... Thân thể và trái tim của cô mãi mãi thuộc về một người, những gì cô phải đối mặt là một cơn bão rất lớn.
Quá trình làm album đã đến thời điểm quan trọng nhất.
Lâm Mặc hỏi ý kiến của Bách Vũ Trạch, ngạc nhiên thấy một người từ bé đến lớn sống trong nhung lụa như cậu cũng có khả năng kiên nhẫn chịu đựng, cậu yêu cầu quay trở lại làm việc, ngồi trên xe lăn quay hết các cảnh của MV.
Trước đây Lâm Mặc không quan tâm nhiều đến cậu bé này vì cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng lần này cô rất ủng hộ tinh thần trách nhiệm của cậu.
Nhưng vào chính đêm trước khi Secret phát hành album mới, Lâm Mặc nhận được một tờ báo sẽ xuất bản vào ngày hôm sau với nội dung khiến cho cô vô cùng sửng sốt, tin này có thể khiến cho một nhóm mới chưa ổn định như Secret không thể tồn tại được, điều ngạc nhiên là người viết toàn bộ bài báo đó chính là Bách Vũ Trạch, cậu bé có tinh thần đang sa sút và buồn bã đó.
Đáng ghét.
Lâm Mặc tức giận vò nát tờ báo, nhìn tên tờ báo rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Đúng là một làn sóng lớn, nhưng bây giờ không phải là lúc đi tìm sự thật, càng không phải là lúc đi hỏi tội, việc cô cần làm là không để cho tờ báo này được phát hành ra ngoài.
Cô mở điện thoại gọi điện cho tổng biên tập của tờ báo này, đáng tiếc là mỗi lần gọi cô đều nhận được thông báo: Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy. Sau đó truyền lại tiếng tít tít vô vọng.
Điều này nghĩa là sao? Ông ta đã thông báo cho cô rồi lại tắt điện thoại để cô không liên lạc được? Rốt cuộc ông ta muốn giở trò gì?
Người đàn ông có tên Lý Vân Thâm này là loại người mà cô rất ghét, bên ngoài luôn tỏ ra đàng hoàng đĩnh đạc, thực ra những việc ông ta làm không bằng loài cầm thú. Tờ báo của ông ta là một tờ báo rất nổi tiếng trong những tờ báo cùng thể loại bởi ông ta làm hài lòng tâm lý thích dò xét của mọi người, bất chấp đạo đức nghề nghiệp, thường xuyên tiết lộ những bí mật riêng tư của giới nghệ sỹ, thậm chí biến không thành có. Bởi vì đằng sau ông ta có thế lực đen tối nâng đỡ nên rất nhiều nghệ sỹ không dám làm gì, đành ngậm đắng nuốt cay cam chịu.
Cô đã từng xung đột với ông ta vì các vấn đề của Tô Á Nam, điều lạ lùng là ông ta không giở trò xấu xa như mọi lần mà tỏ ra rất biết điều, thậm chí ngay lập tức chấp nhận bỏ bài báo không có thật về Tô Á Nam, hơn nữa còn hứa sẽ không bao giờ gây rắc rối cho Á Nam nữa.
Nhưng sau lần đó, Lý Vân Thâm bắt đầu theo đuổi cô, thiên hạ nói ông ta đã trúng tiếng sét ái tính, trên thực tế là ông ta muốn có quan hệ nam nữ với cô.
Lâm Mặc rất khổ sở với ông ta, không muốn có bất kỳ điều gì dính dáng tới ông ta nhưng cũng không dám đắc tội, sợ rằng nếu làm ông ta tức giận sẽ ảnh hưởng đến Tô Á Nam.
Lâm Mặc càng ngạc nhiên hơn khi cách đây một năm Lý Vân Thâm không còn đến tìm cô nữa, cũng không làm điều gì bất lợi cho Á Nam, trên tờ báo mặc dù có đăng tin về Á Nam nhưng nội dung không có gì quan trọng, không hề ảnh hưởng đến hình ảnh của cô ấy.
Điều này khiến cho Lâm Mặc nhất thời nghĩ rằng ông ta thực sự thích cô, sau khi biết cô không có ý gì với mình, ông ta đã quyết định từ bỏ cô và Tô Á Nam, không ngờ im hơi lặng tiếng một năm trời, lần này cơn bão quay lại còn mãnh liệt hơn.
“Tít tít”, cô nhận được một tin nhắn.
Lâm Mặc mở điện thoại, sững sờ vì ngạc nhiên.
Trong tin nhắn viết: Cô tìm tôi? Vậy hãy đến nhà tôi, tôi vẫn ở chỗ cũ. Người gửi tin: Lý Vân Thâm.
Tay Lâm Mặc bắt đầu run lên, cô hiểu ngay ý nghĩa ẩn giấu trong tin nhắn đó. Là vì cô sao? Vì cô không đồng ý làm tình nhân của ông ta nên ông ta dùng cách này để ép buộc cô sao?
Ông ta biết cô rất có trách nhiệm trong công việc, ông ta biết cô luôn quan tâm đến những người xung quanh, điều gì ông ta cũng biết, ông ta hiểu cô còn hơn chính bản thân cô, ông ta giống như một con báo đi săn mồi, chỉ cần lọt vào tầm mắt của ông ta thì không có ai chạy thoát.
Cô đã sớm biết được điều này vậy mà lại luôn xem thường ông ta.
Rốt cuộc cô có nên đi không? Có nên đi không?
Ba người Secret đang đứng trong phòng thu để thu âm, cô đứng bên cạnh máy quay nhìn ba người lần lượt trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình: “Có thể nói một chút vì sao các anh muốn bước chân vào giới nghệ sỹ không?”
Liễu Vân Dật: “Đây là một mơ ước của tôi, tôi về nước tham gia vào cuộc thi và thật may mắn có được cơ hội này để thực hiện mơ ước của mình.”
Bách Vũ Trạch: “Từ nhỏ tôi đã thích âm nhạc, thích ca hát. Tôi hy vọng có một ngày được đứng trên sân khấu để hát bài hát của mình cho tất cả mọi người nghe.”
Giang Hạo Vũ: “Tôi không có mơ ước mạnh mẽ như hai người kia, nhưng đối với tôi, đây là một loại cảm giác được thử thách và nghênh chiến, mẹ tôi mắc bệnh qua đời khiến cho tôi hiểu ra được rất nhiều điều, vì thế tôi muốn thử một lần, thử làm thật nhiều việc trước đây mình chưa từng làm để sau này không hối hận.”
Thái độ của họ rất nghiêm túc khi nói đến lý tưởng và tương lai của mình, trong ánh mắt họ chứa đựng rất nhiều hy vọng, hy vọng bản thân có thể không ngừng nỗ lực về ước mơ và biến ước mơ thành hiện thực.
Lâm Mặc nhét điện thoại vào túi, quay sang nhờ người viết chương trình nói với Secret tự đi xe về rồi bỏ đi không quay đầu nhìn lại.
Cô không nên đi, nhưng cô cần phải đi.
Tuy nhiên trước khi đi, cô có gọi một cuộc điện thoại.
Lý Vân Thâm sống trong một tòa biệt thự ở một khu đẹp nhất Thượng Hải, bước ra khỏi nhà là đi xe Porsche.
Ông ta được coi là một người nổi tiếng, một con người thành công muốn gì có đó, đáng tiếc tất cả những điều này đều do vợ ông ta đem đến vì cô ta là thiên kim tiểu thư của một công ty có xã hội đen bao bọc.
Ông ta không hề yêu vợ nhưng lại rất cần thế lực của vợ.
Lâm Mặc nhấn chuông cửa của tòa biệt thự, cửa được mở ra rất nhanh.
Lý Vân Thâm mặc một bộ quần áo ở nhà đắt tiền, trong tay cầm một ly rượu vang. Ông ta nghiêng người để Lâm Mặc bước vào rồi đóng cửa lại.
“Có muốn uống một ly không?” Ông ta giơ ly rượu trong tay, khuôn mặt tươi cười, đằng sau đôi kính gọng vàng là đôi mắt tinh nhanh, nhất cử nhất động đều rất thận trọng.
Lâm Mặc không thèm để ý đứng trước ghế sô pha hỏi: “Rốt cuộc là ông muốn thế nào?”
Lý Vân Thâm nhún vai: “Cô đến đây rồi còn hỏi tôi muốn thế nào sao?”
“Tôi đến vì muốn ông không phát hành tờ báo tuần này.”
“Đương nhiên, tôi gọi cô đến cũng là vì chuyện này. Về việc tờ báo kỳ này có phát hành hay không thì phải xem biểu hiện của cô như thế nào?”
Ánh mắt của Tô Cẩm trở nên điềm nhiên. Cô ngồi xuống với một tư thế thoài mái nhất, đặt ba lô xuống bên cạnh. Cô không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa mà hỏi Lý Vân Thâm: “Cả năm nay không có tin tức gì của ông, ông đã đi đâu?”
Lý Vân Thâm thấy thái độ của cô, trong lòng vô cùng vui mừng nghĩ rằng cuối cùng cô cũng không còn tỏ vẻ thanh cao nữa. Ông đã nói rồi, trong làng giải trí không có ai trong sạch, không có ai không vì mục đích của mình mà bất chấp mọi thủ đoạn.
Ông ta lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Mặc, tay ôm lấy vai cô và nói âu yếm: “Sao, xa cách một năm cuối cùng cô cũng nhận ra tôi tốt sao? Nhớ tôi phải không?”
Lâm Mặc cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, nét mặt vẫn điềm nhiên như cũ và hơi tránh người sang bên cạnh.
“Tôi nghĩ rằng ông chết hoặc đổi giới tính rồi, nếu không thì làng giải trí sao có thể bình yên suốt cả một năm qua.”
“Ha ha, thế giới này đúng là thú vị, tôi làm sao mà chết được? Huống hồ tôi còn chưa được thử đóa hoa hồng có gai là cô, sao có thể cam lòng chết được! Cả năm vừa rồi, tôi ở nước ngoài nghỉ ngơi cùng bà vợ thối của tôi, buồn chết được, không ngờ vừa về nước đã gặp ngay chuyện vui.” Trong con mắt của Lâm Mặc, nụ cười của ông ta đúng là vô cùng ti tiện.
“Ông cố ý đấy à?”
Lý Vân Thâm giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng.
“Ông trời có lòng tốt, tôi không cố ý tạo ra những điều này. Cô cũng biết, tờ báo của chúng tôi rất ưu tú, kiểu cass nhỏ như thế này không cần tôi phải ra tay, đó chẳng qua chỉ là một cái cớ để tôi hẹn cô mà thôi.”
Lâm Mặc tức giận đẩy Lý Vân Thâm ra, đứng dậy hỏi lớn: “Ý của ông là, hôm nay tôi đến đây và làm theo ý của ông thì ông vẫn phát hành tờ báo?”
“Đương nhiên, đây là cái tôi dùng để nuôi cả nhà, sao có thể bỏ qua được.”
Lâm Mặc không nói gì nữa bước nhanh ra khỏi cửa. Nhưng đã quá muộn rồi, Lý Vân Thâm biết trước nên nhanh tay giữ tay cô lại, kéo mạnh cô vào lòng và dùng hai cách tay chặn lấy cơ thể cô.
Ông ta cúi đầu nhìn cô và nở một nụ cười độc ác, hơi thở của ông ta phả vào mặt cô, nói nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cô cho rằng đây là nơi cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
“Ông bỏ tay ra, ông không sợ vợ ông tìm đến đây sao?” Lâm Mặc vừa trốn môi ông ta, vừa điên cuồng đẩy ông ta ra.
Cô rất sợ, Lý Vân Thâm chạm vào mỗi phần trên da thịt cô đều khiến cô đau đớn. Không được, cô không thể mất thứ mà cô vẫn luôn luôn gìn giữ.
Lý Vân Thâm tức giận vì bị Lâm Mặc chống cự, giận giữ nói: “Mụ vợ thối đó làm sao biết tôi ở đây được, chiều nay mụ ta đã lên máy bay sang Mỹ rồi.Tôi mong cho máy bay rơi từ trên trời xuống cho mụ ta chết đi. Hừ, mụ ta ngoài việc dương oai múa võ trước mặt tôi không được việc gì khác, luôn coi tôi như một con chó đi theo mụ ta để làm mụ ta vui.”
Lâm Mặc giãy giụa, tay phải cố gắng mở ba lô, không để cho Lý Vân Thâm đang có những hành động điên cuồng có thể làm tắt điện thoại.
Có lẽ cần phải kiên trì một lúc nữa, kiên trì một lúc nữa cô có thể được an toàn.
Nhưng vì sao? Vì sao họ vẫn chưa đến?
Con thú Lý Vân Thâm vẫn tiếp tục, vừa chửi vợ ông ta vừa động tay động chân với Lâm Mặc.
Rõ ràng cơ thể gầy yếu của Lâm Mặc không phải là đối thủ của ông ta, những cố gắng chống đỡ của cô không mang lại một chút hiệu quả nào. Trái tim cô tự nhiên trở nên trống rỗng, dần dần cô không chống cự nữa, mắt bắt đầu mờ đi.
Trong mắt cô đột nhiên xuất hiện một người. Anh nhìn cô với ánh mắt nồng cháy, cẩn thận chạm vào da thịt cô, hôn lên khắp người cô, dịu dàng và ấm áp, trong lòng cô như nổi sóng, cô nghe thấy anh nói: “Anh có thể…”
Câu nói đó vẫn chưa dứt, đột nhiên có một tiếng động lớn khiến cô bừng tỉnh.
Cô cảm thấy sức nặng đè trên người mình biến mất, cô vội vàng chỉnh sửa lại quần áo.
Quay lại, cô thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi cùng một nhóm đàn ông mặc âu phục đứng ở cửa đang nhìn hai người.
“Bốp”, người phụ nữ xinh đẹp đó đưa tay tát Lý Vân Thâm, cô ta không nói gì, ra hiệu cho những người mặc đồ đen phía sau giữ chặt Lý Vân Thâm không để cho ông ta động đậy.
Cô ta bước đến trước mặt Lâm Mặc, không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì, “Chính cô là người gọi điện thoại cho tôi?”
Lâm Mặc thu người trong ghế sô pha, kinh hoàng gật đầu.
“Vợ của anh, em phải tin anh, người phụ nữ này quyến rũ anh, cô ta nói đến gặp anh để bàn công việc, sau đó lại cho thuốc vào trong rượu vang, vợ của anh, anh không thể có lỗi với em, hãy tin anh.” Toàn thân Lý Vân Thâm không thể động đậy trừ cái mồm của ông ta.
“Anh ngậm miệng cho tôi.” Người phụ nữ vừa nói xong, ngay lập tức nh