Không khí tốt đẹp trong phòng ăn, tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng như dòng chảy, ánh sáng yếu ớt tăng thêm sự thần bí, trên bàn là hình ảnh chập chờn của những cây nến tạo nên lãng mạn.
Trong không khí có mùi thơm hoa cỏ, cổ điển hoa lệ lại trang hoàng vui tai vui mắt, bốn phía truyền đến những giọng nói nhỏ nhẹ của những tân khách, nhìn ra được họ đều tới từ xã hội thượng lưu.
Một phục vụ ưu nhã bưng hai đĩa điểm tâm ngọt về phía bàn ăn an tĩnh nhất.
"Lương tiên sinh, đây là món điểm tâm ngọt!"
Phục vụ cung kính nói, đem hai đĩa điểm tâm tinh sảo đặt lên bàn.
"Cám ơn!"
Nhìn đĩa sứ trắng noãn cao cấp cùng với màu sắc món ăn, Sở Mạn Hà không nhịn được than lên.
"Thật là xinh đẹp!"
Đường cát trắng trong như tuyết chạy dọc quanh đĩa sứ, bên trong là nhân kem, chocolate trắng gọn gàng rơi vãi xung quanh, hai nửa dâu tây làm thêm vào, làm màu sắc tương phản giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Cả đêm ngồi trên ghế nhung thật là thoải mái, Sở Mạn Hà lại cảm thấy toàn thân đều lâng lâng.
Đây thật là bữa tối hoàn mỹ.
Ánh nến âm nhạc, rượu ngon món ngon, còn có một chàng trai anh tuấn khôi hài, cẩn thận quan tâm làm bạn, tất cả hoàn mỹ này thật không thể tưởng tượng nổi.
Cô không biết anh sẽ dẫn cô đến nhà hàng Pháp, có thể nghĩ, phí bữa ăn này không thể không tốn kém.
Chỉ là những món kia nồng đậm ngon miệng, suất ăn lại vừa đủ, không khí vô cùng lãng man bay bổng, coi như vét sạch bóp tiền, cô cũng cảm thấy rất đáng giá.
"Đây là cái gì?" Sở Mạn Hà tò mò mà ngượng ngùng liếc Lương Tuấn một cái.
Đối với bữa ăn cao cấp nước Pháp này, cô thật sự là không biết gì cả.
"Souf¬fle." Tiếng Pháp lưu loát thốt lên, giọng nói đặc biệt êm dịu, làm cho lòng cô như cuộn lên một dòng nước dâng trào.
"Phiên dịch ra là ‘ Hương Thảo thư dặm Anh ’."
Anh khẽ mỉm cười, bên môi nâng lên đường cong mê người, ưu nhã rồi lại phóng đãng, một loại tuyệt đối mâu thuẫn rồi lại khác thường hấp dẫn người nhìn.
Sở Mạn Hà không nhịn được mà mặt hồng tim đập, nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông này thật sự lạ lùng, anh ta nhìn như thanh thản, thong dong, rồi lại làm cho người ta cảm thấy có lực ảnh hưởng kinh người, tất cả tạo nên sự bí hiểm.
"Em không muốn nếm thử một chút sao?" Anh cười nhìn cô.
Ý thức được mình mất hồn, cô hốt hoảng vội vàng thu hồi ánh mắt, giơ lên thìa bạc nhỏ múc một miếng điểm tâm ngọt bỏ vào trong miệng thưởng thức.
Ăn ngon thật! Cô không nhịn được âm thầm kêu lên.
"Anh thường tới đây?" Cô không nhịn được lại hỏi. "Có vẻ anh rất quen thuộc nơi này?"
Anh lại cười, lộ hàm răng trắng sáng. Hình như tối nay anh đặc biệt cười nhiều, ánh mắt cũng cực kỳ dịu dàng, tròng đen nóng rực chăm chú nhìn cô lưu luyến không rời.
Cô lần nữa tự nói với mình, đây chỉ là bữa ăn tối bình thường, chỉ vì biểu đạt lòng biết ơn, biểu hiện của cô nên bình thản tự nhiên, đối đáp khéo léo thỏa đáng, nhưng kì lạ, cả đêm cô không hoảng hốt mất hồn, thì cũng là rơi thìa, đổ chén nước, làm bản thân bị ướt.
Anh ra dấu cho người phục vụ thêm rượu, rồi sau đó ưu nhã bưng ly lên, ly thủy tinh trong suốt óng ánh, nổi bật ngón tay cực kỳ thon dài sạch sẽ của anh, làm cho cô không khỏi say mê.
"Cám ơn bữa ăn tối." Anh nâng ly hướng cô khẽ nghiêng.
"Không khách khí." Anh lại nhìn soi mói, cô bắt đầu không được tự nhiên, chỉ đành phải vội vàng để ly rượu xuống, lần nữa giơ thìa lên đưa vào trong miệng món điểm tâm ngọt.
Đột nhiên anh nghiêng người đưa tay về phía cô.
Sở Mạn Hà phản ứng không kịp, chỉ có thể sững sờ nhìn bàn tay kia dò tìm đôi môi mình ——
"Bên môi em dính tương." Ngón tay ấm áp chạm lên môi cô, ánh mắt như trêu ghẹo lại nhìn cô chằm chằm.
"Uhm! Cám ơn!" Hai gò má của cô lập tức ửng hồng, vội vàng cầm khăn lau môi.
Nhìn cô hoảng hốt luống cuống, Lương Tuấn không nhịn được nở nụ cười.
Cho dù bộ dạng xấu hổ có chút trẻ con, nhưng vẫn tao nhã mê người, như thế thật —— đáng yêu.
Đáng yêu? Như thế nào mà anh lại dùng cái từ này để hình dung một người mẫu chứ?
Ánh mắt Lương Tuấn bất giác nhìn qua bộ váy màu tím bằng vải chiffon trên người cô.
Tối nay cô vẫn xinh đẹp như vậy, lại thanh lịch uyển chuyển, một bộ váy vừa người đủ làm nổi bật vóc dáng thon thả của cô.
Nhưng trên thực tế, trừ vẻ hoàn mỹ bề ngoài, cử chỉ phản ứng lại không có nửa điểm linh hoạt như người mẫu.
Nếu nói cô như học sinh thì có lẽ giống hơn, động một chút là đỏ mặt, vừa có ngọn gió nào thổi liền khẩn trương muốn chết, bộ dáng chân tay luống cuống, giống như là cô đang cùng một con sư tử ăn cơm vậy.
Sở Mạn Hà nắm chặt khăn ăn, gương mặt bỏng như muốn cháy ra, thật lâu không dám ngẩng đầu.
"Nơi này còn có mấy món điểm tâm ngọt rất nổi danh, em muốn thử một chút không?"
"Không, không cần, em đã ăn no." Cô vội vàng lắc đầu.
"Em có khỏe không?" Anh đột nhiên thốt ra một câu.
"À?" Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh.
"Mặt của em đỏ? Có phải khó chịu chỗ nào hay không?" Vẻ mặt anh thành thật nhìn chòng chọc vào cô.
"Đó —— em. . . . . . Có lẽ là mặc nhiều đồ, hơi nóng ——" cô cà lăm giải thích, mắt không dám nhìn anh.
Lương Tuấn nhìn gương mặt cô ửng hồng, cơ hồ lại có chút kích động buồn cười.
Khuôn mặt cô càng đỏ hơn, không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, không lưu loát tựa như nữ học sinh, nếu không phải là anh đã biết rõ con người cô, thật đúng là sẽ bị cô lừa!
Nữ học sinh? Anh không khỏi vì cái ý nghĩ hoang đường này thình lình hiện ra mà cảm thấy buồn cười.
Anh biết rõ, chỉ là cô giỏi ngụy trang, là một người có tâm cơ, hiểu được thủ đoạn của phụ nữ.
"Thoải mái một chút, xem ra em có chút khẩn trương." Anh săn sóc trấn an cô.
"Cám ơn, em không sao!" Mới là lạ! Sở Mạn Hà biết, cô khẩn trương muốn chết.
"Thời gian không còn sớm, anh đưa em về!" Nhìn đồng hồ, anh đứng dậy thay cô kéo ghế ra.
"Ừ." Sở Mạn Hà đi theo Lương Tuấn đến nơi tính tiền, vội vàng mở ví da lấy ra một tấm thẻ tín dụng duy nhất. "Làm phiền tính tiền." Cô khách khí đối với nữ thu ngân cười một tiếng.
"Tiểu thư, hóa đơn hôm nay đã tính cho Lương tiên sinh rồi." Cô thu ngân cung kính đem trả thẻ tín dụng lại cho cô.
"À? Có ý tứ gì?" Sở Mạn Hà nhất thời không hiểu ý.
"Bữa ăn này là do anh mời khách." Bên cạnh kịp thời vang lên âm thanh thay cô nhân viên giải đáp.
"Nhưng mà, không phải nói em xin ——" cô nghi ngờ nhìn về phía anh.
"Em quên, là anh dẫn em tới, nên do anh mời khách." Bộ dạng anh hợp tình hợp lý nói.
Thì ra là, anh ta sớm có dự mưu —— Sở Mạn Hà có chút ảo não, cũng có chút không thể làm gì.
Đối với cái loại người quen nắm trong tay tất cả, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho anh ta an bài.
"Nhưng là do em mời ——" cô khổ sở nhìn thẻ tín dụng trong tay.
Cô không muốn thiếu nhân tình của anh, thậm chí hi vọng cùng anh phân rõ giới tuyến, đừng làm cho quan hệ ngày càng phức tạp.
"Em sẽ có cơ hội đấy!"
Anh nhìn cô chăm chú, bên môi từ từ nâng lên nụ cười không đơn giản.
Sở Mạn Hà không rõ Lương Tuấn rốt cuộc là người như thế nào, chung quy lại bị anh trêu chọc, cả buổi tối đều trong tình trạng nhếch nhác.
Loại cảm giác đó không giống như bữa ăn bình thường, ngược lại giống ngày hẹn hò đầu tiên của nữ sinh, ngượng ngùng mà khẩn trương.
Ngồi nghe nhạc trong xe, hai mắt Sở Mạn Hà nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên đầu gối, vì biểu hiện tối nay mà cảm thấy ảo não.
Len lén ngẩng đầu nhìn anh,"Lương tiên sinh ——"
"Gọi anh là Lương Tuấn!" Anh quay đầu nhìn cô. "Xưng hô Lương tiên sinh cứ như là gian thương lòng dạ hiểm độc vậy." Anh cười giỡn với cô.
Sở Mạn Hà nghe anh nói mà tức cười, tâm tình khẩn trương đã nhẹ nhàng hơn.
"Lương Tuấn." cô nghe lời anh.
"È hèm?" Anh dùng ánh mắt thúc giục cô nói tiếp.
"Thật ra thì ——" cô muốn giải thích với anh về chuyện lần trước.
Nhưng suy nghĩ một chút, giữa bọn họ căn bản không có bất kỳ quan hệ gì, thậm chí là bạn bè cũng không phải là, cô cần gì giải thích cho anh? Anh nghĩ cô như thế nào, cảm thấy cô tốt hay xấu, cô không cần để ý.
Bất ngờ anh quay đầu nhìn cô chằm chằm, lâu đến nổi khiến Sở Mạn Hà lại một lần nữa đứng ngồi không yên, cô thật sự không biết phải nhìn đâu ——
"Đến nhà em rồi." Anh dịu dàng nhắc nhở cô.
"À?" Cô sửng sốt một chút. "Được, em đi đây." Cô mở cửa, vội vàng nhảy xuống xe.
"Cám ơn anh vì bữa ăn tối, tối nay rất vui vẻ." Cô khom người, cười chân thành nhìn anh.
"Không khách khí." Anh nhìn cô, một lần nữa nở nụ cười đẹp trai.
Cô mỉm cười gật đầu, bất chợt trong lòng có loại cảm giác nhộn nhạo.
Giữa bọn họ cứ như vậy kết thúc sao? !
Cô không dự định tiếp tục mối quan hệ với anh, ân oán giữa anh ta và anh trai, để cho bọn họ tự giải quyết đi, cô có thể làm mọi thứ, chỉ là không muốn cùng Lương Tuấn có chút liên quan.
Nhưng vô hình dung có loại sức mạnh kỳ diệu, liều mạng kéo cô về phía Lương Tuấn.
Là nụ cười của anh sao? Hay là sự quan tâm chăm sóc? Hay là trên người anh có lực hút khó hình dung nào đó?
"Ngủ ngon!" Hít một hơi thật sâu, cô ép buộc mình thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trong hẻm nhỏ.
"Đợi đã nào...!"
Mới đi mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hô to của anh.
"Em quên ví da."
Vừa quay đầu, liền thấy anh đang đuổi theo, trong tay còn cầm ví da mà cô sơ ý để quên.
"À ——" cô thật sự là bị hoảng sợ mà làm cho hồ đồ rồi.
Cô xấu hổ bước nhanh về phía anh, ai ngờ nhất thời nóng lòng, bước chân đi không vững, cả người mất đi trọng tâm mà ngã nhào về phía trước.
Lương Tuấn căn bản không kịp phản ứng, thân thể cứng rắn bị dáng vẻ mảnh khảnh của Sở Mạn Hà đụng ngã về phía sau, thật đúng lúc, môi hai người chạm vào nhau.
Sở Mạn Hà giật mình trừng mắt nhìn anh, cô cảm thấy bờ môi ấm áp của anh dán chặt môi mình.
Trong phút chốc, mùi hương hoa sơn chi tràn đầy chóp mũi, Lương Tuấn theo bản năng dùng sức hít sâu.
Lương Tuấn hồi hồn, bắt đầu ý thức được môi cô mềm mại, đường cong lại rất mê người.
Môi cô mềm mại hấp dẫn lấy anh, nhưng người tình trường lão luyện như anh có thể khống chế tình huống như thế ——
Lý trí nói cho anh biết, không nên tham luyến, nhưng, thấm vào lỗ mũi là hơi thở đặc biệt dễ ngửi, bờ môi ngọt ngào của cô đang chinh phục anh.
Đột nhiên anh đưa tay ôm lấy đầu cô, nóng bỏng đem tất cả hương vị ngọt ngào cùng mềm mại nhét vào trong miệng, một lần so một lần xâm nhập, giống như là thưởng thức món ăn quý hiếm.
Dây dưa trong miệng, hương vị ngọt ngào cùng hơi thở nóng bỏng, như muốn hòa tan lưỡi anh, làm anh không tự chủ được lần lượt lật ngược trêu chọc, nhìn cô liều mạng lui bước, ngượng ngùng né tránh, dưới môi anh cô run rẩy liên tiếp.
Qua lại với nhiều bạn gái như vậy, kinh nghiệm lại phong phú, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy dao động, cũng là lần đầu tiên nếm mùi vị mê người đến như vậy.
Anh quay mặt. thở gấp, giọng nói khàn đục oán hận quát khẽ lên: "Em ở đây quyến rũ tôi?"
"Không, em không có —— em chỉ là không cẩn thận, không phải như anh nói!"
Nhưng anh vẫn giống như là ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt đen thâm trầm luôn nhìn chằm chằm cô.