Hàn Tâm Dao chỉ uống một ngụm, mỉm cười nhìn hắn, không nói.
"Cô nhìn xem. . . . . ." Hà Mộ Văn dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ánh hoàng hôn thật đẹp!"
Mặt trời vào buổi chiều lúc gần lặn nhìn rất lớn, vừa đỏ lại vừa tròn, giống như một ngọn đèn dầu rực rỡ, từ từ yên lặng biến mất vào màu xám đen của biển. Những tia sáng nhuộm đỏ chân trời, trên mặt biển dập dềnh vài chiếc thuyền Tam Bản, điểm thêm một chiếc đèn đánh cá, điểm xuyết thêm cho mặt biển càng trở nên thi vị.
"Vẻ đẹp của thế giới tự nhiên, có khi chỉ lướt qua trong thoáng chốc." Cô nhìn những ánh đèn từ chân trời xa xôi quét xuống mặt biển rồi dần dần mờ nhạt, "Làm người ta khó có thể nắm bắt được!"
"Đây chính là sự kỳ diệu của tạo hóa."
"Anh tin vào thần thánh sao?" Cô quay đầu lại nhìn hắn.
"Hiện giờ thì không, nhưng tôi nghĩ rằng ở một nơi bí ẩn nào đấy, nhất định sẽ có những vị thần linh chi phối tất cả mọi người, những vị thần linh ấy sẽ tạo ra những cơ hội, sự tình cờ, một sự kiện nho nhỏ nào đấy ảnh hưởng đến mối quan hệ của người với người và nắm trong tay số mạng của mỗi con người, cô có tin không?"
Những lời nói này của hắn, khiến tâm trạng cô trở nên bối rối, hoang mang.
"Anh đã từng trải qua sự kiện ngẫu nhiên nào đó chưa?" Cô mơ hồ hỏi.
"Có rồi." Hắn dừng một chút, phảng phất rơi vào trầm tư: "Hai mươi lăm năm trước, một tai nạn máy bay ngoài ý muốn, đã cướp đi sinh mạng của mẹ tôi lúc Bà còn rất trẻ. . . . . ."
Nói tới chỗ này, cảm xúc của hắn dường như có chút xáo trộn. Nhìn hắn như vậy, trong mắt của cô không kìm được hiện lên sự đồng cảm, quan tâm và an ủi.
"Thật xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói: "Đã khiến anh nhớ lại những ký ức buồn."
Hắn lắc đầu một cái, thả lỏng các cơ mặt, nhìn cô cười dịu dàng:
"Sinh mạng của con người khi còn sống sẽ trải qua rất nhiều biến cố, vận mạng trêu đùa mặc dù sẽ tạo ra những đau khổ nhất thời, nhưng cũng khiến cho cuộc sống của họ sẽ trở nên mạnh mẽ, sáng suốt hơn."
Hắn nhìn cô thật sâu, tiếp tục nói: "Sau khi mẹ tôi ra đi, ba tôi cũng không tái giá. Công việc của ông ấy rất bận rộn, thường đi khắp nơi từ trong nước đến nước ngoài, chỉ để lại chị Diệp chăm sóc tôi, cho nên, tuổi thơ của tôi gần như là sống trong cô độc.
Từ nhỏ, trong sự cô độc đó, tôi đã tìm kiếm được thế giới của riêng mình, vì vậy, tôi bắt đầu vẽ tranh, một mình yên lặng cầm bút, vẽ ra những suy nghĩ, những cảm xúc mãnh liệt xuất phát từ nội tâm của mình, đây thật sự là một loại hưởng thụ không có gì sánh kịp."
"Anh là một người đàn ông may mắn!” Nói xong, cô nhìn hắn mỉm cười.
"Vậy sao?"
"Anh đang hưởng thụ sự cô độc, loại hưởng thụ này cũng không nhiều người có được.” Cô uống một hớp bia, nói tiếp: "Những người tham gia sáng tạo nghệ thuật, thường có một trái tim tinh tế và nhạy cảm hơn những người khác, do đó mới có thể cảm thụ được những thay đổi, những cảm xúc của môi trường xung quanh, và mang những cảm thụ đó thể hiện lên trên giấy."
"Cô đem tôi xếp vào hàng ngũ của những người sáng tạo nghệ thuật?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, những người biết yêu thích sự cô độc thường có thể sáng tác, anh đã có đầy đủ điều kiện cơ bản của một nhà Nghệ Thuật." Giọng nói của cô chân thành, "Tôi tin rằng nếu anh chịu khó im lặng cày cấy, cuối cùng sẽ có ngày thu hoạch."
Hắn chợt nở nụ cười, "Nếu cô tiếp tục nói nữa, sẽ chuốc say tôi. Nói không chừng ngày nào đó, vì tin lời của cô, tôi sẽ vác giá vẽ, đi vạn nẻo đường, phá họa toàn cảnh thế giới!"
"Đây mới là mục tiêu mà trong lòng anh mong muốn nhất, không phải sao?"
Hắn ngưng cười, nhìn cô kinh ngạc.
Đây mới là lần thứ hai họ gặp mặt mà thôi, vậy mà cô đã đọc thấu được thế giới nội tâm của hắn, đã nhìn vào tận tâm hồn sâu thẳm nhất của hắn rồi!
Cô biết thuật đọc tâm sao?
"Mọi việc trên đời không thể như mình mong muốn." Hắn hít một hơi thật sâu, "Nhất là cuộc sống sinh tồn ở thành phố lớn như thế này, thường phải từ bỏ những ước mơ của mình để thích nghi với thực tế, vô tình, những cảm xúc chân thật trong lòng cũng bị bụi phủ mờ."
"Vì vậy mới nói, chúng ta chỉ có thể là người trần mắt thịt mà thôi."
Hắn thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, một lọn tóc dài xõa ra trước ngực, toàn thân mặc một bộ quần áo màu xanh lam, giống như ánh bình minh đầu tiên xuất hiện nơi chân trời vào buổi sáng sớm, nhìn cô . . . . . . Rất đẹp!
"Nói một chút về cô đi." Hắn mê hoặc nhìn bóng dáng màu xanh lam trước mặt.
"Về phương diện nào?"
"Tùy cô."
"Gia đình của tôi, anh cũng nên biết, tôi chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường mà thôi."
"Không." Hắn nghiêm túc nói: "Chẳng qua là cô đang ở trong sương mù thôi."
Hắn thú vị nói, cô cười, đường cong trên môi giống như gợn sóng xao động trên mặt hồ xanh biếc.
"Trong sương mù mọi thứ đều trở nên đẹp hơn." Cô nói: "Hãy để cho trong lòng anh mãi mãi có những ấn tượng tốt đẹp về tôi đi!"
"Tôi luôn luôn chấp nhất vẻ đẹp chân thực của việc ngắm hoa trong sương, hoa ở hư vô mờ mịt, cũng không thể thỏa mãn tôi." Hắn dừng lại nhìn cô rồi nói tiếp: "Qua một thời gian nữa, tôi sẽ biết thêm về cô và sẽ hiểu rõ cô hơn."
Hàn Tâm Dao nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt sâu đen thăm thẳm mơ hồ bộc lộ tình ý. Cô cảm thấy không được tự nhiên nên quay đầu đi, trốn tránh ánh mắt như thiêu đốt mình, thay đổi đề tài:
"Mặt trời khuất sau núi rồi!"
"Vậy sao? Vậy chúng ta mau đi thôi." Hắn đứng dậy.
"Muốn đi đâu?"
"Đi xem thuyền đánh cá, lúc trăng mới lên thì thuyền đánh cá bắt đầu rời bến ra biển, nhìn rất đẹp."
Rời nhà hàng hải sản, làn gió đêm đầu hạ thổi tới trước mặt, còn mang chút lạnh lẽo, Hàn Tâm Dao không khỏi rùng mình một cái.
"Lạnh không? Ở đây chờ tôi, tôi đi lấy xe, cô sẽ đỡ bị lạnh."
Sau khi Hàn Tâm Dao bước vào xe, xe lập tức đi vào đường cao tốc Tân Hải, cuối cùng dừng lại tại bãi biển không xa Đạm Thủy là bao.
Tắt máy, hai người cũng không bước xuống xe, chỉ lặng im ngắm nhìn ánh trăng đêm mùa hè tuyệt đẹp lung linh trên mặt biển khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Hà Mộ Văn tiện tay mở đĩa CD, giai điệu "Hồi ức Paris" dịu dàng uyển chuyển ngân lên bên tai, phảng phất như dìu người ta vào một giấc mộng đầy hư ảo.
"Ánh trăng sáng như thế này. . . . . . đẹp đến nỗi làm cho người ta quên mình đang ở cõi trần gian!" Tâm Dao khen ngợi nói: "Chỉ tiếc rằng anh không mang dụng cụ vẽ tranh ."
"Nếu như có dụng cụ vẽ tranh, tôi nhất định sẽ vẽ cô." Ánh mắt của hắn phát ra những tia sáng, nhìn chăm chú vào cô.
Hàn Tâm Dao thấy ánh mắt như có lửa của hắn nhìn chằm chằm vào mình, cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập, trái tim đập liên hồi.
"Chúng ta trở về được chưa?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Hà Mộ Văn mê hoặc nhìn cô, lơ đãng nói: "Tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào giống như cô vậy, đẹp như một bài thơ."
Hàn Tâm Dao xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.
"Ngày mai là chủ nhật, cô có rảnh không?" Hắn hỏi.
"Ngày mai tôi không rảnh." Ánh mắt của cô vẫn ngó ra ngoài cửa sổ.
"Cả ngày đều không rảnh sao?"
"Cả ngày cũng không rảnh!" Cô nói chắc như đinh đóng cột.
Hắn nhìn cô, thật lâu, rồi mới nói thật nhỏ một câu:
"Không cần né tránh tôi, tôi không có đáng sợ như vậy."
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, khuôn mặt thanh tú có chút mềm yếu và sợ hãi:
"Chúng ta đi về, được không?"
Cô cố gắng nói, giọng điệu mang vẻ khẩn cầu, khiến người ta không thể kháng cự.
Hà Mộ Văn nhìn Hàn Tâm Dao không nói gì, chỉ khởi động xe, trên quãng đường trở về Đài Bắc, hai người cũng trầm mặc không nói câu nào.
Xe lướt đi thật nhanh, những ngọn đèn ở những ngôi nhà ven đường cứ trôi về phía sau, cuối cùng, hắn cũng chở Hàn Tâm Dao về đến đầu ngõ.
"Tạm biệt." Cô khẽ nói, rồi mở cửa xe bước ra.
"Tôi nghĩ rằng, cô không muốn tôi tiễn cô đi vào, đúng không?" Hà Mộ văn nhìn tay lái, nói nho nhỏ.
Cô nhìn hắn, trong lòng bất giác cảm thấy căng thẳng, nhưng cố gắng đè nén những cảm xúc không thể giải thích được đang nhen lên trong lòng, yên lặng bước ra khỏi xe.
Hà Mộ Văn nhô đầu ra cửa sổ xe, nhìn cô sững sờ, một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: "Mười giờ sáng mai, tôi chờ cô ở “Nghệ Linh”, cô tới cũng được, không tới cũng được, cho dù thế nào thì tôi cũng đợi đến khi đóng cửa mới thôi."
Nói xong, hắn liền đạp chân ga, tăng tốc rời đi.
Cô ngạc nhiên đứng yên tại chỗ rất lâu, đến khi nhìn thấy luồng ánh sáng màu trắng bạc hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, mới thẫn thờ đi tới cửa nhà, mở cửa bước vào trong.
Trong phòng khách, Mẹ Hàn đang ngồi ở trên ghế sofa, trong tay đang cầm quyển sách, chờ con gái đi chơi về muộn.
"Về rồi sao!" Bà để quyển sách xuống, quan sát Hàn Tâm Dao, "Buổi tối đến nhà bạn chơi vui không con?"
"Có mẹ à." Hàn Tâm Dao vội vàng liếc mẹ mình một cái, nụ cười có vẻ che dấu điều gì đó.
"Nhưng . . . . .", mẹ Hàn nhìn ánh mắt con gái, mơ hồ cảm thấy cô có chút không bình thường.
"Mẹ, con mệt mỏi."
"Vậy thì nhanh đi tắm rửa, rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Hôn tạm biệt và chúc mẹ ngủ ngon xong, Hàn Tâm Dao vội vàng chui vào phòng, bỏ túi xách xuống, sau khi ngồi xuống mép giường, bật đèn ở đầu giường lên, nhìn một khung hình làm bằng gỗ ở đầu giường, ngẩn người.
Trong khung, là ảnh Nhậm Hoài Triết đang mỉm cười.
Nếu như chưa từng gặp Hà Mộ Văn, cô sẽ cùng Hoài Triết. . . . . .
Một nỗi chua xót dâng lên từ đáy lòng, cô đưa tay úp khuôn mặt đang tươi cười trong hình xuống, tiếp đó đột nhiên vùi mặt vào hai đầu gối, mặc cho nước mắt tràn lan. . . . . .