Mắt Nghiêm Sĩ Dương đỏ lên, không ngừng đánh đối phương.
Bên ngoài có người nghe tiếng động, chạy tới muốn nhìn xem, nhưng phòng thẩm vấn đã bị khóa, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được chìa khóa, nên bên ngoài không vào được.
"Mày đáng chết!"
Người nọ ngã nhào trên đất, không ngừng kêu đau.
Nghiêm Sĩ Dương đã sớm rơi vào trạng thái điên cuồng, tiếp tục như vậy thì sẽ đánh chết người. Người bị ngăn cách bên ngoài chỉ có thể nghe tiếng kêu gào bên trong, nhưng lại không vào được.
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói: "Sĩ Dương, anh mở cửa ra! Anh đang làm gì vậy?"
Nghiêm Sĩ Dương sửng sốt…Là ai? Đó là giọng nói của Tiểu Tuyền sao?
Anh dừng tay, vốn là muốn đánh chết đối phương, sau đó tự mình đi đầu thú, nhưng không biết sao khi nghe giọng của Tiểu Tuyền thì anh liền dừng tay.
Từ bên ngoài có thể nghe được tiếng động bên trong đã dừng lại, chỉ còn lại tiếng kêu gào, lúc này Tiểu Tuyền mới gõ cửa: “Sĩ Dương, mở cửa có được không? Đừng tiếp tục phạm sai lầm như vậy, nhanh mở cửa, Sĩ Dương, em xin anh. . . . . ." giọng nói nghẹn ngào.
Anh nắm chặt quả đấm, trên nắm tay đều là máu. Trong hốc mắt của anh tràn đầy nước mắt, anh không hối hận, anh chỉ hận mình đã không bảo vệ được cô.
Lúc này có người tìm được chìa khóa, nhanh chóng mở cửa xông vào.
Chỉ thấy Nghiêm Sĩ Dương đứng ở hiện trường không nhúc nhích, mà tên bị cáo kia vẫn còn gào khóc, bị đánh đến mũi mặt bầm tím, thê thảm vô cùng, nhưng ít nhất thì không có án mạng.
Tiểu Tuyền đi vào, nhìn anh, đứa ngốc…. tên ngu ngốc này…. Sao anh lại ngốc như vậy. . . . . .
Cô xông lên ôm lấy anh: “Tại sao. . . . . . tại sao anh lại ngốc như vậy?"
"Tiểu Tuyền, thật xin lỗi, anh không có bảo vệ tốt cho em. . . . . ."
"Chuyện này không có quan hệ gì với anh." Ôm lấy anh, cô thật không có cách nào kháng cự lại trái tim của mình, cứ như vậy tới gần anh, cô muốn vĩnh viễn được ôm chặt anh.
Cô đột nhiên hiểu ra, cô đã hiểu tình cảm của anh, cô cũng không mong đợi anh sẽ nói rõ tình cảm của anh, bởi vì anh không phải loại đàn ông đó.
Cô đã từng hoang mang, không nhìn ra được, thậm chí hoài nghi anh đối với cô rốt cuộc có tình cảm hay không? Đương nhiên là có rồi! Anh vì cô, tín ngưỡng là gì, cố chấp là gì, tất cả đều ném bỏ.
Tiểu Quân bị thương tổn, anh chỉ đau lòng, anh chỉ có thể dựa vào chức trách của kiểm sát viên để giúp cô ấy theo đuổi chính nghĩa. Nhưng khi cô bị thương tổn thì anh như bị điên, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn giết cái tên đã tổn thương cô!
Anh đánh mất lý trí, mất đi năng lực phán đoán, không còn là kiểm sát viên Nghiêm Sĩ Dương nữa, mà biến thành một người đàn ông mất đi tâm trí.
Tất cả đều chỉ vì người phụ nữ của anh. . . . . . Vì cô, anh có thể vứt bỏ tín ngưỡng, chính nghĩa, vứt bỏtất cả, cam tâm trầm luân.
Nghiêm Sĩ Dương cũng không chần chờ, ôm chặt lấy cô, bản thân anh cảm thấy thật có lỗi khi thấy cô bị thương như vậy.
Tổn thương này của cô không chỉ là do tên kia, mà còn bao gồm cả anh!
Anh không có bảo vệ tốt cho cô, anh không yêu thương cô đủ nhiều, anh còn dùng những lời nói có gai để tổn thương cô. Nếu như có thể, anh cũng muốn đánh chết chính mình. "Thật xin lỗi. . . . . ." Nước mắt anh rơi xuống.
Cô lắc đầu, rúc thật chặt vào trong ngực của anh, không buông ra cũng không chịu rời đi. Nếu như có thể, cô càng muốn khóa cả hai lại chung một chỗ.
Người đàn ông này, thật khờ. . . . . .
Mười năm nay, thời gian anh làm bạn với cô cũng không ít, có thể nói bọn họ không ai thiếu ai, nhưng cũng lại thiếu nhau nhiều nhất. Tuy bọn họ chưa từng nói yêu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc không thương đối phương.
Cô sẽ không khảo nghiệm anh nữa, cô muốn tiếp tục ở bên cạnh anh!
Tính tình của người đàn ông này luôn làm cho cô phiền não không thôi, nhưng cô vẫn phải nói, cô thương anh, mặc kệ là năm đó, hay là hiện tại, cô đều thương anh.
Bọn họ nguyện ý vì nhau, bỏ qua tín ngưỡng trong lòng mình, vì cả hai, đạp bể những thứ kiêu ngạo kia, sau đó bộc lộ chính mình ở trước mặt nhau.
Nếu như có thể nắm tay trải qua mười năm nay, thì không có đạo lý gì mà lại không thể tiếp tục đi tiếp.
Anh hiểu rõ cô, cô cũng vậy, có người bạn đồng hành như vậy, thì còn phải đi tìm làm gì nữa.
Người ấy…..ở ngay tại chỗ này. . . . . .
Dám đánh nghi phạm ngay trong văn phòng của Sở kiểm sát, có thể nói….đây đúng là lần đầu tiên!
Dĩ nhiên, Nghiêm Sĩ Dương sẽ không thể được bỏ qua dễ dàng như vậy. Trước tiên là bị cấp trên cách chức xử phạt, chờ điều tra. Một tháng bị cách chức… nhờ vậy mà anh cùng Thẩm Bội Tuyền có được những ngày nghỉ hiếm có.
Nhưng mà cấp trên cũng âm thầm trả về đơn xin từ chức của anh, động tác này nói rõ cấp trên sẽ không để cho Nghiêm Sĩ Dương từ chức. Về chuyện đánh nghi phạm, thật ra thì cũng rất dễ xử lý.
Tên nghi phạm đó vốn là giận đùng đùng nói muốn kiện, nhưng khi kiểm sát viên khác chính miệng nói cho hắn biết, thông qua việc kiểm tra thương tích trên thân thể, xác nhận hắn cũng liên quan đến những vụ án xâm hại khác. Sau khi nghe tin, tên nghi phạm như sụp đổ, nhất thời đừng nói là muốn báo thù, chỉ cần có thể giữ được mình, thì coi như là vô cùng may mắn rồi.
Chuyện Nghiêm Sĩ Dương “giáo huấn” nghi phạm tại Sở kiểm sátđã truyền ra bên ngoài, việc này làm cho mọi người càng thêm xác nhận quan hệ của anh và Thẩm Bội Tuyền, nếu không thì cần gì vì người bị hại bộc phát giận dữ lớn như vậy?
Điều này cho thấy anh không chỉ vì theo đuổi chính nghĩa, mà càng làm cho mọi người khẳng định rằng bọn họ có tình cảm riêng tư.
Đánh người là không đúng! Nhưng mà đánh kẻ xâm phạm tình dục người khác thì… đánh chết tên kia mới là tốt! Dù sao cũng là vì dân trừ hại.
Có lẽ bởi vì phạm vào tội như vậy, nên nghi phạm và người thân cũng không dám lên tiếng, sợ rằng nếu nói muốn tiếp tục tìm Nghiêm Sĩ Dương tính sổ, thì sẽ bị quan toà cho là không biết hối cải. Cho nên ngoài miệng bọn họ luôn nói là tha thứ cho kiểm sát viên Nghiêm . . . . . .
Nhưng Nghiêm Sĩ Dương cũng rất rõ ràng, anh đánh người là anh có lỗi.
Cho nên không chỉ một lần, anh đãnói với cấp trên sẽ từ chức để chịu trách nhiệm chuyện này, nhưng cấp trên luôn cự tuyệt anh. Anh thản nhiên tiếp nhận tất cả điều tra, muốn anh đi gặp người nhà nghi phạm để giải thích thì được, nhưng nếu kêu anh đi nhận lỗi với nghi phạm thì……rất xin lỗi, anh làm không được!
Anh không quan tâm nhiều, cũng không rảnh để ý những chuyện vặt vãnh đó. Dù thế nào thì anh cũng đang được nghỉ một tháng, nên anh chỉ muốn cùng Tiểu Tuyền ở chung, tiếp tục bồi dưỡng tình cảm.
Tiểu Tuyền bị thương, làm cho anh đau lòng không thôi. Hiện tại, điều anh có thể làm là ở bên cạnh cô, cùng cô dưỡng thương, dĩ nhiên là bao gồm cả những tổn thương trong lòng.
Thẩm Bội Tuyền cũng đón nhận tình cảm của anh. Chính mắt thấy được anh vì cô mà mất khống chế, làm sao cô có thể không động lòng? Huống chi cô cũng đã biết địa vị của mình trong lòng anh.
Anh vì cô, có thể quên thân phận của mình, không để ý tiêu chuẩn chính nghĩa, nhất định đòi công đạo cho cô. Cho nên ở trong lòng anh, cô là đặc biệt!
Trong thời gian hai người bên cạnh nhau, bọn họ gần như chặt đứt liên lạc với bên ngoài. Nhưng lần này bọn họ không thể chỉ vùi đầu ở nhà, bởi vì bọn họ muốn tiễn một người bạn xuất ngoại.
Chính là Tiểu Quân. . . . . .
Ở sân bay, Uông Ánh Quân đẩy hành lý, trên mặt mang theo tươi cười.
Trải qua cơn ác mộng mười năm, cuối cùng cũng thoát ra được, bây giờ, cô càng muốn tiếp tục đi về phía trước, đi về phía chân trời mới.
Cha mẹ của Uông Ánh Quân muốn đi theo bên cạnh cô nhưng…… những năm gần đây, bọn họ không biết con gái mình trôi qua khổ sở như vậy, còn lầm tưởng con gái đang được ở nơi rất tốt, cho rằng Đường Vinh là một người tốt, không ngờ từ lần đầu tiên Đường Vinh dẫn con gái mình về nhà thì con bé đã rơi vào địa ngục.
Bọn họ làm cha mẹ, chỉ vì thấy Đường Vinh có tiền, nghĩ rằng vừa có thể làm con gái hạnh phúc, vừa có thể làm họ nở mày nở mặt, nên cứ đẩy con gái mình cho tên ác ma kia như vậy!
Mãi cho đến bây giờ, khi chuyện kinh khủng này lộ ra, bọn họ mới biết thì ra tên Đường Vinh đó là súc sinh, là một ác ma không hơn không kém. Vậy mà bọn họ lại cho rằng con gái mình đang rất hạnh phúc, nhưng không biết con bé vẫn luôn phải lăn lộn trong đống lửa, trốn không thoát, dù cho cố gắng muốn chạy trốn, nhưng lại lật ngược rơi xuống vực sâu.
Năm đó bọn họ cho rằng con gái đã có hạnh phúc, cự tuyệt người con trai từng lui tới với con gái mình khi ở đại học, không cho bọn chúng gặp mặt. . . . . . Nào ngờ người con trai ấy bây giờ đã là một kiểm sát viên.
Lần này xuất ngoại, Uông Ánh Quân muốn đi học, muốn đi để mở rộng lòng mình, để không phải trầm mê với quá khứ.
Mấy ngày nay, cô quen biết rất nhiều bạn trong hiệp hội bảo vệ người bị hại, tương lai cô muốn làm công việc này, cô muốn giúp cho những người từng bị hại như cô.
Cho nên cô không muốn cha mẹ đi theo, cô biết, bị vây ở địa ngục quá lâu khiến cô trở nên quá yếu đuối, quá nhạy cảm. Nhưng bây giờ…..xin tha thứ cho cô ngu ngốc và lớn mật…. cô muốn tự mình đi!
Cô muốn tự mình đi ra ngoài, sau đó cô mới có thể tự nói với mình là cô đã tự do, không còn có người xông vào chỗ cô ở lúc nửa đêm, bắt cô lại, vừa lôi vừa kéo cô trở về địa ngục. . . . . .
Tất cả…. sẽ không còn nữa. . . . . .
Quay đầu lại: “Tới đây là được rồi."
Thẩm Bội Tuyền nhìn cô, Nghiêm Sĩ Dương đứng ở một bên, trải qua lần này, anh đã nhận rõ tim của mình, mặc dù rất có lỗi với Tiểu Quân, nhưng anh đã không thương Tiểu Quân nữa, anh chỉ thương cảm cho Tiểu Quân, khổ sở thay Tiểu Quân. Cho dù đã chia tay, cho dù trải qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng anh không hề oán hận, chỉ hy vọng Tiểu Quân có thể hạnh phúc.
Anh phải thừa nhận tim của mình đã trải qua những thử thách của năm tháng, nhưng anh yêu Tiểu Tuyền cũng nhiều năm như vậy, làm sao có thể vứt bỏ tình cảm này.
"Cậu thật muốn tự mình đi?" Thẩm Bội Tuyền hỏi.
Gật đầu: “Mình muốn từ lâu rồi, mình vẫn cho rằng đời này sẽ không có cơ hội đi du học."
Hốc mắt Thẩm Bội Tuyền rưng rưng, nhìn cô gái trước mắt. Sao vận mệnh lại trêu cợt người như thế? Khiến bi kịch xảy ra trên người Tiểu Quân.
Cầm tay Thẩm Bội Tuyền: “Đừng đẩy người đàn ông của cậu tới bên cạnh mình nữa, mình không cần."
"Mình. . . . . ."
Thì ra Tiểu Quân đã sớm nhìn thấu, Thẩm Bội Tuyền cảm thấy rất xấu hổ.
"Sĩ Dương là người tốt, có nhớ chúng ta đã từng nói qua không?"
"Anh ấy là người tốt, mình không xứng với anh ấy! Trên thực tế, bây giờ mình rất sợ đàn ông, đời này nếu như có thể, mình không muốn có bất kỳ quan hệ gì với đàn ông". Lời này là lời thật lòng của cô sau khi trải qua những đau khổ đó, cuộc sống sau này, cô chỉ muốn vì mình mà sống.
"Tiểu Quân. . . . . ."
Uông Ánh Quân đột nhiên vươn tay ôm lấy cô, sau đó cũng vươn tay về phía Nghiêm Sĩ Dương.
Anh nghi hoặc tiến lên, lại bị Uông Ánh Quân ôm chặt. Cứ như vậy, cô giang hai cánh tay ôm lấy hai người bọn họ.
"Cám ơn hai người. . . . . ." Tất cả cảm kích đều hòa tan trong từng tiếng khóc.