Quan Tử Ngâm được bón có chút thẹn thùng, cũng có chút xấu hổ, hai tay của cô rõ ràng là có thể cử động, lại còn để hắn bón.
Nên nói thế nào đây? Nhưng cảm giác này thật ngọt ngào.
Bón cho cô ăn xong bữa sáng, hắn lại ngấu nghiến hôn cô rồi ôm cô về phòng nghỉ ngơi.
Hắn bảo cô ngủ một chút, cô nói mình không ngủ được, hắn phải nói chuyện phiếm với cô, kết quả, tán gẫu không được mấy câu thì cô đã ngủ mất rồi.
Vừa cảm giác tỉnh lại, bữa trưa cũng đã qua rồi.
Quan Tử Ngâm xác định trong khoảng thời gian này Hoắc Duyên vẫn ở đây hay mới trở về nhưng lúc tỉnh vẫn thấy hắn nằm bên.
“Đói bụng không?” Hắn hỏi cô.
Cô không có cảm giác đói, liền lắc lắc đầu.
“Muốn tắm không?” Hắn lại hỏi.
Hơi cử động một chút, toàn bộ các tế bào trên cơ thể đều hô ‘muốn muốn muốn’ nên cô gật gật đầu.
Hắn thả cô vào nước ấm, ôm cô vào trong bồn tắm, sau đó cùng tắm với cô.
Tay hắn nhẹ nhàng mà dao động trên người cô, không có ý tứ khiêu khích, chỉ có đau lòng và thương tiếc.
Buổi sáng da thịt phiếm hồng, mà thời gian qua làm đậm dần lại, tay hắn ôn nhu mơn trớn những chỗ tụ máu, không ngừng xoa, giống như làm vậy thì những vết bầm đó sẽ tiêu đi, làm cô thấy thật có lỗi.
“Thật xin lỗi.” Cô nói.
Tay hắn hơi dừng lại, sau đó lại xoa những vết bầm tím.
“Sao đột nhiên lại nói như vậy?” Hắn hỏi.
“Làm anh lo lắng.”
Hắn đột nhiên dang rộng hai tay, gắt gao ôm cô vào trong ngực, run rẩy nói với cô hắn sợ hãi chứ không phải lo lắng.
“Em hù chết anh, sau này không được như thế, biết chưa?” Hắn nói, thanh âm cũng suy yếu mà run rẩy.
Cô định nói cho hắn, chuyện này không thể khống chế được nhưng lại ôn nhu nói một tiếng: “Được.”
Hắn hôn lên trán cô, cái mũi, miệng, lại gắt gao ôm cô một hồi lâu.
Trong phòng tắm rất im lặng ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách, cô lại đánh tan sự trầm tĩnh.
“Anh nghĩ người đẩy em là ai?” Cô hỏi hắn, đồng thời nghĩ tới chuyện hồi sáng mà lòng còn sợ hãi, nhịn không được run rẩy.
“Đừng nghĩ nhiều.” Hắn lập tức nói, càng ôm cô chặt hơn.
“Em không sao.” Cô vỗ vỗ tay hắn, trấn an hắn. Rồi hỏi: “Chuyện này không thể không nghĩ là được, phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, em không muốn mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.”
“Sao em lại kiên cường dũng cảm như vậy?” Bình thường nữ nhân hẳn là đều sợ hãi mới đúng.
“Không có cách nào khác nha, ai bảo vừa rồi có người nói em hù chết hắn nên em phải cố gắng thấy biến không sợ hãi nha.” Cô bất đắc dĩ nói, vẻ mặt cũng bỡn cợt.
Hoắc Duyên ngẩn người nhìn cô, quả thực không biết nói gì. Cô bỗng nhếch miệng mỉm cười với hắn, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu làm cho hắn rốt cuộc nhịn không được lắc đầu cười khẽ ra tiếng.
“Anh đột nhiên cảm thấy nên thực đồng tình với ba em.”
Cô khó hiểu khiêu mi: “Có ý gì?”
“Ông ấy nhất định là hoàn toàn không có biện pháp trách mắng em, chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của em đúng không? Cho dù em muốn sao trên trời thì ông ấy cũng phải hái cho em.”
“Đúng vậy, vốn là như vậy, nhưng nửa năm trước do anh ban tặng, ba không chỉ cự tuyệt yêu cầu của em mà còn tát em một cái.” Tưởng tượng lại lúc đó, cô liền cảm thấy ủy khuất.
Mấy hôm trước hắn đã nghe cô nói chuyến đi Đài Loan gặp bốn nam nhân chỉ phúc vi hôn, và những chuyện thú vị xảy ra sau đó. Ngay lúc đó hắn chỉ thấy buồn cười, không ngờ cô còn bị ba tát một cái, hắn hiện tại chỉ cảm thấy đau lòng và thật có lỗi.
“Thật xin lỗi.” Hắn áy náy nói.
“Chuyện này không phải do anh, anh cũng không biết là ba anh sẽ làm vậy.” Cô lắc đầu nói.
Hắn vẫn cảm thấy được đau lòng và thật có lỗi.
“Anh cảm thấy ai là người đẩy em?” Cô bỗng nhiên trở lại chuyện chính.
Hoắc Duyên bỗng nhiên khẽ thở dài, biết là cô đã muốn biết thì không thể ngăn cô được.
“Anh không biết, bốn người bọn họ đều có thể.” Hắn thành thật trả lời.
“Ngay cả đại ca anh cũng có thể sao?” Cô có chút kinh ngạc, hắn nói bốn mà không phải ba.
“Tối hôm qua không phải em nói hắn dã tâm bừng bừng sao?” Hắn lại bắt đầu xoa xoa vết bầm của cô.
“Emcũng không hiểu biết đại ca anh, không biết cá tính và thói quen của anh ta, có lẽ đó chỉ là bộ dáng bình thường của anh ta.” Quan Tử Ngâm khẽ cau mày: “Bình thường anh ta đều như vậy sao?”
“Đúng!”
“Vậy thì sao có thể hoài nghi anh ta?”
“Không đúng.”
“Sao lại nói vậy?” Côxoay người lại đối mặt hắn hỏi.
“Anh vốn không nên nói với em chuyện này.” Hắn thở dài một tiếng.
“Chuyện gì?” Cô nhìn hắn không chuyển mắt.
“Tai nạn xe cộ kia không hoàn toàn là vô tình.” Hắn do dự.
“Cái gì?” Quan Tử Ngâm cực kỳ khiếp sợ: không phải vô tình vậy có nghĩa là có người muốn hại hắn, muốn giết hắn.
“Không có căn cứ chính xác chứng minh là anh ta làm nhưng có nghi ngờ lớn.”
“Anh ta làm gì?”
“Xe bị thiêu rụi nhưng sau khi kiểm nghiệm lại, dây lưng có dấu vết bị đao cắt, tuy rằng chỉ một chút nhưng ….”
“Qua thời gian dài sẽ là nguy hiểm trí mạng.” Cô nổi giận đùng đùng tiếp lời nói.
“Ừ.”
“Sao hắn ta phải làm vậy? Sao anh lại đắc tội với hắn?” Cô căm phẫn.
“Không biết, bởi vì không tìm thấy chứng cớ chứng minh chuyện này là do hắn ta làm, cho nên không có cách nào chất vấn hắn. Hơn nữa một năm nay, hắn an phận thủ thường làm người ta không túm được đuôi, có lẽ là chúng ta hiểu lầm hắn cũng không biết chừng.”
Hoắc Duyên có chút bất đắc dĩ, kỳ thật hắn cũng không muốn hoài nghi đại ca, nhưng chỉ có anh ta có thể tự do ra vào trong ga ra, hơn nữa cũng chỉ anh ta biết chiếc xe mình yêu quý và hay sử dụng nhất.
Mọi điểm đáng ngờ điểu chỉ vào hắn ta, điều này làm cho hắn và phụ thân đau lòng và bi thương.
Hắn bất đắc dĩ, khổ sở và đau lòng, Quan Tử Ngâm thấy toàn bộ lại không biết nên nói cái gì để an ủi.
Hiện tạicô chỉ có thể cầu nguyện việc này có thể nhanh kết thúc, sau đó không có thương tổn gì sinh ra.