“Tôi rất muốn xem cô có thể lấy lòng tôi đến mức nào.”
Bị ánh mắt như tóe lửa của Hồ Bất Động nhìn chằm chằm, Hạ Thiên Lưu mất tự nhiên, anh hơi nhíu mày, khó khăn mở đôi mắt bảnh bao, ngây ngô của mình ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến anh cảm thấy nguy hiểm như sắp bị ăn sống nuốt tươi. Một người đang ngồi ngay trước mặt anh, ôm chiếc mũ xanh, nhìn anh buồn bã. Ánh mắt đó đối với cô là thương hại, tội nghiệp nhưng đối với anh lại khủng khiếp và đáng sợ.
“…” Anh mím chặt môi, không biểu cảm gì, thản nhiên nhìn chằm chằm bộ móng vuốt đã run lên bần bật không biết vì kích động hay vì sợ hãi, chỉ hòng lợi dụng lúc anh vẫn chưa tỉnh táo mà vồ đến trước ngực anh. Anh cau mày, nhướn mắt, không chịu lép vế mà nhìn thẳng vào kẻ vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ hoang tưởng của mình như cảnh cáo. Quản lý cho tốt bộ móng vuốt của mình là vẻ đẹp đạo đức truyền thống của loài người…
Nhưng những móng vuốt kia hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của anh, vẫn cào xé trong không trung và chỉ chực vồ lấy anh. Dường như ý thức tự vệ nổi lên, anh không nhìn cô nữa, chống tay xuống đất toan đứng dậy.
“Anh giữ nguyên tư thế này, không được động đậy…” Vừa thấy anh định đứng dậy, cô lập tức đồng ý thỏa hiệp với bất kỳ thỏa thuận bất bình đẳng nào, thu hết móng vuốt của mình lại, tiếp tục ngồi trước mặt anh, tiếp tục rầu rĩ nhìn anh. Chỉ cần anh không động đậy, giữ nguyên tư thế này, tất cả đều có thể thương lượng.
“…” Anh dựa vào cửa kính, nhìn cô đang dán mắt vào bộ ngực lấp ló sau chiếc áo sơ mi của mình.
Cô rụt tay lại, ôm thật chặt chiếc mũ xanh của mình. “Tôi… tôi… tôi không có ý đồ gì hết… chỉ là… có thể… cho tôi ôm một chút không?” Cô vẫn không rời mắt khỏi bộ ngực vạm vỡ, hấp dẫn kia, dù gì anh cũng vừa phục vụ những người phụ nữ kia xong, cứ coi như làm thêm đi, thương tình một cô gái cô đơn, đáng thương, đây cũng là bản chất của các chàng trai bao mà!
Anh im lặng hồi lâu. Đúng lúc cô cho rằng anh còn chưa tỉnh táo hẳn nên hoàn toàn không nghe được những lời cô nói thì anh lên tiếng: “Trong tư thế như thế này sao?”.
Nghe kìa, một câu quá đỗi chuyên nghiệp, còn hỏi khách hàng thích tư thế như thế nào nữa chứ, mới trải qua một đêm đào tạo, huấn luyện mà tất cả đạo tiên tu luyện được đều đã bị gột sạch, xã hội này thật sự là một thùng nước bẩn đáng sợ, nhưng mà, chuyện này không quan trọng, ít nhất cũng chẳng phải điều mà cô quan tâm.
“Anh không được động đậy, một mình tôi là được rồi, anh giữ nguyên tư thế này.” Vừa nghe thấy câu trả lời đầy cám dỗ của anh, cô lập tức di chuyển chân, không thèm để ý vừa rồi mình đã nói những lời xấu hổ, hạ lưu thế nào, cô xích lại… chợt nghe một giọng nói lạnh ngắt.
“Tư thế này, không làm.” Nói xong, anh đứng dậy, phủi sạch bụi đất trên người.
“…” Đã vòng tay, sẵn sàng tư thế nhưng kết quả lại lao vào khoảng trống, cô bực bội ngẩng lên nhìn gã “trai bao” chẳng những kén khách còn kén cả tư thế. Nghĩ đi nghĩ lại, cô đúng là thuộc loại keo kiệt điển hình nhưng người ta không đồng ý thì thôi, mình cũng chẳng nên ăn không. May mà chút lương tri cuối cùng của cô vẫn còn. A Di Đà Phật!
Cô ôm chiếc mũ xanh đứng dậy, rút chìa khóa ra, mở cửa tiệm, quay đầu nhìn anh chàng đã mất tích cả ngày rưỡi kia, dường như ngoài chất lượng ngủ không tốt ra thì không có thay đổi gì lớn cả. Áo sơ mi không có vết nhăn nhúm nào, quần vẫn là chiếc hôm qua, quan trọng hơn là, không bị mặc ngược, nhưng mà, điều này cũng không chứng minh là nó chưa từng bị cởi ra. Nhìn bộ dạng của anh ta có vẻ như không phải vừa chịu sự đả kích tâm lý quá lớn. Không biết vì anh đã thích nghi rồi, hay là đã trơ cứng như gỗ đá? Khụ khụ! Vẫn là không nên nhắc lại chuyện đau lòng tối qua với anh ta nữa. Cô thực sự không biết cách an ủi một thiếu niên thuần khiết phải chịu sự tàn phá về mặt thể xác, huống hồ, con trai anh ta lớn như vậy rồi, chẳng phải là lần đầu tiên nữa, không cần thiết cô an ủi.
Nhìn anh chống tay đi vào tiệm cùng mình, cô chỉ nuốt mạnh một miếng thèm thuồng. Liệu có thể yêu cầu anh ta không mặc những trang phục gợi cảm, theo đúng kiểu một gã trai bao thế này được không? Bỏ cánh tay xuống và đứng với cái vẻ siêu phàm thoát tục thế này, thật sự là quá tội lỗi!
“Khi nào cô mới về nhà?” Anh ngồi trên chiếc ghế cao, thờ ơ hỏi.
“Tan làm sẽ về, có chuyện gì không?”
“Tôi muốn tắm rửa.”
“…” Đúng rồi, đúng rồi, trong tiểu thuyết chẳng phải vẫn nói đến chuyện tắm rửa sau khi “xong việc” đó sao. Bây giờ anh ta nhất định đang ghét bỏ cái vỏ ngoài nhơ bẩn của mình, chỉ hận không thể dùng xà bông tắm để chà xát hết một lượt khắp da thịt mình từ trong ra ngoài. Cô nghiêm túc lý giải tâm trạng của anh. “Ừ, tan làm xong tôi sẽ chở anh về nhà, nhân tiện giúp anh mua xà bông tắm, anh muốn chà xát kiểu gì cũng được.”
“…” Anh không trả lời tiếng nào, chỉ nhìn cô gỡ chiếc mũ xanh trên đầu xuống, đặt vào quầy, sau đó đem túi nilon cô vẫn cầm trong tay nhét vào tay anh, anh nheo mắt nhìn chiếc túi đó rồi nhướn mày. “Cái gì vậy?”
“Bánh mỳ. Chẳng phải anh ngửi thấy mùi này mà biết đường về sao?” Cô chỉ chỉ vào tiệm bánh mỳ đối diện, quay người thu dọn lại chỗ sách bị lật xem ngày hôm qua. “Thật chẳng biết tại sao anh lại thích cái mùi đó, có thơm ngon gì đâu cơ chứ!”
Anh không nói gì, chỉ mở chiếc túi, lấy ra một cái bánh mỳ, rồi đặt trước mặt xem xét một lúc.
“Nói thật, bánh mỳ của tiệm đó rất khó ăn, tôi ăn một lần thì sợ đến già, ngọt muốn chết, lại không thơm, không biết là được làm từ bột mỳ hay từ bột đá nữa…” Cô phân loại sách thành H đến 25+ xong. “Anh cầm ăn tạm lót dạ trước, làm công việc đó rất tiêu hao thể lực, tuy tôi thực sự rất muốn biết hao kiệt sức lực mà chết rốt cuộc là như thế nào… Ý, tình trạng…”
Anh vẫn chẳng nói nửa lời, như thể không hề nghe thấy cô đang nói gì, chỉ cầm chiếc bánh mỳ vẻ suy tư.
“Nhưng mà, bà chủ đó biết được là mua cho anh ăn, liền chủ động giảm giá một nửa, làm tôi giật cả mình. Anh không biết bà ta keo kiệt đến mức nào đâu, tự mở được một tiệm bánh nhỏ, liền dùng ánh mắt bà chủ khinh thường nhìn bọn làm thuê chúng tôi. Bà ta lúc nào cũng mong trở thành bà chủ. Kể ra bà ta làm bà chủ lớn thì hơi viển vông nhưng làm mụ già xấu tính thì rất hợp đấy!”
“…” Anh liếc mắt nhìn cô đang thu dọn sách ở phía sau mình rồi xoay chiếc ghế lại. “Cô đang lấy lòng tôi đấy hả?” Chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
“Hả?” Cô một tay cầm sách, há hốc miệng mà quay lại nhìn anh ngơ ngác.
“Cô đang lấy lòng tôi, đúng không?” Anh gần như khẳng định.
“Người nhà anh dạy anh dùng bánh mỳ bột đá để lấy lòng người khác à?” Là khả năng lấy lòng người khác của cô hơi thấp, hay là anh dễ chăm sóc quá?
Anh hoàn toàn chẳng nghe những gì cô nói, trả lời một câu chẳng hề ăn nhập: “Muốn tôi ôm cô?”. Anh quay đầu nhìn thẳng vào cô. “Hay là… vì số mệnh của cô?”
“…”
“Hừ.” Anh hờ hững nhếch khóe miệng lên, cười rất bình thản. “Tôi rất muốn xem xem, cô có thể vì cái số mệnh này mà lấy lòng tôi đến mức nào.”
Hồ Bất Động có thể lấy lòng người khác đến mức nào?
Cô cũng không biết có phải vì tư thế của Hạ Thiên Lưu khi đề cập đến vấn đề này quá đẹp hay không mà khiến cô cảm thấy chuyện này có uẩn khúc, rất có giá trị nghiên cứu. Tóm lại là từ hôm đó, sau chiếc xe cà tàng của cô thừa ra một anh chàng đẹp trai. Sáng sớm cô đưa cậu con trai đi học, tối lại đón ông bố về nhà, tự biến mình thành cô giúp việc của nhà họ Hạ. Nhưng chiếc mũ xanh kia, không được sự chấp nhận của bố con nhà họ Hạ và tuyệt đối không lại gần bọn họ trong bán kính một mét.
Cô từng bí mật thăm dò sự thực đằng sau Câu lạc bộ Bạch Mã kia và kẻ nào đó đã bỏ ra một món tiền không nhỏ cho anh chàng trai bao này để đổi lại một nụ cười lạnh nhạt. Một hôm, cô chạy đi rút tiền và nhân tiện kiểm tra số dư trong tài khoản, giật mình khi phát hiện tài khoản của mình tăng lên đến mấy con số không. Cô cứ há hốc miệng mà đứng nhìn hồi lâu, cho đến khi thằng nhóc Phạn Đoàn đứng bên cạnh mút kem kéo gấu áo của cô thật mạnh.
“Chị Hồ, kem của chị chảy đầy lên màn hình rồi.”
“Phạn Đoàn, đi, đổi thực đơn bữa tối nay, bố em cần bồi bổ một chút, công việc anh ta làm rất tổn hại đến sức khỏe. Bào ngư, vây cá, hải sâm.” Cô đang run lên vì mấy con số không trong tài khoản, chợt nghe chiếc máy rút tiền bị que kem của cô chảy ướt nhòe, rú lên một hồi rồi tắt ngấm.
“Chị Hồ, đèn tắt rồi.”
“…”
“Hình như thẻ của chị vẫn nhét ở bên trong.”
“…”
“Ngân hàng hình như đóng cửa mất rồi.”
“…”
“Tối nay chúng ta ăn gì?”
“…”
Thế là, khi Hạ Thiên Lưu nhăn mặt nhìn trong bát mình chỉ còn sót đúng một chiếc bánh mỳ, nghe con trai kể lại cậu chuyện hi hữu về cô nàng siêu nhân phá hỏng tài sản công, còn hại anh “vất vả” kiếm được cả đống tiền mà vẫn phải ngậm ngùi, Hồ Bất Động chỉ biết nhìn anh cười trừ xin lỗi. Anh lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Đúng lúc cô đang học cách lấy lòng người khác thì tiếng “hừ” đó của Hạ Thiên Lưu khiến cô bị tổn thương ghê gớm. Hôm sau rút tiền xong, cô lập tức định khôi phục lại hình tượng của mình. Mua xong thức ăn, cô chuẩn bị sẵn sàng để lấy lòng vị đại nhân nắm giữ số mệnh của mình. Nhưng vị đại nhân đó không biết là vì chán ngán bánh mỳ khô khốc hay là đã bị bánh mỳ làm cho mềm nhũn chân rồi, dẫn đến “biểu hiện công việc không tốt”. Tóm lại, mấy ngày liền cô nhận được điện thoại đe dọa của bà chủ Câu lạc bộ Bạch Mã.
“A lô! Lão nương thông báo cho cô biết, hôm nay Thiên Lưu không về nhà, cô chịu khó cô đơn mà đợi đến sáng nhé! Ha ha ha!”
“Chắc chắn là bà cố ý.”
“Haizzz, tôi cố ý đó, làm sao nào?”
“…”
“Tôi nghe nói, gần đây cô đối xử rất tốt với Thiên Lưu nhà tôi. Tôi nói cho cô biết, giờ là thời nào rồi còn giở mấy trò thục nữ hiền dịu, nào là cơm nước, nào là lôi con cái ra dụ dỗ, cô đúng là quê mùa! Tôi thấy mà thương cho cô. Tóm lại, mấy hôm nay tôi bao Thiên Lưu rồi, tuyệt đối không để cô đắc ý. Hừ, tôi ghét nhất là nói chuyện với bọn xử nữ như cô, dập máy đây! Cuối cùng, tôi nói cho cô biết, Thiên Lưu nhà tôi khi ngồi sau xe của cô, không cho phép cô sờ tay vuốt chân, không cho phép dựa vào phía sau, càng không cho phép phanh gấp để cậu ấy nhào về phía trước, nếu không thì, tôi sẽ cho người đánh chết cô rồi đem cho chó ăn, từng miếng từng miếng một! Tút…”
“…”
Thế là…
“Cô đau lưng à?”, giọng của Hạ Thiên Lưu từ phía sau chiếc xe cà tàng của Hồ Bất Động.
“…” Hồ Bất Động ưỡn thẳng lưng, lái xe một cách khó khăn. Cô liếc nhìn anh chàng Hạ Thiên Lưu đang nắm chắc tay vào tay vịn ở đuôi xe. Thật không hiểu vì sao anh ta có thể ngồi thản nhiên, vui vẻ trên chiếc xe cà tàng của cô như vậy. Anh hoàn toàn không hợp chút nào với chiếc xe cà tàng màu hồng nhạt của cô. Chiếc xe bị đè dưới thân anh ta, phát ra những tiếng rên rỉ khó khăn, chẳng nhẽ anh ta không nghe thấy sao? Dường như ngay cả cô cũng sắp phải lên tiếng than vãn rồi…
Nhìn bộ dạng của cô lúc này, chẳng khác nào ngồi xổm trên yên xe, không dám ngả về phía sau một chút nào, chỉ sợ không cẩn thận lại chạm phải ngực người phía sau, cô đành tự dối mình dối người, nói: “Tôi