ơi này hoặc là phòng khách, tôi không thể ở cạnh cô một mình, không cần những hiểu lầm không cần thiết.” Hoắc Duyên gọn gàng dứt khoát nói.
“Anh để ý đến cô ta như vậy sao?” Sắc mặt cô biến đổi, không ngăn được oán hận thốt lên.
“Đúng!”
Sắc mặt An Tuyết Lỵ trong nháy mắt trở nên càng thêm khó coi, xanh trắng đan vào nhau, vô cùng giận dữ.
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi yêu cô ấy.”
“Anh căn bản không biết cái gì gọi là yêu!”
“Trước khi gặp cô ấy tôi thực sự không biết, thậm chí còn từng hoài nghi sự tồn tại của tình yêu, nhưng hiện tại tôi không hề hoài nghi.”
Lời hắn nói làm An Tuyết Lỵ nhịn không được thương tâm và phẫn nộ, kích động đánh hắn, lệ rơi đầy mặt.
“Vì sao, tôi có chỗ nào kém cô ta?” Cô vừa khóc lóc vừa chất vấn “Vì sao cách anh đối xử với cô ta và với tôi hoàn toàn khác nhau như vậy, nếu lúc trước anhđối xử với tôi tốt bằng một phần mười anh đối với cô ta thì tôi sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với anh, anh biết không? Anh nói cho tôi biết là vì sao?”
” Tình yêu vốn không có đạo lý.” Hắn bình tĩnh nhìn cô, biết mình thực vô tình nhưng sự thật chính là như thế.
An Tuyết Lỵ dùng sức tát hắn một cái.
Tiếng tát đột ngột vang lên làm những người giúp việc ở xung quanh ngây dại, nhưng chuyện xảy ra sau đó mới khiến mọi người há hốc mồm, hơn nữa sau khi nghĩ lại mới nhịn không được muốn lớn tiếng quát.
Quan Tử Ngâm tiêu sái đi vào phòng, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đột nhiên xuất hiện ở phía trước, nhanh như chớp vung tay lên.
Trong nhà ăn lại vang lên tiếng tát thứ hai.
Thời gian như đang dừng lại.
Trong nhà ăn vô cùng trầm tĩnh.
Hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị đánh, An Tuyết Lỵ sau khi cảm thấy khiếp sợ liền giơ tay lên muốn phản kích, nhưng nào ngờ lại bị Quan Tử Ngâm chế trụ cổ tay.
“Trước đó cô phản bội hôn ước, cô dựa vào cái gì mà động thủ đánh người?” Cô hất cằm, giống như nữ chiến sĩ lạnh lùng nói.
“Còn cô, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?” An Tuyết Lỵ chất vấn.
“Thay hôn phu của tôi trả lại một cái tát, lý do này được chứ?” Quan Tử Ngâm mặt không đổi sắc trả lời.
“A!” An Tuyết Lỵ trong phút chốc hét lên một tiếng, đột nhiên dùng sức thoát khỏi tay của cô, như mãnh thú không thể khống chế được muốn cùng cô đồng quy vu tận.
Hoắc Duyên sao có thể để cô ta gây thương tổn cho vị hôn thê âu yếm của mình. Hắn nhanh như chớp bắt lấy hai tay của cô ta giữ yên tại chỗ.
“Nếu cô dám làm hại cô ấy, tôi sẽ cho cô hối hận cả đời.” Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai mắt của cô ta.
An Tuyết Lỵ đột nhiên run lên, mặt trắng bệch không còn chút máu. Cô không tự chủ được lui về phía sau, biết Hoắc Duyên thả tay mình ra cũng không dám quay đầu lại mà chạy như điên rời đi.
“Anh dọa cô ta.” Quan Tử Ngâm có chút đồng tình mở miệng.
“Em mới dọa anh.” Hoắc Duyên trách cứ, cầm cái tay cô vừa động thủ đánh người lên kiểm tra “Có đau không?”
“Em đánh người chứ không phải bị đánh, những lời này hỏianh đi.” Cô dở khóc dở cười nhìn hắn.
“Đánh người cũng sẽ đau tay, hơn nữa hiện tại em toàn thân đau nhức, làm gì cũng sẽ thấy không thoải mái.” Hắn vẻ mặt đau lòng nhíu mày nói với cô.
“Em không cần được chiều chuộng như vậy.” Cô mắt trợn trắng.
“Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
“Bởi vì em đã đói bụng.” Chính là một lý do tốt “Anh lại để em đói bụng một mình ở trong phòng, thực độc ác.” Cô vui đùa nói.
“Anh muốn em ngủ lâu hơn một chút.” Hắn cúi đầu hôn môi cô một cái, sau đó thuận tiện bế cô lên.
“Anh làm gì thế? Sao lại ôm em?” Cô hỏi hắn.
“Không phải em là đói bụng sao? Đương nhiên là đi ăn tối rồi.” Nói xong, quả nhiên ôm cô xoay người đi hướng bàn ăn.
Quan Tử Ngâm thật là dở khóc dở cười “Xin anh, từ đây tới đó cũng chỉ có mười bước thôi, em có thể tự đi.”
Hắn trả lời bằng cách lại cúi đầu hôn cô một cái, rồi thật cẩn thận đặt cô lên ghế.
Tin tức cô xuất hiện ở phòng ăn đã vào tai đầu bếp nên cô vừa ngồi xuống đã có người dọn cơm lên.
“Hoắc Duyên.” Hoắc Hào đột nhiên xuất hiện ở lối vào nhà ăn.
Hoắc Duyên đứng dậy đi về phía hắn.
“Tuyết Lỵ đột nhiên khăng khăng đòi rời đi, anh đưa cô ấy về.” Hoắc Hào nói cho hắn, lát sau, hắn nhịn không được nhíu mày lại thấp giọng hỏi: “Cậu đánh cô ấy sao?”
“Không.”
“Vậy dấu tay trên mặt cô ấy là sao?”
“Tôi.” Quan Tử Ngâm mở miệng. Tuy rằng Hoắc Hào nhỏ giọng nhưng cô vẫn có thể nghe thấy.
“Cô?” Hắn bỗng nhiên nhìn về phía cô, song biểu tình nói không nên lời rốt cuộc là nghi hoặc, kinh ngạc hay là không tin.
“Đúng.” Cô gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Một người làm một người chịu.”