ói là thảm hại! Lúc chúng ta mới tới, chẳng phải còn nhìn thấy anh ta bị một chiếc xe tưới nước phun ướt hết người sao? Di Tô, người xui xẻo như vậy, nên tránh xa một chút thì hơn.” Nguyễn Di Phấn nhìn chiếc xe hơi cao cấp bên đường đang từ từ lái đến. “Xe đến rồi, chúng ta về thôi.”
Hạ Phạn Đoàn mút que kem trong tay, thấy Hồ Bất Động cầm mấy chiếc túi nilon mới đi từ trong siêu thị ra nhặt những thứ đồ rơi vãi trên mặt đất, cậu cười nhạt, đưa tay quẹt vệt kem dính trên miệng Nguyễn Di Tô. “Di Tô ghét những người xui xẻo sao?”
“Hả?”
“Nếu anh cũng là người xui xẻo, Di Tô có gặp anh nữa không?”
“Anh Phạn Đoàn...”
“Hạ Phạn Đoàn, cậu đang nói gì vậy?”
“...” Cậu mỉm cười, không nhìn Hồ Bất Động nữa, mà quay sang chiếc xe cao cấp dừng ở bên đường. Người quản gia xuống xe, mở cửa, một đôi giày cao gót màu nhạt giẫm xuống đất, cửa xe đóng lại... Người phụ nữ xinh đẹp, tóc xoăn cuộn sóng đứng cạnh chiếc xe nở nụ cười tao nhã, nhìn hai đứa bé đang cầm kem, giả vờ nhăn mày, nói: “Hai đứa các con lại lén ăn kem rồi, sắp đến mùa đông rồi, bị nhiễm lạnh thì làm thế nào?”
“Mẹ, mẹ đến đón bọn con, Di Tô, đi nhanh lên!” Nguyễn Di Phấn vừa nhìn thấy người phụ nữ đó, vội vàng nghe lời, vứt que kem trong tay đi, kéo tay Di Tô chạy.
Nguyễn Di Tô bị chị kéo lại phía chiếc xe, vẫn cố ngoái đầu nhìn Hạ Phạn Đoàn buồn bã vì bị bỏ rơi.
“Cậu bé đứng kia là ai? Bạn học của các con à?” Người phụ nữ khom người, cầm chiếc khăn tay trắng tinh, giúp hai cô con gái lau vết sữa dính đầy miệng, rồi liếc nhìn Hạ Phạn Đoàn đứng ở phía xa.
“Cậu ta là bạn học của con.” Nguyễn Di Phấn cướp lời nói trước. “Lúc nào cũng tìm cơ hội tiếp cận Di Tô. Đáng ghét! Hừ!”
“Di Phấn, con không nên lúc nào cũng bao bọc Di Tô cẩn thận quá. Nào, gọi cậu ấy đến đây, giới thiệu với mẹ một chút.”
“Dạ!” Nguyễn Di Tô giơ tay tán đồng đầu tiên, rồi lon ton chạy đi kéo Phạn Đoàn đến chỗ mẹ mình. “Mẹ, đây là anh Phạn Đoàn.”
“Chào cháu, cô là mẹ của Di Phấn và Di Tô. Cháu tên là Phạn Đoàn à? Đáng yêu quá, bố mẹ cháu thật biết đặt tên.” Người phụ nữ hơi khom người. “Cháu ăn kem cũng dính trên miệng rồi, nào, để cô lau giúp.”
“...” Lúc chiếc khăn lụa mềm mại đi đến bên miệng mình, thằng nhóc liền ngây ra, nhìn người đang giúp nó lau miệng. Nó mắm chặt môi, nhìn chằm chằm cặp mắt phượng dài nhỏ cùng đôi môi màu hồng nhạt luôn nở nụ cười hiền từ của bà.
Người phụ nữ vừa giúp nó lau miệng vừa quan sát nó thật kĩ. Khi động tác dừng hẳn, bà mới nghi ngờ hỏi: “Phạn Đoàn, bố của cháu là...”
“Mẹ, bố của anh Phạn Đoàn rất đẹp trai, rất đẹp trai đó!” Nguyễn Di Tô nhớ lại ông bố chồng đẹp trai của mình, lập tức không tiếc lời khen ngợi.
“Chỉ có điều anh ta không thích nói chuyện, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, cảm giác khiến người ta chết cóng. Thậm chí lúc thổ lộ với bạn gái cũng âm mấy độ.” Nguyễn Di Phấn tiếp lời.
“Ồ, vậy à?” Người phụ nữ như được hóa giải mối nghi ngờ, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn, liền vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ của Phạn Đoàn. “Sao từ nãy đến giờ cháu không nói câu nào vậy? Cháu không vui sao?”
“...” Cậu lắc đầu, rồi cúi gằm mặt, lí nhí: “Cô... cô à, cháu phải về nhà rồi”.
“À, đúng rồi! Cháu phải về nhà ăn cơm rồi. Hôm khác đến nhà chúng ta chơi nhé.” Người phụ nữ quay lại phía quản gia, ra hiệu bảo ông ta mở cửa, bế hai cô con gái ngồi vào trong xe, rồi đóng cửa lại.
Nguyễn Di Tô ngồi vào trong xe rồi, vẫn lo lắng thò đầu ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu ạ Phạn Đoàn đứng bên ngoài. “Anh Phạn Đoàn hình như đang khóc.”
“Hạ Phạn Đoàn biết khóc sao? Em đùa gì vậy?” Nguyễn Di Phấn xua tay, rồi cũng thò đầu ra, cảnh tượng bên ngoài khiến cô bé hơi bất ngờ. “Di Tô, hôm nay chúng ta làm chuyện gì không đúng sao?”
“Không có ạ! Anh Phạn Đoàn làm sao mà khóc?”
“Chị biết rồi!”
“Hả? Là vì sao?”
“Kẻ nhỏ mọn đó, chắc chắn bởi vì vừa rồi chúng ta nói nếu cậu ta xui xẻo thì sẽ không để ý đến cậu ta nữa cho nên mới khóc!”
“Hả? Anh Phạn Đoàn xui xẻo sao!”
“Không đâu, chúng ta chẳng phải vẫn tốt sao? Ngốc à!”
“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Nguyễn Di Tô thấy mẹ mình đang trầm ngâm nghĩ ngợi chuyện gì đó liền lay gọi mẹ.
Bà mỉm cười, không trả lời.
...
Cuối cùng cũng nhặt xong đống chai lọ rơi đầy dưới đất, Hồ Bất Động thở hồng hộc, đang mải suy nghĩ xem có nên tiếp tục nhờ tên xui xẻo kia xách đồ về nhà không, đột nhiên lưng áo cô bị ai đó kéo kéo. Cô quay lưng, chưa kịp phản ứng thì một thằng nhóc lao vào lòng cô khóc lóc nức nở, cô giật mình ngồi phịch xuống đất, nhìn Trác Duy Mặc đứng ngơ ngác cũng chẳng hiểu chuyện gì.
“Bạn gái nó bỏ đi rồi nên mới khóc lóc thảm thiết thế này. Thật vô tích sự!” Trác Duy Mặc nhìn thằng nhóc đang ôm chặt cô, càu nhàu.
Hạ Phạn Đoàn khịt mũi, không trả lời anh ta.
“Này, Phạn Đoàn, làm sao em khóc vậy? Nước mũi của em dính đầy ngực chị rồi!”
“Khốn kiếp, thằng nhóc chết tiệt, cô mau đẩy nó ra đi! Bạn gái của mình bỏ đi rồi, thì sà vào lòng bạn gái của người khác khóc lóc là sao chứ?” Anh vừa nói vừa toan lôi thằng nhóc ra. Không ngờ nó quay đầu lại, há miệng cắn bàn tay đang bắt nạt nó. “Khốn kiếp, thằng nhóc chết tiệt! Dám cắn bản thiếu gia! Thả ra! Bảo mày thả ra! Khốn kiếp, tao bảo mày thả ra, đâu có bảo mày sán vào lòng tao!”
“Này, hai người các anh sao lại ôm nhau thân mật thế kia? Này, Phạn Đoàn, không được bừa bãi ôm một người đàn ông!” Hồ Bất Động vội vàng đứng dậy muốn kéo thằng nhóc đang dính trong lòng Trác Duy Mặc ra. Uổng cho cô vừa rồi còn cảm động khi thấy thằng nhóc sà vào lòng mình khóc nức nở, hóa ra nó chỉ ôm bừa một người, chẳng thèm chọn lựa, đến lòng của Trác Duy Mặc mà cũng rúc đầu vào. Không được tùy tiện sán vào lòng cầm thú, mau ra đi!
“Hu... hu... em muốn bố, em muốn bố em. Hai người một người ngực không phẳng, có hai quả cầu thịt rất chướng mắt, một người thì toàn mùi thuốc lá, em muốn bố em!”