a Đông, Liễu Tư Thần và Nhan Nặc đi dạo qua con phố của trường đại học T.
“Nếu không phải trước hôm thi tiếng Anh tớ bị sốt cao, thiếu mất mấy điềm thì biết đâu tớ lại là bạn cùng trường cùng lớp với cậu ấy chứ.” Liễu Tư Thần đi dưới con đường rợp bóng cây ngô đồng, không khí rất lãng mạn, than thở vẻ tiếc nuối.
“Nhưng như thế thì cậu sẽ không học tâm lý ở trường y, có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau”, Nhan Nặc đáp.
Liễu Tư Thần im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: “Nặc Nặc, cậu có tâm sự.”
“Anh ta tới tìm tớ.” Với Tư Thần, trước giờ cô không che giấu điều gì và cũng không cần phải che giấu.
Liễu Tư Thần biết anh ta mà Nhan Nặc nói đến là ai, cô chau mày, nói giọng không thoải mái chút nào: “Anh ta còn muốn gì nữa?”
Nếu không phải vì anh ta thì Nhan Nặc sẽ không phải sống một năm như cái xác không hồn, khó khăn lắm cô ấy mới được như bây giờ, anh ta lại xuất hiện làm cái gì chứ? Trong suy nghĩ của Liễu Tư Thần, ba chữ Đoàn Dịch Sâm có nghĩa là thằng khốn.
“Anh ta muốn bắt đầu lại từ đầu với tớ”, Nhan Nặc đáp.
“Anh ta mơ à?” Tư Thần sầm mặt lại: “Ý cậu thì sao? Trả lời anh ta thế nào?”
Nhan Nặc nhặt một chiếc lá rơi xuống vai Tư Thần rồi dừng chân: “Tớ từ chối anh ta rồi.”
Tư Thần nắm chặt tay Nhan Nặc, nói: “Cho dù cậu quyết định thế nào tớ cũng sẽ ủng hộ cậu, nói chung, cứ có lợi cho bản thân là được. Cậu không nên vì quá khứ của ai đó mà phải sống oan ức.”
Thấy không khí có phần nặng nề, cô cười hớn hở rồi xoa bụng: “Đi thôi, bây giờ phải hoàn thành nhiệm vụ đã, kiếm gì đó để cúng tế cái miếu ngũ tạng của tớ.”
Nhan Nặc cười, tạm quên đi sự hoảng loạn trong lòng, dẫn Tư Thần tới quán ăn mà sinh viên trường T hay tới để cải thiện bữa ăn - quán Hữu Nghị.
Bước vào mới thấy bên trong rất náo nhiệt, trong quán tập trung rất nhiều sinh viên, hình như đang có tiệc tùng gì đó. Một cậu con trai trong đám đó đi ra, không may va phải Tư Thần, liền luôn miệng xin lỗi rồi nhìn hai người hỏi: “Hai cậu cũng là sinh viên của thầy Từ à? Mau vào đi, thầy Từ sắp đến rồi.”
Nói xong, cậu đẩy hai người vào trong đám đông rồi đi ra ngoài.
“Chúng tôi không phải...” Tư Thần định giải thích thì giọng cô đã bị đám đông nhấn chìm.
Sau đó chàng trai mới đẩy hai người vào đám đông liền đẩy cửa bước vào, đỡ một ông già râu tóc bạc phơ tay chống gậy. Nhan Nặc nhìn chằm chằm, khóe mắt cay cay. Ông lão nhanh miệng hơn cô, hoài nghi hỏi: “Nhan nha đầu?”
Chàng trai đứng bên cạnh ông cũng sững người, không hiểu gì.
“Thầy Từ, lâu lắm không gặp, thầy vẫn khỏe chứ?”
Giọng cô nghèn nghẹn, vị giáo sư họ Từ này là bạn cũ của bố cô, cũng là giảng viên hướng dẫn khi cô học nghiên cứu sinh, luôn chăm lo cho cô. Nhưng sau khi tốt nghiệp, vì gặp nhiều chuyện nên cô không tới thăm ông nữa, lúc nào cũng có cảm giác hối lỗi.
Giáo sư Từ vỗ vỗ vai cô: “Khỏe khỏe, nếu như em thường xuyên tới thăm thầy thì thầy sẽ khỏe hơn. Nghe nói bố em... Haizz, lúc đó thầy bị trúng gió phải nằm viện, không thì thầy cũng cố gắng tới gặp bố em lần cuối. Thầy già rồi, thật vô tích sự.” Nói xong, ông liền thở dài.
Mắt Nhan Nặc đỏ hoe: “Thầy có lòng là được rồi!”
Nghe nhắc tới cha mình, trong lòng cô dâng lên cảm giác đau đớn khó tả, Tư Thần nắm chặt tay để động viên. Cô miễn cưỡng tỏ vẻ thoải mái, hỏi: “Hôm nay là...?”
“À, hai ngày trước thầy nghỉ hưu rồi, những sinh viên này cứ nhất định muốn gặp thầy, thầy không thể từ chối nên đến góp vui.”
“Sao thầy lại nghỉ hưu sớm thế chứ?” Nhan Nặc ngạc nhiên, đây là một tổn thất lớn của trường đại học T.
“Cũng không sớm, cháu thầy cũng biết gọi ông rồi.” Giáo sư Từ cười: “Còn em nữa, tốt nghiệp rồi đi đâu mất thế, cũng không liên lạc với thầy nữa? Thế em và Dịch Sâm bao giờ kết hôn, đến lúc đó nhớ báo cho thầy, đừng quên em cũng là con gái của thầy đó.”
“Còn sớm mà, đến lúc đó em sẽ thông báo ạ!” Nhan Nặc nuốt cảm giác đắng chát trong miệng, không muốn để lộ mọi chuyện.
Giáo sư Từ kéo cô lại hỏi chuyện một lúc rồi hỏi cô cách liên lạc, sau đó sinh viên đỡ thầy ra về.
“Thầy Từ, em ban nãy học khóa nào thế ạ?”
“Tên nhóc này, lịch sự một chút, là đàn chị của cậu đấy, sao không nhìn ra thế hả? Ra ngoài đừng có nói là sinh viên của thầy.”
“Sao cơ? Đàn chị ạ? Sao trẻ thế chứ?”
Ăn tối xong, Nhan Nặc và Tư Thần tới bến xe đứng đợi.
“Không ở lại vài ngày được à?” Nhan Nặc luyến tiếc không nỡ xa.
“Bố tớ có việc về quê rồi, khu tắm suối nước nóng có mình mẹ tớ lo, tớ sự mẹ không lo nổi nên đã nghỉ việc để về giúp mẹ, hôm nay nhờ phúc của cậu nên tớ mới ra ngoài được đấy, nghỉ được nửa ngày.”
“Là tớ phải cảm ơn cậu đã ở bên tớ mới đúng, nhớ gửi lời hỏi thăm của tớ tới hai bác.”
“Ừ.” Tư Thần ôm Nhan Nặc và nói: “Nặc Nặc, tớ rất vui khi thấy cậu có thể đứng dậy được.”
“Không phải lo cho tớ, tớ có thể chăm sóc tốt cho mình.”
Tư Thần lên xe rồi, Nhan Nặc vẫn đứng ở đầu phố đợi xe, vì cuối tuần nên khó bắt xe. Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Tần Phóng đẩy cửa sổ xe rồi ló đầu ra hỏi: “Muốn về nhà không? Ở đây khó bắt xe lắm. Lên đi, tôi đưa cô về.”
Anh vừa tiễn một người bạn ở gần đây nên thấy cô đứng đó, một ngày gặp hai lần, chắc là duyên phận.
“Sếp Tần? Anh khỏe rồi à?”
Nhan Nặc rất bất ngờ khi thấy Tần Phóng, ngạc nhiên vì mức độ hồi phục của anh, lại nhớ tới vị trí nhà anh và nhà cô, cô từ chối: “Cảm ơn, anh và tôi không cùng đường, tôi tự về nhà được rồi.”
Tần Phóng tức giận vì thái độ xa cách của cô, anh lạnh lùng đáp: “Tôi còn phải tới văn phòng lấy mấy bản vẽ, chỉ là tiện đường nên đưa cô về thôi, tóm lại cô có lên xe không?”
Sao mỗi lần anh có ý tốt thì cô đều từ chối thế, cứ phải chọc giận anh mới được à? Anh thấy không vui.
Nhan Nặc thấy anh sắp nổi cáu nên không lằng nhằng nữa, vội mở cửa lên xe.
“Phiền sếp Tần rồi.” Được đi xe miễn phí, sao lại không vui chứ?
Tần Phóng mím môi chăm chú lái xe, hai người không nói gì cả.
Đến nhà mình, Nhan Nặc xuống xe, cúi xuống nói với Tần Phóng: “Cảm ơn anh, chúc ngủ ngon!”
Trời tối, không rõ sắc mặt Tần Phóng, chỉ thấy anh lạnh lùng đáp: “Ngủ ngon!”
Chiếc xe màu xanh chầm chậm lăn bánh nhưng không đi về hướng văn phòng, thì vốn không phải tới văn phòng lấy bản vẽ mà.
Cô về tới nhà thì bà chủ nhà vẫn chưa ngủ, thấy tiếng cửa mở, bà vội mặc áo khoác ra ngoài: “Cô Nhan về rồi à? Hôm nay cô vừa đi xong thì có người tới đưa cái này, cũng không biết là gì, cô cầm đi.” “Thật phiền bác quá!”
Nhan Nặc cảm ơn, đón lấy hộp quà được gói rất đẹp, chúc bà ngủ ngon rồi lên phòng, về tới phòng, cô bật đèn rồi nằm ra ghế, mở quà, đó là một chiếc hộp màu tím, bên trong có một tấm thiệp, chỉ vẻn vẹn mấy chữ: “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Nặc!”
Nhan Nặc sững người, cảm giác cầm không vững, cô cẩn thận mở từng lớp hộp nhiều màu sắc.
Nếu đặt món quà trong chiếc hộp bảy màu cũng giống như món quà của cầu vồng, cảm giác rất hạnh phúc.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch, vậy em muốn nhận được món quà thế nào?
Chỉ cần em muốn thì anh đều tặng em chứ?
Đương nhiên rồi.
Vậy em muốn trái tim anh.
Lớp cuối cùng là chiếc hộp được gói bằng vải lụa đỏ, là một sợi dây chuyền vàng có một viên kim cương hình trái tim được khắc tinh xảo, tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh điện. Nhan Nặc nhìn rồi gói lại như cũ.
Đoàn Dịch Sâm, cái tâm ý này dù có đẹp, có đắt tới mấy cũng là giả, tôi đã từng nghĩ mình giành được trái tim chân thật của anh, cuối cùng cũng chỉ là trò đùa của ông trời, vì thế chúng ta không thể bắt đầu lại được, lẽ nào anh còn không hiểu sao?
Một chiếc xe Bentley màu bạc chìm trong màn đêm của con phố, đỗ ở đó rất lâu.