hưng anh không biết phải lấy lại những thứ đã mất như thế nào, anh có lỗi với cô quá nhiều.
Liễu Tư Thần không chịu về thành phố C, Lâm Vũ Triết liền ở lại huyện đó luôn, sáng sớm cùng bố cô ra công viên trước nhà đánh cờ, hoặc đèo mẹ cô đi mua rau, để Tư Thần nghỉ ngơi nhiều hơn nên có lúc anh cũng giành trông con, công việc đều để tới nửa đêm làm, một câu oán hận cũng không có.
Ông Liễu nói với Tư Thần: “Phải đăng ký hộ khẩu cho Tiểu Tiểu rồi, con mau tỏ thái độ đi, đừng kéo dài nữa, hàng xóm xung quanh sống với nhau mấy chục năm rồi, có Tiểu Tiểu, Vũ Triết lại luôn ở đây, người ta không bàn tán không có nghĩa là không biết. Con là con gái bố, bố luôn muốn tốt cho con, thuận theo ý con, nhưng con cũng làm mẹ, làm cha làm mẹ thì điều gì tốt cho Tiểu Tiểu thì con rõ hơn bố mẹ.” Lời đã nói rõ như thế này, dù ông Liễu luôn chiều theo ý con gái nhưng ông đồng ý để cô và Lâm Vũ Triết ở bên nhau.
Qua thời gian mới biết lòng người, hơn một năm nay, biểu hiện của Lâm Vũ Triết đã vượt qua ngoài dự định của họ, ban đầu còn tưởng rằng anh là một kẻ trăng hoa, thấy anh là đuổi đi, sau này mới hiểu anh cũng chẳng dễ dàng gì, người xưa nói rồi, khuyên hòa giải chẳng ai khuyên chia ly, huống hồ hai người họ còn có Tiểu Tiểu nữa.
Liễu Tư Thần cũng biết, làm hộ khẩu cho con cần có chứng sinh, hộ khẩu, còn có... giấy kết hôn nữa.
Liễu Tư Thần sững lại, lắp bắp nói: “Bố, con...” Cô do dự một hồi mà không biết nên nói thế nào, trái tim cô cũng đang rối loạn.
Nếu như không có tình cảm với Lâm Vũ Triết thì cô không kiên quyết giữ lại Tiểu Tiểu khi hai người đã chia tay, nhưng yêu càng sâu đậm thì càng hận anh năm xưa lại buông tay cô dễ dàng, cô không có cảm giác an toàn, bị đau một lần thì nhớ mãi. Ngoài mặt cô luôn tỏ ra kiên cường nhưng trong lòng rất yếu đuối, cô sợ một lần nữa bị bỏ rơi một cách vô tình, do dù cô đã bị Lâm Vũ Triết làm cho dao động.
Phụ nữ được tạo thành từ nước, trái tim mềm yếu, cô cũng mong mình được như Nhan Nặc, được sống cuộc sống hạnh phúc với người mình yêu. Cô biết bố cô nói rất có lý, vì thế cô cũng suy nghĩ rất kỹ, đến tối cô quyết tâm nói chuyện với Lâm Vũ Triết. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh, Lâm Vũ Triết vừa vui mừng vừa lo lắng.
Sau khi đưa Tiểu Tiểu vào phòng bố mẹ cô xong, Liễu Tư Thần mới nói chuyện: “Bố nói, muốn làm hộ khẩu cho Tiểu Tiểu.”
Vẫn là chuyện con cái, Lâm Vũ Triết có phần thất vọng, nhưng anh vẫn lấy lại tinh thần và nói chuyện với cô: “Cái này dễ thôi, ngày mai anh đi làm là được.”
Liễu Tư Thần ngoảnh đầu đi tránh ánh nhìn như có lửa của anh, nói tiếp: “Anh biết làm thế nào không?”
“Hỏi là biết chứ gì.” Lâm Vũ Triết không hiểu lắm, trước đây muốn làm gì đều có người dưới đi làm cho anh, làm gì tới lượt anh lo chứ.
Liễu Tư Thần nghiến răng nói: “Chỉ nói giấy tờ đã phải chuẩn bị giấy chứng sinh của Tiểu Tiểu, hộ khẩu của anh và tôi, còn... giấy kết hôn nữa.” Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt cô khiến gương mặt cô như có ráng chiều.
“Giấy kết hôn?” Lâm Vũ Triết sững người khi nghe thấy ba tiếng ấy, ánh mắt anh không hề rời khỏi cô: “Em có dự định gì?”
“Không có giấy kết hôn, nhờ quan hệ chắc cũng làm được thôi, có điều vẫn không danh chính ngôn thuận...” Anh hạ giọng: “Bây giờ vẫn là tốt nhất, Tiểu Tiểu có anh, có em, cả nhà có thể sống bên nhau, Tư Thần, hay là chúng ta kết hôn đi.”
Câu cuối cùng của anh khiến trái tim Liễu Tư Thần đập loạn xạ, đã quen ăn nói đối đầu với anh, anh nói đông cô nói tây: “Ai muốn kết hôn với anh chứ? Người muốn kết hôn với anh ở thành phố C.” Phụ nữ khi tức giận thích nhất là lật lại nợ cũ.
Lâm Vũ Triết biết cô chưa suy nghĩ kỹ, cũng không để ý tới việc cô sẽ phản đối, anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nói: “Đều là quá khứ rồi.” Anh đặt bàn tay cô lên trái tim mình: “Nơi này giờ chỉ có em và Tiểu Tiểu.” Lần này anh nắm lấy cơ hội thể hiện lòng mình, đó cũng là lời hứa.
Thế là tâm lý muốn chấp nhận và sợ chấp nhận lại ập tới, Liễu Tư Thần bắt đầu hối hận về cuộc nói chuyện tối nay, cô hất tay anh ra rồi đứng dậy: “Tôi hơi đau đầu, đi ngủ trước, chuyện hộ khẩu để sau nói.”
Lâm Vũ Triết cười đau khổ, anh tiến một bước, cô lùi một bước, đến khi nào anh mới có thể nắm giữ được, xoa dịu vết thương trong lòng cô?
Việc làm hộ khẩu cho Tiểu Tiểu vì thế mà bị ngừng lại, ông bà Liễu cũng khuyên mấy lần rồi nhưng Liễu Tư Thần vẫn không chịu nghe, mọi người cũng không hỏi nhiều nữa. Lâm Vũ Triết vẫn chạy đi chạy lại giữa hai thành phố, việc công ty không bỏ được, người mình yêu và con gái vẫn ở đó, đành chịu vất vả vậy.
Một hôm, anh đưa sổ hộ khẩu có tên Tiểu Tiểu cho cô, cũng không kịp nói gì mà về thành phố C ngay, bởi vì bạn thân anh - Đoàn Dịch Sâm bị tai nạn, anh cần phải về chăm sóc.
Tư Thần liếc nhìn, đứa bé mang họ mẹ, ghi dưới hộ khẩu của cô, cho dù cô ngang bướng thế nào, vô lý thế nào, anh luôn chiều theo cô, anh cố gắng làm tất cả để bù đắp lỗi lầm của mình.
Dòng sông băng trong lòng Liễu Tư Thần bắt đầu tan chảy, nhưng cô không biết phải bước qua thế nào. Cả hai đều đang thăm dò, Lâm Vũ Triết chưa bao giờ từ bỏ, đối với cô quá tốt, còn Liễu Tư Thần cũng không từ chối những gì anh bỏ ra, quan hệ của cả hai đang dần tốt lên, nhưng mãi vẫn chưa đủ, cả hai vẫn thiếu cơn gió đông giúp đỡ.
Nhan Nặc và Tần Phóng sẽ tổ chức đám cưới vào tháng Năm, mời cô tới xem váy cưới.
Liễu Tư Thần vừa bước vào tiệm áo cưới đã thấy hai người đang tình tứ với nhau, gương mặt ngập tràn niềm vui sắp cưới, trong lòng cô cũng cảm thấy vui thay nhưng miệng lại nói: “Này này, mặc dù hai người chuẩn bị kết hôn nhưng cũng không cần lúc nào cũng ngọt ngào thế kia đâu, để bọn tớ cô gia quả phụ thế này phải làm thế nào chứ?”
Lâm Vũ Triết đi sau nghe thấy vậy liền kéo cô vào lòng dịu dàng nói: “Chỉ cần em đồng ý chúng ta sẽ ngay lập tức kết hôn.”
Liễu Tư Thần đẩy anh ra, coi như chưa nghe thấy.
Lâm Vũ Triết tưởng rằng mình lại thất bại nữa, sau đó mới biết không phải vậy.
Trên đường về nhà, Liễu Tư Thần cúi đầu xem các mẫu áo cưới mới do chủ tiệm áo cưới đưa cho cô trước khi về, nói: “Việc kết hôn này, vẫn phải mặc áo cưới mới được.”
Là một người làm kinh doanh, Lâm Vũ Triết nhạy bén hiểu ý ngay, anh nói tiếp lời cô: “Đương nhiên rồi, bộ váy cưới chị dâu anh mặc cũng là do anh hai anh tìm người thiết kế.”
Liễu Tư Thần ngẩng lên nhìn anh đầy thâm ý, không nói gì cả mà ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, tay nắm chặt cuốn catalogue, dường như có tâm sự. Cô đang đợi Lâm Vũ Triết làm điều gì đó để thay đổi mối quan hệ của hai người, nhưng cô ra ám hiệu rõ ràng như thế mà anh chẳng có hành động gì cả, nên làm gì vẫn cứ làm nấy.
Cho đến hôm đám cưới Nhan Nặc.
Lúc bữa tiệc cưới kết thúc, anh kéo cô rời khỏi hội trường náo nhiệt, cũng không nói đi đâu.
“Rốt cuộc anh dẫn em đi đâu thế?” Cô hỏi.
Anh cố ý làm ra vẻ thần bí: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Vẫn là ra tiệm áo cưới đó, nhưng chỉ có hai người bọn họ. Chủ tiệm áo cưới kéo tấm rèm màu quả hạnh nhân ra, một bộ áo cưới tuyệt đẹp hiện lên trước mắt hai người. Nơ bướm, trân châu, bồng bềnh, chân váy lớn, có nhiều chi tiết thế nhưng không hề phức tạp mà ngược lại nó thể hiện sự xa hoa ý nhị.
“Bộ váy cưới này là anh làm cho em, trên đời này có một không hai, chỉ thuộc về em”, Lâm Vũ Triết nói.
Liễu Tư Thần nhìn bộ váy cưới hồi lâu, mấy lần định đưa tay chạm vào nó nhưng lại kiềm chế, thực ra trong lòng vô cùng cảm động nhưng vẫn ngẩng lên hỏi anh: “Vậy anh thì sao?”
Áo cưới dù có quan trọng đến mấy thì vẫn là vật chất bên ngoài.
Lâm Vũ Triết mỉm cười, ôm cô vào lòng: “Anh cũng chỉ thuộc về em, em là độc nhất vô nhị của anh.”