u không chịu che mưa chắn gió giúp cô. Còn ép cô làm một việc rất chi là đần độn đó là cầm chiếc ô hỏng đi bộ dưới mưa to gió lớn.
Cô thuận theo ý Trời, cầm chiếc ô đi trong mưa. Một làn nước lạnh băng chảy từ đầu xuống chân. Cô thở dài, đi đến chỗ chiếc xe cà tàng của mình và dắt nó ra khỏi trường.
Khi Hạ Thiên Lưu mở cửa ra, nhìn thấy người nào đó cầm chiếc ô không mở được trong tay, toàn thân ướt như chuột lột đứng ở ngoài cửa. Cô hỏi anh: “Tại sao đến chiếc ô cũng ghét bỏ tôi? Rõ ràng là tôi không làm sai điều gì. Tôi mới chỉ nghe qua có tai họa do lửa thôi, anh có nghe nói tai họa do nước chưa?”
Anh mím môi, với dáng vẻ tội nghiệp, cô ngồi xổm xuống, co rúm thành một khối.
“Thì ra đúng là gặp lúc xui xẻo đến uống nước lã cũng bị mắc răng. He he...” Cô dường như đang tự cười nhạo mình.
“…” Anh thả tay nắm cửa ra, lạnh lùng đứng đó, một tràng nấc nghẹn ngào xối vào tai anh. Anh nhăn mày, khó hiểu nhìn cô khắp người ướt sũng, ngồi thu lu trên mặt đất, vừa khóc nức nở vừa khe khẽ run rẩy, nom bộ dạng rất khổ sở. Đã là khổ sở hà tất phải vờ kiên cường? Kiên cường cho ai xem chứ?
“Chiếc xe cà tàng của tôi bị nước mưa làm hỏng rồi, ô không mở ra được, bị người khác cho leo cây, còn bị một cô gái xấu xa lên mặt dạy đời, cuối cùng về đến nhà thì phát hiện mình không mang chìa khóa, ấn chuông rất lâu, anh mới mở cửa cho tôi.” Cô vừa chỉ trích bản thân vừa không quên trách móc anh.
Cô xê dịch đôi chân đã ngồi xổm đến mức tê dại của mình, đang định mở miệng nói tiếp thì nghe một giọng nói lạnh như băng từ trên dội xuống: “Không phải lúc nào tôi cũng có thời gian nghe cô cằn nhằn”.
Cô nghẹn ngào. Nghe câu nói chẳng có nổi nửa phần an ủi kia, đột nhiên cảm thấy bộ dạng phong tình của mình bị một câu nói của anh thoắt cái đã biến thành sự nịnh hót. Xem ra lời cảm ơn sáng nay của cô không đổi được bác sĩ tâm lý miễn phí tương lai, trái lại còn bị người ta khinh thường.
Cô uất ức mếu máo, đầu cúi càng thấp hơn, duỗi chân cởi chiếc giày đã uống no nước mưa của mình, vẫn ngồi im bất động ở cửa, nghe hết những lời quá đáng của anh. Dường như thấy bộ dạng của cô vẫn chưa đủ mất mặt nên một chút thể diện cuối cùng anh cũng không muốn giữ cho cô.
“Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao, đừng thích anh ta nữa.” Anh buông ra một câu nhẹ như gió thoảng và tự cho rằng nó rất có lý. Bàn tay đang tháo dây giày của cô sững lại, rồi nắm chặt, những khớp xương trắng hiện hẳn lên.
“…”
“Số mệnh là do trời định, cô thay đổi không nổi đâu.” Anh chẳng rào trước đón sau, nói ra sự thật phũ phàng.
“Anh thì hiểu gì chứ? Hồi ấy, sau khi xuống núi, tôi chuyện gì cũng không biết, đầu trọc lốc, chẳng có ai muốn nói chuyện với tôi cả. Anh ấy là người đầu tiên đến bắt chuyện với tôi, là người đầu tiên cười với tôi, là người đầu tiên rõ ràng biết sẽ gặp xui xẻo cũng không hề ghét bỏ tôi. Anh có biết cảm giác bị người khác ghét bỏ khủng khiếp thế nào không? Anh có biết sống một mình rất khổ sở không? Anh chẳng biết gì cả, chỉ biết nói hai tiếng xanh rờn ‘đừng thích’. Anh coi tình cảm của con người là gì chứ!”, giọng cô ướt nước mắt, lúc đầu, chỉ như thì thầm, mà cuối cùng cứ như thể đang hét lên vậy.
“Vậy theo cô thì là gì? Chẳng qua là một trang giấy mà thôi.” Một câu trả lời đầy chế giễu lại được thốt ra từ cặp môi mỏng dính, rồi anh đắc ý nhìn bộ dạng cứng lưỡi của cô. Mạnh mồm như vậy, tưởng cô tự tin lắm chứ? Tình cảm của cô được hay mất chẳng phải chỉ dựa vào một tờ giấy của người khác thôi sao? Cô cho rằng đó là thứ đồ vĩ đại lắm hả?
“…” Cô chột dạ quay mặt tránh đi, sự tự tin vốn có bị một lời của anh phá tan. Nếu là sáng nay, trên khóe môi kia vẫn còn lưu lại hơi ấm của người nào đó, có lẽ cô sẽ ngẩng cao đầu mà đáp trả lại anh, cái gì mà giải mệnh nhân duyên, cô chẳng tin, tốt nhất là anh nên biến đi. Nhưng bây giờ, bộ dạng của cô như thế này thì thuyết phục nổi ai cơ chứ.
“Bây giờ, tôi đang đợi cô hối hận vì những lời nói sáng nay, để xem cô kiên trì được bao lâu.” Anh nhếch miệng, nở nụ cười gian tà, khác hẳn bộ dạng ngái ngủ, đờ đẫn sáng nay.
“Nếu dùng sợi dây nhân duyên của người khác... vậy cô ấy có vấn đề gì không?”
“Cô thử rồi khắc biết.” Anh thản nhiên như chuyện không liên quan đến mình.
Cô nhìn anh hờn trách. Cuối cùng cũng tháo được chiếc giày đầy nước mưa, cô đi chân trần vào phòng. Phạn Đoàn đang nằm bò ở phòng khách, làm bài tập, thấy cô bước vào, nó chớp mắt hỏi: “Chị Hồ, chị về rồi à? Em đang thắc mắc sao bố em đi mở cửa mà mất tích luôn vậy? Hôm nay, ông tự về nhà đó, may mà chị nghĩ ra cách hay. Haizzz, chị làm gì vậy?”.
Cô lập tức nhớ tới chút thành ý của mình sáng nay dành cho anh. Lúc đi qua chiếc lư hương vẫn tỏa ra mùi khói thơm nghi ngút, cô bực mình co chân đá đổ nó xuống, vênh cằm như thị uy, rồi trừng mắt với đám tro hương văng đầy trên sàn nhà. Sau đó quay người nhìn gã đang dán mắt vào ti vi.
“Bố, hai người cãi nhau à?”, Phạn Đoàn mấp máy cái miệng nhỏ, “Bố đừng cãi nhau với chị ấy trước bữa tối nhé, chị ấy sẽ ngược đãi chúng ta đó”.
Hai mắt anh chẳng rời khỏi bộ phim tình cảm đang phát trên ti vi, khẽ cười nhạt, nói: “Con phải nhớ, là con người, cuối cùng ai cũng ích kỷ”.
“Bố, con cảm thấy, bố sẽ hối hận.” Thằng nhóc cầm bút lên, cúi đầu, viết tiếp.
“…” Anh quay sang phía thằng bé, suy nghĩ một chút về lời dự đoán chắc nịch của nó, rồi quay lại cặp nam nữ đang ôm nhau trên màn hình. “Hừ...”
Hồ Bất Động vừa lấy khăn mặt lau khô nước mưa vừa cắm điện sạc pin cho đi động, không thèm đoái hoài tới Hạ Thiên Lưu nữa. Cô sốt ruột mở nguồn điện thoại, đợi màn hình từ từ sáng lên, rồi lại đợi máy có tín hiệu, lập tức có năm, sáu tin nhắn, cô vội mở hòm thư đến.
Tin thứ nhất: Dự báo thời tiết. Ném cái dự báo thời tiết này đi, cô đã ướt sũng toàn thân thế này, còn báo cái nỗi gì chứ! Xóa đi!
Tin thứ hai: Đường dây nóng kết bạn, bạn muốn có một đêm thật thú vị không? Lẽ nào cô ra nông nỗi thế này còn chưa đủ “thú vị” sao? Tin nhắn vớ vẩn này sao cứ nhằm cái lúc thê thảm mà đến chứ?
Tin thứ ba: Là chuyện cười mà người bạn học cùng gửi đến chia sẻ. Giữ lại, đợi việc chính giải quyết xong sẽ đọc.
Tin thứ tư:
“Anh đang nằm trong bệnh viện, nếu em có thời gian thì đến viện tìm anh hẹn hò, mang cả món canh của ông chủ quán đồ ăn đêm nhé. By Nhất Nhị.”
Cô ngây ra hồi lâu, không phản ứng gì. Tin nhắn thứ năm:
“Có một tên đần độn, lái xe quá tốc độ, bị tai nạn đã được đưa vào bệnh viện. Đúng là, kẻ xấu sống dai, hắn vẫn thoi thóp thở. Nếu em rảnh thì đến thăm hắn một chút. By Nhất Nhất.”
Lúc này cô đã hiểu, thì ra chiếc tất thối từ trên trời rơi xuống kia không phải là sự trừng phạt đối với bọn họ, mà sự trừng phạt ở phía sau ấy, nghiêm trọng hơn chiếc tất thối rất nhiều.
“Bây giờ tôi nói một đằng làm một nẻo có còn kịp không?” Tại sao cô có thể nói ra một câu kém cỏi, vô dụng như vậy được nhỉ? Cô cũng không hiểu nữa. Chỉ là khi kịp ý thức được hành động của mình thì cô đã cúi đầu, đứng trước mặt Hạ Thiên Lưu.
“…” Anh ngẩng đầu nhìn cô, rồi đứng dậy, sau đó quay người lại nhìn cô lần nữa. “Đi theo tôi.”
Chân cô run rẩy nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhấc chân đi theo anh.
Phạn Đoàn nhìn hai người một trước một sau rời khỏi phòng khách, nó ưỡn thẳng lưng, miệng mấp máy: “Con rất muốn biết, trong hai người ai sẽ hối hận trước”.