g một năm này, tôi luôn cố gắng tĩnh dưỡng để hồi phục.”
Hắn nói với thái độ hời hợt, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra một đoạn thời gian khó khăn tới nhường nào.
“Phụ thân anh hình như không biết chuyện anh phục hồi rất tốt, cho nên mới hiểu lầm?” Cô hỏi hắn, tự cảm thấy đó là sự thật, nếu là hiểu lầm thì sẽ thật dễ giải quyết, vấn đề sẽ không phức tạp.
“Muốn tôi nói thật không?” Hắn có chút đăm chiêu nhìn cô hỏi.
“Có ý gì?” Cô khó hiểu trừng mắt nhìn.
“Tình trạng của tôi cha tôi biết rất rõ, vì bác sĩ Phí Nam kia chính là do cha tôi mời tới, hoàn toàn nghe lệnh ông.”
“Nếu vậy vì sao ông ấy phải nói dối, nói anh tàn phế, hủy dung, tính tình đại biến, giống như là trên thế giới này không còn có một người con gái nào muốn liếc qua anh chứ đừng nói gả cho anh, nên hắn mới bất đắc dĩ dùng phương pháp loại này tìm vợ thay anh? Thật là khó tin nha!”
“Đó là có nguyên nhân”
“Nguyên nhân gì?”
Hoắc Duyên đột nhiên trầm mặc, do dự không biết có nên nói thật cho cô không.
Hắn trầm mặc làm cho Quan Tử Ngâm cảm thấy rối rắm, các loại dự đoán bay toán loạn trong đầu cô.
“Anh……..” Nàng thật cẩn thận mở miệng, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt hắn: “Không phải vì bị tai nạn xe cộ nên không thể cứng dậy…đi?” (các sắc nữ hiểu đoạn này chứ…….. ta chong xáng nha :3)
Cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, hắn trừng mắt nhìn cô, bị ngữ khí của cô làm cho ngây người.
“Trời ạ.” Hắn thấp giọng cười, rồi không nhịn được cười to thành tiếng.
“Ha ha………..” Hắn cười đến thiếu chút nữa tắt thở.
“Sao lại cười như thế, chuyện này rất đáng cười sao?” Quan Tử Ngâm nhíu mày nói.
Hoắc Duyên không thể ngăn bản thân cười, gật đầu, sau đó lau nước mắt chảy ra do cười quá nhiều. Thật là rất buồn cười!
“Đây là suy nghĩ bình thường, tôi thấy không có gì đáng cười.” Cô không phục trừng mắt nhìn hắn.
Hắn có cần cười đến khoa trương như vậy không? Cười chảy cả nước mắt!
“Tôi không cười suy nghĩ của cô!” Hoắc Duyên cố gắng nín cười để còn có thể mở miệng nói chuyện.
Cô lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Vậy anh đang cười cái gì?”
“Cách dùng từ của cô…… không thể cứng dậy.” Hắn học cô nói.
Quan Tử Ngâm nghe xong mặt liền đỏ. Cô tới Đài Loan tiếp xúc với một đám bạn không kiêng kỵ gì, vô thức cũng bị lây cái cách nói chuyện này.
Không thể cứng dậy?
Trời ạ, nếu ba nghe được cô nói như vậy, chắc sẽ ngất xỉu mất? Cô phải cẩn thận chú ý mới được. Còn hắn……..
“Anh đánh trống lảng phải không?” Cô trừng mắt hỏi hắn.
“Đánh trống lảng?” Hắn nhướn cao mày.
“Bị tôi đoán trúng, không muốn thừa nhận nên nói lảng sang chuyện khác.”
“Sao tôi lại cảm thấy người muốn nói lảng đi không phải tôi mà là cô?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói. (cười như không cười)
Quan Tử Ngâm trong nháy mắt mặt lại càng đỏ: “Anh nói lung tung!”
“Được rồi, tôi nói lung tung.” Hắn mỉm cười, tuyệt không để ý chuyện cô không thừa nhận: “Nhưng tôi phải thành thực nói với cô, cô đoán sai rồi.”
“Oh, thật chứ?” Cô lộ ra vẻ mặt không tin.
“Nếu cô không tin, tôi có thể chứng minh.”
“Chứng minh như thế nào?”
“Cô nói xem.” Hắn đột nhiên lộ ra vẻ mặt vô lại mỉm cười.
“Mặc kệ anh nghĩ muốn chứng minh như thế nào, tôi không muốn biết. Dù sao không liên quan tới tôi.”
“Sao lại không liên quan tới cô? Chẳng phải cô vừa rồi rất muốn gả cho tôi sao? Việc này liên quan tới hạnh phúc cả đời cô đó.” Miệng hắn khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu nhắc nhở cô.
“Ai muốn gả cho anh?” Cô nhíu mày hỏi.
“Chẳng phải là cô sao?” Hắn mỉm cười.
“Đó là nhất thời xúc động. Nếu biết trước anh là vương tử điện hạ, đánh chết tôi tuyệt đối cũng sẽ không nói rằng muốn gả cho anh.” Cô khó chịu trừng mắt.
“Vì sao?” Hắn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận. Cái gì mà đánh chết cũng sẽ không nói rằng muốn gả cho hắn.
“Tôi là tìm anh thương lượng, nói phải trái, không nhớ sao? Thiếu gia. Tôi tuyệt đối không muốn gả cho anh.” Cô lại cường điệu.
“Cô không muốn gả cho kẻ tàn phế hủy dung, tôi hiểu, nhưng tôi không tàn phế, cũng không bị hủy dung.” Hắn trừng mắt lại nhìn cô.
“Cho nên anh nghĩ rằng tôi là cái loại phụ nữ gió chiều nào che chiều ấy? Thật sự là cám ơn anh nha.” Nàng tựa tiếu phi tiếu trợn to mắt lên.
“Cô không hài lòng với tôi ở điểm nào?” Hắn nhìn chằm chằm cô hỏi, trong lòng cảm thấy sự khó chịu kỳ lạ. Côvừa rồi còn muốn tự đề cử để gả cho hắn, vì sao bây giờ ngay cả nghĩ cũng không muốn?
“Tôi cũng không bất mãn gì với anh.” Cô nói.
“Vậy tại sao không muốn gả cho tôi?” Hắn chấp nhất hỏi.
“Tôi không quen anh.”
“Côchẳng phải vừa nãy muốn gả cho tôi, một người làm không quen biết, sao bây giờ tôi thành thiếu gia cô lại không muốn gả nữa?” Hắn ép hỏi, chỉ rõ cho cô thấy bằng chứng, chính là lời cô vừa nói nha.
Quan Tử Ngâm nhịn không được nhíu mày. Cô phải trả lời như thế nào đây? Nói cô vừa nãy đầu óc có chút không bình thường, trong thời điểm tuyệt vọng cái gì đều có thể thử sao?
Vừa rồi là cô xúc động, về lý do thì ngoài việc đang rất nguy cấp, cô cũng có chút bị kích thích bởi tỷ muội tốt Quan Tiểu Ngưng.
Ngoại trừ Tiểu Ngưng và Nhâm Duẫn Dực, còn có Dịch Tử Xá và Mạnh Thiên Bình, Quý Thành Hạo và Nhâm Diệu Hồng, còn cả Trạm Diệc Kỳ và Lương Kỳ Gia, ba đôi yêu nhau nồng thắm.
Tất cả mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, xã hội hỗn loạn bây giờ cũng chứng minh điều này nên cô luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, cho nên cô có khuynh hướng không kết hôn.
Nhưng bốn đôi kia lại phá vỡ hoàn toàn quan điểm đó của cô, làm cho cô không tự chủ được có ảo tưởng và chờ mong, sau có có cảm giác động tâm muốn kết hôn……..
Chờ một chút, cô vừa mới suy nghĩ cái gì?
Động tâm?
Trong đầu cô có hai chữ này sao? Cô động tâm với hắn, trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Không thể nào. Là do cô nghĩ linh tinh thôi, chỉ là nghĩ linh tinh.
Cô cố gắng vứt bỏ cái ý nghĩ kia ra khỏi đầu, muốn quăng đi thật xa ý tưởng lung tung kia.
“Vì sao lại nói sang đây rồi? Trở về vấn đề chính!” Cô nói.
“Không được đánh trống lảng.” Hắn nghiêm túc nhìn cô.
“Rốt cuộc là ai nói sang chuyện khác nha?” Cô bất mãn liếc hắn một cái: “Anh còn chưa nói cho tôi biết nguyên nhân ba anhnói dối, đây là anh nợ tôi, bởi vì cha con các anh hại cha con tôi mất ngủ mấy tháng qua.” Cô đặc biệt đề cao ngữ điệu, chứng minh cô đang rất khó chịu.
“Cô sẽ biết, tôi có thể nói cho cô, nhưng đề tài này sẽ không chấm dứt như vậy.” Hắn tuyên thệ, nhìn cô không rời mắt.
Cô không thể làm gì, chỉ có thể trừng mắt, dùng sức trừng mắt, thở phì phì trừng hắn.