt vuông vức. Bóng dáng thành phố vẫn thế, nhưng Nasus cảm thấy ông đang trải qua một cơn ác mộng, nơi tất cả những gì thân thuộc bị co kéo thành hình dạng mới và kỳ quặc, nơi mọi thứ xoắn vặn vào nhau một cách lộn xộn.
Ông nghe tiếng thì thầm xung quanh khẽ nhắc tên mình. Ông lờ chúng đi, rẽ sang một góc rồi tiến vào quảng trường rộng mở nơi trái tim thành phố. Bàn tay đầy vuốt của ông nắm chặt lại khi thấy thứ dân Vekaura dựng lên giữa lòng thành phố mới xây lại của họ.
Một điện mặt trời xây cẩu thả bằng sa thạch và đá tảng. Dựng lên bởi con người, mang tầm vóc của con người. Nó chỉ là đứa trẻ so với kiến trúc vĩ đại nằm ở tâm điểm đế chế Shurima. Đại Điện từng khiến toàn Valoran ganh tị, biết bao kẻ từ những miền xa xôi đã du hành cả ngàn dặm để chiêm ngưỡng nó. Giờ nó lại được tưởng nhớ một cách sỉ nhục cỡ này sao?

Tải ảnh gốc
Một điện mặt trời xây cẩu thả bằng sa thạch và đá tảng.
Những bức tường đen, ánh màu đá ba-zan, nhưng Nasus có thể thấy những đường nối vụng về giữa các phiến đá. Đĩa mặt trời tỏa sáng trên đỉnh điện, song đứng từ đây Nasus cũng thấy được nó không đúc bằng vàng, mà được làm từ đồng thau. Nó cũng chẳng trôi lơ lửng như thứ đã ban cho Nasus hình dạng hiện tại. Thay vào đó, đống dây thừng buộc quanh những cột trụ bất đối xứng ở hai bên giữ nó ở nguyên vị trí.
Một phần trong Nasus muốn nổi điên với đám người này, muốn căm ghét họ vì đã xây nên một thứ hồi niệm xấu xí về đế chế mà ông và vô số kẻ khác đã chiến đấu và đổ máu để kiến lập. Ông muốn hét vào mặt họ tội ác họ đã gây ra khi lăng mạ quá khứ hào hùng. Nhưng họ đâu biết những gì ông biết, đâu thấy những gì ông thấy, và ông không thể làm họ hiểu ra được.
Một giáo chủ mặc áo lông chim đứng trước cái đĩa, tay giơ cao cầu khẩn. Những lời khấn khứa của ông ta mất tăm tích giữa đám đông ồn ào.
Đây là người ông đến tìm sao?

Tải ảnh gốc
CHƯƠNG III
CHƯƠNG V
Giống như tường và cổng vào, khu nội vi Vekaura cũng chỉ là cái bóng của hào quang xưa cũ. Mẹ Azir đã sinh ra tại đây. Những khu vườn đầy hoa từ khắp mọi nơi trên đế chế tô điểm cho tòa kiến trúc bằng những màu sắc rực rỡ và mùi hương diệu kỳ. Những ngọn tháp tỏa ánh sáng bạc và ngọc thạch. Dòng nước mát lành chảy ra từ đại điện, dọc theo những ống nước khổng lồ đại diện cho tín ngưỡng ngây thơ rằng của cải sẽ không bao giờ cạn.
Cả thiên niên kỷ trôi qua đã bào mòn thành phố chỉ còn trơ lại khung xương đá, những công trình tráng lệ một thời giờ chỉ còn là tàn tích. Vài thế kỷ mới đây, những kẻ vẫn cố bám lấy đường xưa lối cũ đã xây lên nhiều kiến trúc mới, những kẻ vẫn tin rằng tôn vinh quá khứ có thể cứu rỗi tương lai. Càng đi tiếp, Nasus càng thấy thêm nhiều thứ mô phỏng lại một cách thô thiển những ký ức đã bị lãng quên.
Những công trình được các bậc thầy thiết kế giờ chỉ còn là trò đùa méo mó của cảnh huy hoàng xưa. Những bức tường bằng gỗ đá xù xì mọc lên thay thế cho hàng đá hoa cương cắt vuông vức. Bóng dáng thành phố vẫn thế, nhưng Nasus cảm thấy ông đang trải qua một cơn ác mộng, nơi tất cả những gì thân thuộc bị co kéo thành hình dạng mới và kỳ quặc, nơi mọi thứ xoắn vặn vào nhau một cách lộn xộn.
Ông nghe tiếng thì thầm xung quanh khẽ nhắc tên mình. Ông lờ chúng đi, rẽ sang một góc rồi tiến vào quảng trường rộng mở nơi trái tim thành phố. Bàn tay đầy vuốt của ông nắm chặt lại khi thấy thứ dân Vekaura dựng lên giữa lòng thành phố mới xây lại của họ.
Một điện mặt trời xây cẩu thả bằng sa thạch và đá tảng. Dựng lên bởi con người, mang tầm vóc của con người. Nó chỉ là đứa trẻ so với kiến trúc vĩ đại nằm ở tâm điểm đế chế Shurima. Đại Điện từng khiến toàn Valoran ganh tị, biết bao kẻ từ những miền xa xôi đã du hành cả ngàn dặm để chiêm ngưỡng nó. Giờ nó lại được tưởng nhớ một cách sỉ nhục cỡ này sao?

Một điện mặt trời xây cẩu thả bằng sa thạch và đá tảng.
Những bức tường đen, ánh màu đá ba-zan, nhưng Nasus có thể thấy những đường nối vụng về giữa các phiến đá. Đĩa mặt trời tỏa sáng trên đỉnh điện, song đứng từ đây Nasus cũng thấy được nó không đúc bằng vàng, mà được làm từ đồng thau. Nó cũng chẳng trôi lơ lửng như thứ đã ban cho Nasus hình dạng hiện tại. Thay vào đó, đống dây thừng buộc quanh những cột trụ bất đối xứng ở hai bên giữ nó ở nguyên vị trí.
Một phần trong Nasus muốn nổi điên với đám người này, muốn căm ghét họ vì đã xây nên một thứ hồi niệm xấu xí về đế chế mà ông và vô số kẻ khác đã chiến đấu và đổ máu để kiến lập. Ông muốn hét vào mặt họ tội ác họ đã gây ra khi lăng mạ quá khứ hào hùng. Nhưng họ đâu biết những gì ông biết, đâu thấy những gì ông thấy, và ông không thể làm họ hiểu ra được.
Một giáo chủ mặc áo lông chim đứng trước cái đĩa, tay giơ cao cầu khẩn. Những lời khấn khứa của ông ta mất tăm tích giữa đám đông ồn ào.
Đây là người ông đến tìm sao?

CHƯƠNG III
CHƯƠNG V