Tất cả đều thoát ly khỏi hiện thực, đều thuần khiết đẹp đẽ, nhưng thời gian anh rời khỏi tôi, tôi cho rằng giấc mộng này đã đến hồi kết thúc.
Thức dậy, bi thương, tất cả đều trở lại hiện thực.
Nhưng thì ra thế giới đơn giản như vậy, chỉ là chúng ta đã đặt lên nó trách nhiệm quá lớn. Chúc Anh Đài không nhất định phải nghe lời bố mẹ mà xuất giá, chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy cũng có thể bẻ gẫy song sửa sổ bằng gỗ, cao chạy xa bay cùng Lương huynh của cô, rời khỏi quê hương.
Chỉ cần muốn, sẽ không có gì không làm được.
Mọi người trên trần gian này đều bị những định luật ràng buộc, thật ra chúng ta đều còn trẻ, bất luận là cái gì, chúng ta đều có thể dựa vào sức lực của chính mình để trải nghiệm.
Vì vậy, tôi đã ở đây.
Vượt qua một giới hạn không tưởng, làm một chuyện điên khùng mà trước đây nghĩ thôi tôi đã không dám.
Chỉ vì chín tháng nhung nhớ đau đớn đến tận xương.
Trên đời này, đau đớn nhất có lẽ không phải rõ ràng yêu nhau mà không thể ở bên nhau.
Mà rõ ràng là yêu nhau, nhưng không dám ở bên nhau.
Nhớ lại mười tháng trước, tôi ở trước mặt Cửu Du, dùng dũng khí mà chính tôi cũng không thể tin được, thừa nhận phần tình cảm này. Tôi từng cho rằng đây là cánh cửa khó khăn nhất, lại không ngờ, thì ra đối diện với chia cách, tất cả những thứ khác đều không là gì.
Chỉ cần liên quan đến tình yêu, mỗi một bước đều chấn động lòng người.
Ngay cả với một người thanh tĩnh yên bình nhất.
Cũng là một chiến trường oanh liệt.
Tôi đã từng như vậy, phức tạp suy nghĩ có nên ở bên anh hay không, mấy tháng xa cách dài như cả thế kỉ.
Tôi tự đưa cho bản thân dũng khí lớn nhất, chỉ để hy vọng có thể ở bên anh.
Đây là nguyện vọng duy nhất của tôi lúc này.
Sau Philadelphia là Washington, lại đến Los Angeles, Las Vegas và San Francisco. Trên đường, anh vẫn chăm sóc tôi rất cẩn thận, một ngày rồi một đêm qua đi, tôi cảm nhận được sự không muốn buông tay của anh.
Trong Disneyland, tôi chỉ vào một con gấu bông to bằng người, mặt dày muốn anh mua cho tôi. Anh vô cùng hoang mang.
- Gấu bông to như vậy không dễ mang về nước, nhỏ một chút không được sao?
* Không! Nhất định phải là con gấu bông to bằng người kia!
- Vì sao nhất định phải to như vậy?
* Như vậy em mới có thể coi nó là anh, buổi tối ôm để ngủ.
Anh thật sự rất dễ xấu hổ, như vậy mà đã đỏ mặt! Tôi cầm lấy bút, vừa mới viết câu đầu tiên “thật đáng yêu”, anh đã giật lấy quyển sổ, không cho tôi viết nữa.
Cuối cùng, anh tặng tôi một con không lớn không nhỏ, một con chuột vừa đủ cho tôi ôm.
Tôi không nói cho anh biết, ngoại trừ làm vật thế thân, nó còn là một nơi hứng nước mắt tôi mỗi đêm tôi nhớ đến anh.
Chúng tôi sắp xa nhau! Lần này thật sự không biết khi nào mới có thể gặp lại. Trong buổi tối cuối cùng, cô gái cùng phòng tôi cuối cũng cũng làm được một chuyện tốt, để lại phòng đôi cho chúng tôi, cô ấy tới phòng đơn. Khi anh đưa tờ giấy viết lời cảm ơn, cô gái nhìn anh rồi đỏ mặt. Sau đó cô gái đó nói với tôi, cô ta nghĩ nhìn gần anh thật sự rất đẹp trai. Có lẽ tôi ở cạnh anh lâu nên nhìn đã quen. Tôi vẫn không thấy vẻ ngoài của anh là một ưu điểm, chỉ cần ưu điểm trong nội tâm anh đã làm tôi đếm không hết rồi.
Tối đó chúng tôi gần như không ngủ, luôn nói chuyện phiếm.
* Khi trở về anh phải cẩn thận.
- Ừ, em cũng vậy. Đừng nghĩ rằng tới Quảng Châu đã an toàn, nhất định phải bắt xe từ sân bay về nhà.
* Khi về tới nơi, em gửi thư, anh nhất định phải trả lời.
Anh có chút do dự.
* Sao vậy?
- Em
Anh ngừng tay, suy nghĩ.
- Thực sự quyết định muốn ở bên anh sao?
* Anh đang nói cái khỉ gì thế! Anh luôn muốn người khác không để ý đến chỗ thiếu sót của anh, giờ chính anh lại để ý như vậy!
- Nhưng
Đôi mắt anh lại u ám xuống, thấy anh như vậy, tôi giật lấy bút.
* Vậy khi trở về em sẽ làm phẫu thuật, chọc thủng màng nhĩ đi.
Anh hít sâu một hơi, căng thẳng nhìn tôi.
- Không được! Em tuyệt đối không thể làm vậy, cũng không được có loại suy nghĩ như vậy!
* Nếu như em câm điếc anh cũng sẽ thích em chứ?
- Em hứa với anh không làm vậy rồi anh sẽ trả lời em.
* Anh trả lời em trước rồi em sẽ hứa với anh.
Đừng coi tôi là đồ ngốc, khi cần tôi cũng rất bướng bỉnh.
- Được rồi. Anh vẫn sẽ thích em. Nhưng anh thích em khỏe mạnh như bây giờ hơn.
* Anh nói dối.
Anh nhìn tôi khó hiểu.
* Cho dù em câm điếc, cho dù em cụt tay cụt chân, anh vẫn sẽ thích em như bây giờ. Chỉ vì để em không làm vậy anh mới nói anh thích em của hiện tại. Anh không rõ sao? Em cũng vậy! Anh có thể nghe có thể nói tất nhiên là tốt, nhưng chuyện đó và việc em có thích anh hay không hoàn toàn không liên quan, mặc kệ anh là người thế nào, người em thích vẫn là anh!
Anh lẳng lặng nhìn những chữ tôi viết, không trả lời tôi.
* Vậy hiện giờ anh có thể hứa với em, em gửi bưu phẩm hoặc gửi thư, anh nhất định phải trả lời em, được không?
Cuối cùng anh cũng hiểu vừa rồi tôi nói muốn chọc thủng màng nhĩ chỉ là một cái bẫy, mục đích chỉ muốn anh hiểu rõ, muốn anh hạ quyết tâm.
- Anh sẽ.
* Nếu lần này anh không trả lời em, em sẽ lại chạy tới đây dọa anh giật bắn lên.
- Anh nhất định sẽ trả lời em. Em không nên chạy tới đây nữa, ở đây quá xa, nếu em muốn gặp anh thì nói cho anh biết, anh lập tức sẽ bay tới Quảng Châu tìm em.
* Em từ Quảng Châu tới đây thì xa, còn anh từ đây tới Quảng Châu thì không xa sao?
- Không phải vậy, chỉ là một mình em tới, anh sẽ lo lắng.
* Anh đi một mình thì em không lo lắng sao?
- Anh là con trai, có gì cần lo lắng?
* Em sẽ lo lắng! Nhỡ may anh có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Nhỡ may khi anh qua đường, người ta lái xe ẩu, anh lại không nghe thấy tiếng còi, bị đâm vào thì sao? Nhỡ may khi anh đi trên đường, có vật từ trên cao rơi xuống thì sao? Nhỡ may có cướp ngân hàng đúng lúc anh đi qua thì sao? Nhỡ may có
Tôi không viết nổi nữa, từ sau khi quen anh, tuyến lệ vốn không hay sử dụng của tôi đặc biệt tiến hóa, bất cứ lúc nào cũng biến thành cái hũ tràn nước.
Anh ôm tôi, để tôi khóc trên vai anh. Tôi nhìn thấy trong mắt anh cũng có tia nước.
Tôi không muốn xa nhau, tôi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Ai có thể nói cho tôi biết, phải làm thế nào mới vượt qua được khoảng cách địa lý của tình yêu? Có thể cho tôi một cánh cửa thần kỳ của Doreamon hay không? Tôi và anh, vốn đã bị chia cắt giữa thế giới của người bình thường và người khuyết tật, nay ngay cả khoảng cách cũng bị chia cắt xa như vậy, tôi phải làm thế nào mới có thể ở cạnh anh? Phải làm thế nào mới có thể tiếp tục yêu người con trai này?
Ngày thăm quan cuối cùng, chúng tôi căn bản không có hứng thú đi chơi. Hai chúng tôi chỉ cầm tay nhau thật chặt, một giây cũng không buông. Ngồi trên xe tới sân bay, ngay cả bút đàm chúng tôi cũng không dùng đến.
Còn có gì cần nói nữa? Điều nên nói đã sớm nói hết rồi.
Tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi, chúng tôi đều đã hiểu.
Trong sân bay, chúng tôi nhìn nhau. Anh cười cười, vuốt ve gương mặt tôi, tôi biết, anh muốn nhìn thấy tôi cười.
Tôi mỉm cười đáp lại anh. Tôi cười rất giả tạo, anh có phát hiện không? Trái tim tôi đang khóc, gương mặt sao có thể cười được.
Hướng dẫn viên nói cần phải đi, tôi đưa lưng về phía anh, đi tới cửa đăng kí. Lưng tôi nóng như lửa đốt, tôi biết anh đang nhìn tôi. Lần trước là tôi tiễn anh, lần này là anh tiễn tôi. Sự luân hồi của số phận, vẫn luôn quanh quẩn tại cùng một nơi, cùng một sự kiện, giống như trái tim con người, trằn trọc bất định.
Lại phải đối mặt với biệt ly một lần nữa.
Đột nhiên tôi nhớ đến tâm tình khi tiễn anh, ngày đó, tôi mòn mỏi trông đợi anh có thể quay đầu lại, nhìn tôi một cái. Tôi dừng bước, xoay người nhìn về phía anh. Khoảng cách giữa chúng tôi lúc đó ước chừng 20 mét, người người qua lại thỉnh thoảng ngăn cản tầm nhìn của chúng tôi.
Tôi sẽ bỏ đi như vậy sao?
Chỉ như vậy?
Nếu loài người có thể phát minh ra phương thức giao tiếp trực tiếp hơn ngôn ngữ và câu chữ, tôi bằng lòng dùng tất cả để trao đổi. Bởi vì chỉ có ngôn ngữ, quá ít.
Nếu những đôi tình nhân trên thế giới đều vì thế giới khác nhau, hoặc vì khoảng cách khác nhau mà mất đi dũng khí để kiên trì.
Vậy, xin nói cho tôi biết, cần phương thức gì mới có thể gắn bó trái tim người với người?
Anh đứng bên ngoài khu cách ly, kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt vẫn là sự dịu dàng ấm áp trước giờ chưa từng thay đổi. Anh vẫn luôn như thế, nhìn tôi, bảo vệ tôi, dùng tất cả mọi thứ của anh để ở bên tôi.
Nhưng, tôi cũng không muốn đứng mãi ở phía bị động!
Tôi cũng có sự kiên trì của tôi!
Tôi không biết mình đã lấy dũng khí ở đâu, dùng tất cả sức lực của tôi, hướng ra bên ngoài cửa kính, kêu to:
“Em yêu anh!”
Người bên cạnh nhìn tôi kỳ quái, không sao, bọn họ muốn nhìn thì nhìn đi, tôi có thể phớt lờ tất cả!
“Em yêu anh! Mặc kệ anh có nghe thấy hay không, em sẽ luôn yêu anh! Em tuyệt đối — tuyệt đối sẽ không yêu người khác! Nếu anh dám yêu người khác, em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Tôi xé giọng gào lớn, không phải vì muốn để âm thanh vượt qua khoảng cách 20 mét truyền đến tai anh, mà vì muốn nó truyền tới trái tim anh.
Anh đứng yên nhìn tôi.
Có phải chỉ nhìn thấy tôi làm động tác kêu gào mà không có bất kì âm thanh nào truyền tới trái tim anh?
Anh nghe được không? Nếu không nghe được, anh có thể cảm nhận được không?
Anh cứ nhìn tôi như vậy, nhìn rất lâu, lâu đến mức như quên đi thế giới hiện thực này. Sau đó, lần đầu tiên anh mở miệng, hô lên với tôi.
…
… Cái gì?
Anh nói… cái gì?
Nói rằng, anh cũng yêu tôi sao?
Nói rằng, anh cũng tuyệt đối không yêu ai khác sao?
Nói rằng, cho dù chúng tôi cách nhau một nửa địa cầu, anh vẫn nhất định ở bên tôi sao?
Nhìn dáng vẻ cố gắng kêu lên của anh, tôi yên lặng khẩn cầu trong lòng:
Ông trời ơi! Cầu xin ông!
Để tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy đi!
Vì sao anh cố gắng nói chuyện như vậy, tôi vẫn không nghe thấy dù chỉ một tiếng động?
Nước mắt tôi tràn ra lần thứ hai, nhìn anh nỗ lực muốn lên tiếng, tôi không cách nào không cảm động.
Đây là người đàn ông mà tôi yêu. Anh không biết nói là thế nào! Thậm chí anh còn không biết âm thanh là cái gì! Nhưng hiện tại, anh đang nói, dùng lời nói không có bất cứ âm thanh gì để nói cho tôi biết, anh yêu tôi đến nhường nào!
Giống như tất cả những cặp tình nhân có thân thể khỏe mạnh, có thể nói trên khắp thế giới, anh xé ruột xé gan cố gắng biểu đạt tình yêu của anh, cố gắng nói lên hứa hẹn của anh.
Vì trời sinh anh có chút thiếu hụt so với người khác mà Cửu Du đã nói với tôi: người đó không thể làm đối tượng để yêu.
Vì trời sinh anh không nghe được bất cứ âm thanh gì, cũng không thể nói, mà bố mẹ tôi nổi giận đùng đùng muốn tôi cắt đứt quan hệ với anh.
Nhưng, vì sao mọi người không nhìn thấy rất nhiều thứ trong anh mà những người con trai khác không có, sự ôn nhu, lương thiện, trầm tĩnh, ấm áp… Toàn bộ đều giống như bức tranh của anh, làm người ta cảm động đến rơi lệ.
Anh thiện lương hơn, yêu tôi hơn tất cả những người đàn ông có thân thể khỏe mạnh trên thế giới.