Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm thấy, Thiệu Vinh lý luận với mình như vậy, tựa hồ trong nháy mắt đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trên người cậu đã dần dần lộ ra lối tư duy sắc sảo nhạy bén di truyền từ Tô gia, cùng với sự quyết đoán, dũng cảm khi đối mặt với người khác.
Cậu cũng không có vụng trộm trốn đâu đó buồn một mình hay suy nghĩ dư thừa, mà là giáp mặt trực tiếp đưa ra chất vấn sắc bén, logic rõ ràng.
Thật sự rất có phong phạm của đám cảnh sát họ Tô kia.
Từ lúc cậu nói chuyện với Tô Viễn, Thiệu Trường Canh đã ẩn ẩn có loại cảm giác “Thiệu Vinh đang trưởng thành.” Lúc này đây, khi cậu nhanh chóng phát hiện ra điểm mấu chốt của vấn đề, hơn nữa đúng lý hợp tình thẩm vấn mình, Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm thấy mình có lẽ nên nhìn đứa bé này bằng cặp mắt khác.
Thấy Thiệu Vinh tức giận nắm chặt nắm tay, Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, nói: “Tuy rằng ba không phải là ba ruột của con, nhưng Thiệu Vinh, không được dùng thái độ như vậy nói chuyện với ba.” Thiệu Trường Canh đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, từng bước tới gần.
Bị ánh mắt thâm trầm cùng thanh âm lạnh như băng của hắn doạ sợ, Thiệu Vinh không khỏi lùi về sau một bước.
Cậu dựa vào tường dừng bước lại, ổn định tinh thần, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn, nắm chặt hai tay, “Tại sao?”
Thiệu Trường Canh dừng trước mặt cậu một thước, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh nói: “Nếu ba thật sự muốn lợi dụng con, hơn nữa còn giấu diếm chuyện này, con cho là, ba sẽ không có nửa phút thời gian đi chỉnh lại đồng hồ sao?”
“. . . . . .”
“Ba không chỉnh nó lại, dĩ nhiên là không có ý định giấu dếm con, hơn nữa cũng đã chuẩn bị giải thích cho con.”
“. . . . . .”
“Chỉ là không nghĩ tới, con đã phát hiện điểm đáng ngờ nhanh như vậy, so với dự liệu của ba còn muốn nhanh hơn.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh im lặng.
Thấy biểu tình Thiệu Vinh dần dần bình tĩnh lại, Thiệu Trường Canh mới cười nhẹ, nói: “Bốn tiếng kia, ba trở về bệnh viện xử lý một quả thận không rõ lai lịch.”
Rạng sáng ngày 2 tháng 1, vào lúc 12 giờ rưỡi, bên trong phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện An Bình.
Những người nhận được thông báo khẩn cấp vội vàng đẩy cửa vào, trên mặt đều mang theo biểu tình lo lắng.
Kha Minh trung tâm nội tạng, Lương Sinh chủ nhiệm khoa gây mê, Trần Đan y tá trưởng phòng giải phẫu, đương nhiên còn có trợ lý viện trưởng Lâm Hiên, bốn người vào phòng viện trưởng tập trung xong, hai mặt nhìn nhau im lặng một hồi.
Sự im lặng rất nhanh bị phá vỡ.
“Đã 12 giờ rưỡi rồi!” Tính tình Kha Minh từ trước đến nay vốn nóng nảy, hơn nửa đêm bị quấy rầy mộng đẹp, trong lòng dĩ nhiên rất buồn bực, không kiên nhẫn kéo kéo cà vạt trên cổ, “Thiệu Trường Canh hơn nửa đêm bảo chúng ta tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lâm Hiên thật vô tội nói, “Bác sĩ Kha, tôi cũng không rõ lắm, viện trưởng chỉ bảo tôi thông báo cho các anh lập tức tập trung ở phòng viện trưởng, còn cụ thể vì cái gì thì anh ấy không có nói cho tôi biết.”
“Có lầm không vậy!” Kha Minh là người duy nhất trong bệnh viện An Bình dám vỗ bàn với Thiệu Trường Canh, “Trời rét thế này gọi người ta đến mà không nói rõ lí do à?”
Hắn là bạn thời đại học của Thiệu Trường Canh, cũng là người sau khi Thiệu Trường Canh nhậm chức viện trưởng tự mình đề bạt lên, bởi vì hai người là bạn tốt hồi còn học đại học nên hắn cũng không e ngại Thiệu Trường Canh như những người khác.
Lương Sinh khoa gây mê hiển nhiên bình tĩnh hơn, tuổi còn trẻ đã có loại khí chất trầm ổn, y nhẹ nhàng đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, ngẩng đầu nhìn Kha Minh liếc mắt một cái, giọng điệu bình thản nói: “Bác sĩ Kha, có phải anh nên khống chế tâm tình của mình một chút không? Nói chuyện nóng nảy như vậy có vẻ không hợp với thân phận của anh đi.”
Kha Minh rống giận: “Cậu quanh co lòng vòng là muốn mắng tôi tính tình thối sao?”
Lương Sinh giật giật khóe miệng, “Chẳng lẽ không thối?”
“Cậu. . . . .” Kha Minh còn muốn tiếp tục lý luận, bên cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm bình tĩnh ——
“Tất cả im miệng cho tôi.”
Là Thiệu Trường Canh.
Hai người cãi nhau đồng thời ngậm miệng lại.
Thiệu Trường Canh bước vào phòng viện trưởng, thuận tay đem cửa khóa lại, ánh mắt lạnh lùng đảo khắp phòng, sau đó mới mở miệng nói: “Kha Minh.”
Tuy giọng điệu của hắn cực kì bình tĩnh, Kha Minh vẫn có loại dự cảm không tốt giống như bão sắp đến.
“Chuyện gì?” Kha Minh có chút không được tự nhiên hỏi lại.
“Giường 17, Kha Tiểu Uy, là bệnh nhân cậu quản lí phải không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ta cũng họ Kha, là người thân của cậu sao?”
“Là con trai của anh cả tôi, có gì không?”
“Sáng mai đã an bài giải phẫu cấy ghép thận?”
“Đúng vậy.”
“Nhóm máu B, thận trái?”
Từng bước từng bước một ép hỏi, khiến cho Kha Minh cũng dần dần hiểu được tình huống nghiêm trọng, không khỏi trở nên im lặng.
Lương Sinh trầm tư một lát, rất nhanh liền phát hiện điểm mấu chốt của sự tình, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Bác sĩ Kha, anh không xem tin tức buổi chiều vừa rồi à? Có một người đàn ông sau khi tỉnh lại ở khách sạn, phát hiện mình nằm trong bồn tắm nhét đầy đá, một quả thận của anh ta đã bị lấy cắp.”
Sắc mặt Kha Minh thay đổi.
Sắc mặt Thiệu Trường Canh cũng trở nên khó coi, “Kha Minh, quả thận này của Kha Tiểu Uy là lấy ở đâu, mời cậu cho lời giải thích.”
Kha Minh giận tái mặt, “Là tôi liên lạc người lấy được, nghe nói có một bệnh nhân bệnh tình nguy kịch sống không lâu nữa, người nhà cần tiền gấp nên quyết định bán thận của hắn.”
“Nói như vậy mà cậu cũng tin?”
Kha Minh trầm mặc.
“Nếu hoài nghi vì sao lại nhận?” Thanh âm Thiệu Trường Canh lạnh đến mức khiến lưng người ta cũng phát run.
Kha Minh ngẩng đầu, không chịu thua nhìn hắn, “Bệnh tình của Tiểu Uy càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không tìm được thận thích hợp, nó sống không quá một tuần nữa sẽ chết.”
“Vậy nên cậu tìm thận không rõ lai lịch?”
“Chị cả tôi sảy thai năm lần mới vất vả sinh được nó, nó là đứa nhỏ mà cả nhà tôi yêu thương nhất. Tôi là chú của nó, nhìn nó từ nhỏ đến lớn, cậu bảo tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn nó chết sao? Cho dù là nội tạng chợ đen thì thế nào, tôi chỉ biết làm như vậy có thể cứu cháu tôi một mạng!”
Thiệu Trường Canh im lặng nhìn hắn.
Kha Minh kéo kéo cà vạt, giọng điệu cứng ngắc nói: “Tôi biết nội tạng kia có vấn đề, nghĩ rằng sáng mai phẫu thuật xong sẽ không có chuyện gì, ai ngờ xui xẻo như vậy, vụ án hôm nay chưa gì đã bị vạch trần. Cậu yên tâm, một mình tôi làm một mình tôi chịu, có trách nhiệm gì một mình tôi tự gánh.”
“Cậu gánh nổi sao?” Thiệu Trường Canh cười lạnh.
“Cùng lắm là bị tịch thu rồi hủy bằng bác sĩ thôi, hoặc vô tù ngồi bóc lịch hai năm a. Tôi chỉ là do nóng vội nên mới nhận nội tạng không rõ lai lịch, cũng đâu phải giết người phóng hỏa, chẳng lẽ toà án lại phán tôi tội tử hình?”
Im lặng một hồi, Thiệu Trường Canh rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài, “Kha Minh, nhiều khi tôi thật sự cảm thấy chỉ số thông minh và lòng nhân đạo của cậu không ở cùng một tầng.”
Kha Minh vừa muốn phát hỏa, chợt nghe Lương Sinh bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Bác sĩ Kha, sự tình không đơn giản như anh nghĩ đâu. Nếu chuyện anh lén mua nội tạng không rõ lai lịch bị cảnh sát biết, không chỉ mình anh phải ngồi tù, bệnh viện có liên quan cũng sẽ bị xử phạt. Trước giờ bộ vệ sinh đối với chuyện này rất kiêng kị,” ngừng một chút, sợ đối phương không rõ, lại tuyết thượng gia sương* thêm một câu, “Mấy năm tới, bệnh viện An Bình cũng đừng nghĩ đến việc làm phẫu thuật cấy ghép nội tạng, nói cách khác, bệnh viện chúng ta sẽ bị bộ vệ sinh niêm phong. . . . . . Anh hiểu ý của tôi chưa?”
*đã rét vì tuyết lại giá vì sương, câu này có nghĩa làm sự tình trầm trọng thêm.
“Tôi. . . . . .” Mặt Kha Minh đỏ lên, sau một lúc lâu nói không nên lời.
Thiệu Trường Canh bình tĩnh nói: “Kha Minh, thừa dịp cảnh sát còn chưa tới điều tra, cậu mau nhanh chóng tiêu hủy quả thận này, về phần ghi chép ở bên trung tâm nội tạng, tôi sẽ giúp cậu xử lý, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Tiêu hủy?!” Kha Minh khiếp sợ ngẩng đầu lên, “Cậu nói tiêu hủy là tiêu hủy? Vậy cậu với giết người thì có gì khác nhau! Cậu thật sự máu lạnh như vậy sao Thiệu Trường Canh?!”
Thiệu Trường Canh nhíu mày.
Lương Sinh lạnh nhạt nói: “Nếu không tiêu hủy, chẳng lẽ bác sĩ Kha muốn đem nó về nhà đặt trong tủ lạnh ngắm?”
“. . . . . .” Kha Minh giống như dã thú bị thương tức giận trừng mắt nhìn y.
Lương Sinh nhún nhún vai, mặt không đổi sắc nói: “Cho dù anh có giấu kỹ thế nào đi nữa, bắt đầu từ ngày mai ca phẫu thuật cấy ghép thận kia cũng sẽ bị cảnh sát cẩn thận theo dõi, trung tâm pháp y nhất định có tư liệu DNA của người bị hại đó, anh không có khả năng đem quả thận này vào phòng giải phẫu. Quả thận này, từ lúc cảnh sát bắt đầu lập án, đã trở thành nội tạng không thể dùng. Bây giờ tiêu hủy nó đúng là quyết định lý trí nhất.”
Có đôi khi, loại người bình tĩnh này. . . . . . Thật sự làm người ta chán ghét.
Kha Minh oán hận nghĩ.
“Lập tức tiêu hủy.” Thiệu Trường Canh truyền đạt mệnh lệnh.
Kha Minh trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Nếu nằm trên giường bệnh là con trai cậu, cậu cũng sẽ không chút do dự lựa chọn tiêu hủy như thế?”
Sắc mặt Thiệu Trường Canh trầm xuống, “Không cần lấy Thiệu Vinh ra đùa.”
Kha Minh cười lạnh: “Quả nhiên là đối đãi khác nhau, Thiệu Vinh của cậu là mạng người, Tiểu Uy nhà tôi không phải sao?”
Thiệu Trường Canh cũng bị hắn chọc giận, “Kha Minh cậu đừng có cưỡng từ đoạt lí, hai cái này căn bản không phải cùng một chuyện.”
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu người nằm trên giường bệnh là Thiệu Vinh, cậu nhất định sẽ không lo lắng cái gì bằng bác sĩ, cái gì bộ vệ sinh niêm phong, cậu nhất định sẽ tìm cách đem quả thận này ghép cho nó đúng không? Tôi làm chú của Tiểu Uy, chẳng lẽ chỉ vì bảo vệ cái bằng bác sĩ của mình mà trơ mắt nhìn nó đi chết sao?!”
Thiệu Trường Canh trầm mặc.
Bởi vì Kha Minh nói rất đúng, nếu đổi lại là Thiệu Vinh, hắn nhất định sẽ liều lĩnh cứu cậu.
Suy bụng ta ra bụng người, hắn cũng hiểu việc Kha Minh nóng vội nhận nội tạng không rõ lai lịch.
Nhưng mà, đứng ở góc độ lý trí mà nói, việc làm phạm pháp như thế này rất có thể sẽ liên lụy đến cả bệnh viện, làm viện trưởng, hắn càng không thể hành động theo cảm tính.
Kha Minh vẫn còn phẫn nộ rống to: “Vì cái gì đổi thành người khác thì cậu không chút do dự nói ra hai chữ tiêu hủy này? Thiệu Trường Canh, cái cậu tiêu hủy chính là hy vọng sống cuối cùng của một thiếu niên!”
Thiệu Trường Canh không đáp, ngay cả Lương Sinh cũng im lặng.
Trong văn phòng chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc trên tường.
Ngay lúc đó, Trần Đan nãy giờ không nói chuyện đột nhiên mở miệng: “Có lẽ vẫn còn biện pháp.”
Kha Minh quay đầu nhìn cô.
“Nếu bây giờ chúng ta đem thận ghép cho Tiểu Uy, nó sẽ có thể sống tốt, chúng ta chỉ cần tìm cách đem Tiểu Uy giấu đi, như vậy sáng mai cảnh sát đến điều tra, tìm không thấy thận, coi như chết không đối chứng.”