“Cùng với thiếu chủ chưởng môn nhà ông đi hẹn hò.”
Trường dạy nghề chẳng có tiền đồ và trường Tiểu học nổi tiếng chỉ cách nhau một con đường. Học sinh của trường dạy nghề vẫn như ngày thường, ăn mặc cổ quái lập dị, còn học sinh trường Tiểu học nổi tiếng thì luôn giữ cái khuôn mặt thuần khiết, được đưa đón bởi những chiếc xe hơi cao cấp.
Vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, cũng như con đường lớn và cầu độc mộc vậy. Quan hệ đẹp đẽ đó, đột nhiên bị phá hoại hoàn toàn khi có hai đứa học sinh khác loại đứng hai bên đường lớn, như những cái gai, tính toán ân oán với nhau.
“Em mặc kệ là chị với cái anh Nhất Nhị Tam Tứ Ngũ cười rất đen tối kia là tình cũ khó quên hay là tình thừa chưa dứt, hay là chết rồi sống lại. Chị đều phải rửa tai sạch sẽ mà nghe kĩ cho em, tính nhẫn nại của em chỉ đến thế này mà thôi, đừng có ép em phải treo ngược chị lên tra tấn một trận, chị nếu như dám cùng với anh ta ở trước mặt em mà làm trò xằng bậy, lén lút trao nhận, đầu mày cuối mắt, em sẽ...”
“Dừng, dừng, dừng! Hạ Phạn Đoàn, em dừng lại ngay cho chị!” Hồ Bất Động đeo túi xách chéo sang một bên, đưa tay bịt cái miệng chẳng chút kiêng nể kia. Đùa à, trước cổng trường học của mình, bị một học sinh Tiểu học chỉ vào mũi chửi cho tối mặt còn dám học lại trường này nữa không, cô chỉ hỏi thăm một chút thôi mà. Hôm qua sau khi cãi nhau không biết tâm trạng của sư thúc nhà cô có phải đã tốt hơn rồi không. Phạn Đoàn này, sao mà lại nhiều lời thế chứ. “Em bớt thêm mắm thêm muối đi được không, chị hỏi em là thật lòng đó!”
“Em nói cũng là thật lòng đó, tuy bố em một chữ cũng không nói, nhưng biểu cảm của ông chính là muốn em truyền đạt đến chị.” Hạ Phạn Đoàn đeo ba lô nhìn cô một cái: “Chị Hồ, rốt cuộc chị có thích bố em không?”.
“Chị...”, cô ấp úng nói một câu, lúng búng mãi trong miệng.
“Chị ấp a ấp úng nói gì vậy?”
“Chị thích...” Lẩm bẩm, lẩm bẩm.
“Chị thích thì mau theo đuổi đi!”
“Nhưng chuyện này không nằm trong kế hoạch!”
“Chị kế hoạch cái gì chứ? Đi tìm bố em cãi nhau một trận, cãi không thắng thì chạy mất hút, sau đó lại tìm bạn trai cũ, bảo anh ta đến ‘nói chuyện tâm tình’ với bố em, cuối cùng thì vứt bố em một mình trong phòng đến phát mốc ra?” Một kế hoạch ngớ ngẩn, đừng có nói với cậu, đây chính là cái kiểu muốn bắt thì cố tình thả, ngăn cản trước, khuyến khích sau, phá trước, lập sau trong truyền thuyết đấy nhé.
“Chị có thể giải thích, hôm qua là chị không cẩn thận đụng phải Nhất Nhị, sau đó anh ấy nói tiện đường, nên muốn giúp chị đổ rác, thế nên chị cũng tiện đường đi nhờ xe của anh rể anh ấy về, vậy... Em có nhất thiết phải dùng anh mắt ‘nhìn người lạc lối’ đó nhìn chị không?” Cái lý do của cô tệ hại đến thế hay sao? Nhưng mà, cũng nh được ngồi trên chiếc xe ngày hôm qua, cô mới hiểu rõ được một số chuyện, cũng không thể coi cô là hoàn toàn không hối lỗi.
“...”
“Được... được rồi, chị sai rồi, chị thừa nhận lỗi lầm, chị thực sự đang rất nỗ lực mà. Tối qua vừa về đến nhà, chị đã lật lại toàn bộ đống tiểu thuyết ngôn tình quý báu, đặc biệt chọn những cuốn tiểu thuyết nữ phải theo đuổi nam để xem.” Quyết tâm rất lớn phải không?
“Ừm! Có thu hoạch gì không?”
“Chẳng có thu hoạch gì!” Cô thả lỏng vai, thở dài một cái.
“Hả? Sao lại một chút thu hoạch cũng không có?”
“Bởi vì, chẳng có cuốn tiểu thuyết nào dạy người ta theo đuổi sư thúc nhà mình cả. Thông thường, loại tiểu thuyết như thế sẽ bị xếp vào loại bị cấm, không được lưu hành.”
“Chị cứ tiếp tục nói những lời thừa như vậy làm gì.”
“Chị là nói thật lòng mà! Em lại chẳng phải không biết, nữ theo đuổi nam trong tiểu thuyết ngôn tình đều là nữ sinh thầm yêu nam sinh trong khoảng hai chương đầu, trong hai chương tiếp theo thì nữ sinh lại tình sâu dạt dào âm thầm dâng hiến, đợi kết thúc bốn chương rồi, nữ chính mới bắt đầu tức giận, đơn giản là vứt bỏ tất cả, đột nhiên mất tích, khiến nam chính hoảng hốt nhận ra tình cảm của mình, quay lại theo đuổi nữ chính. Sáu chương còn lại chỉ toàn là dạy nam theo đuổi nữ, căn bản chẳng có tác dụng gì với chị cả!” Hồ Bất Động chán nản, thõng vai xuống. Những tiểu thuyết ngôn tình thời đại công nghiệp này, dạy toàn là thứ vớ vẩn, khổ cho cô không thể học rồi áp dụng được những thứ như thế.
“Vậy chị chỉ xem bốn chương trước chẳng phải được rồi sao!”
“Muốn làm theo những gì trong bốn chương đầu thì cũng phải mất đến hai năm trở lên, mười năm trở xuống. Em định phán chị bị phạt vô thời hạn hay sao? Cứ coi như chị có lỗi với bố em hơn nữa, cũng không cần phải theo đuổi lâu như vậy chứ! Chị không muốn đâu! Chị đang tìm phương pháp tốc chiến tốc thắng!” Hơn nữa những nữ chính yếu đuối kia, ngoài liếc mắt đưa tình, lấy thân dâng hiến thì chẳng có thêm chiêu thức nào khác. Mà những chiêu thức này đem áp dụng với một tiên nhân như thế, xem ra sẽ chỉ nhận được ánh nhìn khinh bỉ và liền bị vứt bỏ mà thôi. Cho nên, chưa đến lúc bất đắc dĩ, cô nhất định phải vượt qua người đi trước, sáng tạo ra một chiêu thức theo đuổi đàn ông độc nhất vô nhị!
“Vậy cũng đúng, cũng không có thời gian cho chị theo đuổi đến mấy năm, nhiều nhất cũng chỉ có thời gian mấy ngày cho chị mà thôi.” Hạ Phạn Đoàn lẩm bẩm trong miệng, như có ý gì đó.
“Cái gì mà chỉ có mấy ngày?” Người nào đó nắm bắt được ngay điểm lạ lùng trong lời nói của tiểu quỷ: “Mấy ngày sau thì anh ấy định làm gì? Bán thân? Bà chủ cuối cùng cũng quyết định ép anh ấy bán đêm đầu tiên của mình rồi sao? Chị biết ngay là nữ ma đầu đó sẽ không bỏ qua dễ dàng cho chị thế mà”.
“Không phải đâu!” Phạn Đoàn xua xua tay: “Em đã sớm nói với chị rồi, bố và em sẽ quay lại trên núi”.
“... Quay, quay lại núi là sao?”
“Chính là về nhà đó.”
Gay rồi, cô quên mất, anh còn có một ngọn núi có thể quay lại, còn có sở thích tiên nữ tắm rửa nữa. Cô đã nghĩ rằng anh sẽ luôn ở một chỗ mà đợi cô theo đuổi, vậy mà anh lại muốn quay về trên núi để làm tiên nhân. Hồng trần thì không tốt sao? Tuy gặp phải cái thứ như cô, đích xác chẳng phải là chuyện gì tốt, nhưng, cô ít nhất cũng khiến cho cuộc sống của anh có nhiều thay đổi, có thêm nhiều màu sắc, tốt hơn nhiều so với việc ở trên núi thanh tâm quả dục, ngây ngây ngô ngô. Hơn nữa dòng suối ấm áp đó đã bị khai thác, biến thành khu du lịch rồi còn đâu. Anh cứ ở trong nhà cô miễn cưỡng làm “tiên nam tắm rửa”, tàm tạm như vậy cũng được mà. Ồ, đúng rồi, anh vì muốn cho cô biết, anh không phải là người dễ bị ức hiếp, nên đã dọn ra ngoài rồi, lần này đến tiên nam tắm rửa cũng không có nữa.
“Nhất định phải quay về sao? Trên núi đó không có kem, không có tiểu thuyết ngôn tình, không có con gái đâu. Em hãy nũng nịu bố em, năn nỉ bố em đi, bảo ông ấy... ừm... ở lại đây cùng với em.” Những câu như “linh đạo vô tình người có tình”, “chỉ muốn được là uyên ương không cần làm thần tiên”, lẽ nào anh đều chưa từng nghe qua sao? Đây là đạo lý cả mấy nghìn năm, người ta không muốn làm thần tiên, chỉ nguyện làm uyên ương để được bên nhau thôi!
“Em đã đem tất cả ‘nũng nịu’ có thể làm cả đời để năn nỉ ông ấy, mới được xuống núi tìm mẹ đấy.” Giọng nói của Phạn Đoàn vì nhắc đến mẹ mà thấp xuống một chút, “Hơn nữa, bây giờ em cũng tìm được mẹ rồi, cho nên, em không có lý do gì để ở lại đây nữa, nhất định phải cùng bố em trở lại trên núi thôi”.
“Vậy nếu bố em không quay về được thì sao?”
“Chị Hồ, chị coi bố em là tên ngốc sao, bà chủ muốn níu giữ bố em, đó căn bản là điều không thể, bố em vốn dĩ chẳng kí với bà ấy cái hợp đồng nào cả. Chẳng qua là vì...” Đầu ngón tay Phạn Đoàn chọc chọc vào mũi cô. “Vì muốn ‘đào bức tường’ này của chị nên mới chạy đến câu lạc bộ trai bao, học cái cách khiến cho phụ nữ vui lòng!”
“...” Người nào đó bị chỉ vào mũi liền nheo nheo mắt lại: “Vậy bây giờ anh ấy vừa mới đào được một nửa, đã định vứt xẻng chạy lên núi là ý gì chứ?”. “Loại trước bỏ sau”, chính là ý này sao?
“Ai bảo chị cứ như hố phân bằng đá vậy, vừa thối vừa cứng, thật là khó đào. Hơn thế nữa, bố vẫn còn rất nhiều việc phải làm ở trên núi.” Bố tốt xấu gì cũng cố gắng đào liên tục, nhưng ai bảo chị đáng chết lại tên là Bất Động chứ? Xí, đào mãi mà vẫn cứ “bất động”, đào đến bây giờ cũng vẫn không được mà!
“Nhiều việc ư! Anh ấy nhiều việc cái gì chứ? Việc của anh ấy là mỗi ngày phải chạy chơi lung tung trên núi hay sao? Hay là phải suốt ngày tìm kiếm thảo dược, hoặc ngây dại lấy sách đi kê chân bàn?”
“Ông ấy đúng là rất nhiều việc. Chẳng lẽ bố chị, sư bá của em, chưa hề cho chị biết, bố là thiếu chủ chưởng môn Huyền Phái của bọn họ sao?”
“Có nhắc qua, chị biết sư phụ của bọn họ đem cái vị trí dở hơi đó truyền lại cho anh ấy, nhưng vậy thì sao chứ? Thời đại nào rồi, ai còn để ý chuyện anh ấy là chưởng môn chạy từ trên núi nào xuống chứ! Cái gì mà phái của bọn họ? Chẳng phải chỉ có hai người là bố chị với bố em và vài ba con mèo nhỏ hay sao? Lại còn cái gì mà thiếu chủ chưởng môn nữa, chị thấy chi bằng làm VIP của câu lạc bộ trai bao còn có sức ảnh hưởng hơn.”
“...”
“Em há miệng to như vậy là có ý gì chứ?”
“Bố chị chính xác là nói với chị như vậy à? Huyền Phái của bố em tốt xấu gì cũng là đại phái xem số mệnh lớn số một số hai. Cứ đến cuối năm, chỉ riêng đại biểu của các nhánh phái ở các nơi lên núi gặp bố em đã có đến mấy trăm người, làm sao qua miệng của bố chị lại biến thành vài ba con mèo thế?”
“Cái... cái gì? Mấy trăm người?” Còn, còn chỉ là đại biểu mà thôi? Làm gì vậy, sao mà càng nghe càng giống như đại hội cổ đông chia lợi nhuân vào cuối năm của một công ty lớn vậy? Vì sao bố cô khi nói cho cô, lại dùng giọng điệu rất khinh miệt, còn nói, thời đại nào rồi, chưởng môn của phái có vài ba con mèo nhỏ, ông ta chẳng thèm.
Ông Trời ơi, sự đố kị của đàn ông thật đáng sợ, hai cô luôn cho rằng cái bang phái gì đó của bố cô chắc chắn là rất mất mặt, cái danh sư thúc kia, đại khái cũng chỉ là cái danh xưng thối tự phong mà thôi, cô có muốn đùa cũng không dám đùa với cái đại bang phái số một số hai kia của bọn họ.
“Đúng rồi, hơn nữa vùng đất từ đỉnh Thanh Loan ở lưng chừng núi trở lên đều thuộc sở hữu của Huỳnh Phái, điểm này chị biết rồi chứ.” Phạn Đoàn hùng hồn, đầy lý lẽ, tiếp tục nói. Vào mỗi dịp cuối năm, các vị sư thúc bá đều đến đó, nhưng mỗi lần đều không có Hồ Thước, bố của Hồ Bất Động. Xem ra việc này chính là nguyên nhân trực tiếp khiến tiểu sư muội của cậu hoàn toàn không biết sư thúc đại nhân của chị ấy là nhân vật như thế nào. “Chỉ có vào mỗi dịp cuối năm, Huyền Phái mới mở cửa núi để người bên dưới đi lên, chuyện này chị cũng không biết sao?”
“Biết chứ, chỗ cửa núi đó chẳng phải luôn có lớp sương khói dày đặc không biết ai giăng ra sao, nghe nói là đi thế nào đều vẫn sẽ quay lại vị trí cũ, chỉ đến cuối năm, lớp sương khói dày đặc kia mới biến mất trong khoảng nửa tháng, để người ta lên núi bái kiến cao nhân.” Khi làm ni cô, cô đã từng nghe thấy tin đồn này. Quả nhiên tin đồn này mang màu sắc rất huyền bí, nhưng cô đâu phải là người ưa mấy thứ huyền bí cơ chứ, vì thế những chuyện dở hơi này cô nghe xong là quên luôn, căn bản là lười chẳng buồn truy cứu, chỉ bấm ngón ta