c hấp dẫn của đàn ông, ngoại trừ việc hay tìm cách gây khó dễ cô. Duy nhất không thay đổi, có lẽ chỉ có nụ cười đó, rạng rỡ, dịu dàng mà ấm áp.
Đình Phong cứ đứng yên để mặc cô quan sát, lúc cô đeo kính lên anh có hơi nhíu mày song thủy chung vẫn duy trì mỉm cười.
_Rốt cuộc em cũng nhớ ra?
Miệng hết mở lại đóng, cô nghĩ chắc bộ dạng mình bây giờ phải ngờ nghệch lắm. Bàn tay giấu sau lưng hơi run rẩy, cô có thể cảm nhận từng sợi từng sợi tơ trong lòng mình đang căng ra, nhẹ nhàng dao động vì bị chạm tới…
_Tại sao lại là anh?
Anh khẽ cười, bước tới gần cô hơn.
_Tại sao không thể là tôi?
Hải Lam vẻ mặt quẫn bách, bối rối lùi lại phía sau, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì.
_Kính của anh đâu?
_Năm năm trước tôi mới mổ mắt.
Bởi một lần cô nói lúc anh đeo kính trông có vẻ “đểu giả”. Khụ, dĩ nhiên cái này cô không cần biết.
_Vậy sao…- Ánh mắt cô thoáng chật vật né tránh. – Tôi còn có việc, đi trước.
Mới đó đã nghĩ chạy? Đình Phong hơi nhướng mày, lúc cô đi ngang qua người anh thì chợt níu tay cô, lực đạo mạnh khiến cô thẳng tắp đụng vào ngực anh.
_Em định nuốt lời?
Giọng anh phảng phất bên tai cô lại đem đến vô tận trầm trọng áp bách.
_Anh trước buông!
Cô giãy dụa muốn rút tay lại nhưng vô ích, vì anh nắm tay cô càng chặt hơn.
_Cả đời này cũng không buông.
Trái tim phút chốc run lên, cô thậm chí đã quên cả giãy dụa, chỉ biết lăng lăng nhìn anh. Tròng mắt ấy trong suốt, lại như ẩn chứa vô vàn cảm xúc, cuốn hút người ta lạc lối trong đó. Cô bỗng nghe thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mất khống chế. Thấy cô thất thần, khóe môi anh bất giác cong lên, đột ngột cúi xuống phủ lên môi cô. Hải Lam nháy mắt sực tỉnh, lập tức tránh thoát vòng tay anh, cả khuôn mặt đỏ rần lên. Dùng bàn tay xóa sạch môi, cô không thể tin trừng mắt anh. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô có thể bị anh ta mê hoặc?
_Phong, Lam! Thì ra hai người ở đây à?
*****
Trong quán ăn, mọi người rất tự động tránh sang hai bên nhường chỗ cho Đình Phong và Hải Lam. Ai nấy đều nhìn họ với ánh mắt ám muội “quả nhiên là như thế”. Hồi nãy trông biểu tình trấn định của cô, suýt nữa họ đã cho là hai người này thực sự không có gì. Không ngờ trước mặt thì phủ nhận, sau lưng nhưng lại âm thầm hẹn hò. Có thì nói có thôi, việc gì phải xấu hổ đâu?
Hải Lam bị trành đến mất tự nhiên, cảm thấy như có trăm nghìn mũi nhọn đang chĩa vào mình, đành phải đưa cốc nước lên uống để che giấu sự không yên bất an. Trong khi đó, Đình Phong xem ra tâm tình không sai, cực kì tự tại nhàn nhã, dù ai hỏi gì cũng trả lời.
_Phong, bây giờ cậu đang làm ở đâu vậy?
Anh không dấu vết liếc qua Hải Lam, thấy vai cô chợt chấn một chút.
_Tập đoàn Trịnh Nguyên.
_Trịnh Nguyên? Một trong ba tập đoàn lớn nhất nước?
_Không tồi, Hải Lam thì sao?
Không để cô kịp nói gì, anh cướp trước trả lời.
_Chúng tôi làm cùng công ty.
_A…
Xung quanh lại ồn ào những tiếng trêu chọc, không ngừng hỏi han quan hệ cả hai đến đâu rồi. Cô vẫn cúi đầu, đến khi không ai để ý mới căm tức trừng mắt anh. Ai cần anh ta nhiều lời? Rõ ràng là cố ý! Đình Phong lại không sao cả cười cười.
_Thế bao giờ cho chúng tôi ăn bánh kẹo đây?
Khóe môi ý cười càng sâu, anh nhìn thoáng qua cô.
_Bất cứ lúc nào, chỉ cần Hải Lam đồng ý.
Ồ…Không khí bởi vì câu này mà như bị oanh tạc, bỗng chốc trở nên sôi sục. Không biết ai đó bất ngờ gõ bát hô câu “đồng ý đi”, sau đó một hàng âm thanh hưởng ứng reo hò. Bỗng cô đột ngột đứng dậy.