Hùng Khải không lay chuyển được Tu Dĩnh đang kích động, nằm ngửa ra cho cô ức hiếp.
Tu Dĩnh chơi đến nghiền, bắt đầu hôn hôn hạt đậu của anh, ngậm hai hạt đậu trên ngực vào miệng, cô nghe tiếng anh hít hơi, thì ra ngực đàn ông cũng nhạy cảm thế à?
“Cục cưng, anh nhịn không nổi nữa rồi.” Hùng Khải dùng sức lật người, đè Tu Dĩnh dưới thân.
Tu Dĩnh tức tối la ầm lên “Em muốn ở trên, anh tránh ra, cho em nằm trên.”
“Im!” Hùng Khải cúi đầu, ra sức mút đôi môi cô.
Để cô chọc ngoáy như thế nữa, sớm muộn gì anh cũng bị lửa dục đốt thân mà chết, vì cái mạng nhỏ này, anh không chơi với cô tiếp nữa, phải mau chóng giải quyết ngọn lửa thiếu điều thiêu đốt lý trí anh mới được.
Tu Dĩnh còn la nhưng môi bị anh hôn, cô kêu không thành tiếng. Tay anh từ ngực cô trượt xuống, bắt đầu vuốt ve, chậm rãi đi xuống mảnh đất mẫn cảm của cô.
Vừa sờ, cô giống thác lũ lan tràn, đã ướt đẫm.
“Cục cưng, em chuẩn bị tốt chưa?” Cho dù đã căng như dây đàn, anh vẫn còn hỏi.
Tu Dĩnh còn la “Em muốn ở trên. Em không thể bị đè bên dưới, em muốn ở trên.” Nói đến cuối, nước mắt cô trào ra.
Hùng Khải đau lòng, lấy tay lau lung tung trên mặt cô, dỗ “Được, anh nhường em ở trên.” Nói rồi trở người, nằm ngửa ra ngoắc tay với cô “Cục cưng, lên đi.”
Bấy giờ Tu Dĩnh mới hào hứng bò lên, bắt đầu công cuộc sờ mò, tiến lên của mình. Nhưng cô lại không nắm được bí quyết, nói sao thì cô cũng là một cô gái không có kinh nghiệm thực tế, không biết cái gì là dạo đầu, cũng không biết lần đầu tiên nên làm thế nào. Cô sốt ruột đổ mồ hôi, Hùng Khải cũng nhịn tới đổ mồ hôi nhưng mặc cho lửa dục thiêu đốt, anh cũng không thể động đậy, sợ Tu Dĩnh lại giận dữ la lối.
“Làm sao đây?” Mồ hôi đầy đầu rồi Tu Dĩnh mới phát hiện, căn bản cô không biết làm.
“Ngồi lên đi.” Hùng Khải ráng nhịn cơn xung động.
Tu Dĩnh nghe lời ngồi lên, thật sự đặt đóa hoa của mình đối diện với cây gậy sắt, nhưng ngắm chuẩn nửa ngày, cô lại phát hiện căn bản cô không vào được.
“Tiểu Hùng, em vào không được.” Tu Dĩnh thành thật khai báo.
Hùng Khải than thở, lật người, đè Tu Dĩnh xuống, trước khi tiếng la hét phản đối của cô vang lên, anh bịt kín miệng cô “Đừng nói, chậm rãi cảm nhận.”
Tu Dĩnh nuốt tiếng lầu bầu vào bụng, nghĩ nghĩ, thật sự cô không nắm được bí quyết, cuối cùng đành bỏ qua, giao quyền chủ động cho Tiểu Hùng.
Lần này, Hùng Khải như cá gặp nước, hôn hít, vuốt ve, hai bút cùng vẽ.
“Tiểu Hùng.” Tu Dĩnh quàng tay qua vai anh, lòng hơi sợ sệt.
“Đừng sợ, anh sẽ dịu dàng, không làm đau em đâu.” Hùng Khải nói, hôn lên ngực cô, mềm mại, trắng bóng như bánh bao khiến anh yêu thích không thôi.
Tất cả giác quan của Tu Dĩnh, dưới sự trêu chọc của Hùng Khải, từ từ mở ra. Cô giống như một kho báu bí ẩn, chậm rãi hé lộ sự thần bí ra trước mặt anh.
“Chuẩn bị tốt chưa, cục cưng?” Trước khi tiến vào, Hùng Khải còn không quên hỏi.
Tu Dĩnh gật đầu thật mạnh, hơi rượu trên người khơi hết nhiệt tình ra, còn có ngọn lửa Hùng Khải châm trên người cô, khiến cô cực kỳ khó chịu, vặn vẹo thân mình, muốn mau chóng thoát khỏi sự giày vò khổ sở này.
Hùng Khải cắn răng, đẩy cây gậy bên dưới từ từ tiến vào giải đất nhạy cảm của cô, chậm rãi tiến vào trong, cứ như thể phá băng trong nước, khó khăn như thế.
“Ư…” Tu Dĩnh nhíu mày, cảm giác bên dưới hơi trướng, hơi đau, nhưng cũng không phải đau lắm, khó chịu song cũng vui sướng.
Hùng Khải tiến lên từng chút, cứ như thể lần mò trong bóng tối, vất vả như thế. Mắt thấy sắp đến cánh cửa kia, chỉ cần tiến qua lớp màng đó, anh có thể thỏa thích vẫy vùng trong đại dương thân thể cô.
Đột nhiên, tiếng nhạc du dương vang lên, ngắt ngang hành trình phá băng song động tác của Hùng Khải không hề ngừng, tiếp tục đẩy vào.
Đầu óc Tu Dĩnh nhờ tiếng chuông thánh thót kia mà tỉnh táo. Cô mở mắt lại thấy gương mặt đầy mồ hôi của Hùng Khải, cơn say của cô dường như cũng hết.
“Tiểu Hùng, anh làm gì thế?” Cô đẩy thân hình nặng nề trên người ra.
Hùng Khải nghiến răng. Bây giờ mà bảo anh dừng lại là không thể nào, đành nói “Làm chuyện muốn làm nhất.” Nói rồi lại đẩy tới một chút.
Tu Dĩnh thấy đau, còn sợ nữa, cô đánh anh “Điện thoại, em có điện thoại…”
Hùng Khải không dừng, anh chụp lấy điện thoại, ngắt cuộc gọi, lại tắt máy, quăng điện thoại lên tủ đầu gường, tay vòng qua eo cô, dùng hết sức, tính một bước phá cửa.
“Tiểu Hùng, anh đã hứa sẽ không bắt ép em.” Lúc này Tu Dĩnh hoàn toàn tỉnh rượu, cô khóc nấc lên.
“Cục cưng, anh ngừng không được, ngừng không được nữa. Em cho anh thỏa nguyện đi. Cục cưng, nghe lời, anh không làm đau em, anh sẽ yêu em bằng cả mạng sống của mình, cục cưng.” Hùng Khải vừa hôn nước mắt cô vừa tiếp tục động tác còn dang dở.
Lấy hết sức, Hùng Khải thẳng lưng, dùng sức đâm vào, Tu Dĩnh thét lên một tiếng đau đớn, cuối cùng anh cũng hoàn thành nhiệm vụ gian khổ.
Cây gậy sắt đó như một con dao nhọn đâm vào cơ thể cô, Tu Dĩnh cảm thấy cả người mình dường như bị xé, cơn đau như kim châm ập đến, đau đến nỗi cô thét to.
“Đau… hức… anh nói không đau… em không muốn… hức… anh lừa em… hức…” Tu Dĩnh khóc sướt mướt.
Hùng Khải cũng hoảng, anh không biết cô sẽ đau đến thế, nhất thời cũng không biết nên làm sao. Thân hình không dám rục rịch, môi hôn lên nước mắt của cô, dỗ dành “Đừng khóc, cục cưng, lát nữa sẽ không đau, lát nữa sẽ không đau, đừng nóng…”
Tu Dĩnh liên tục đấm vào ngực anh “Anh không nói làm chuyện này sẽ đau như thế… anh nói rất thoải mái… anh lừa người ta… đi ra, em không muốn nữa…” Khóc đến nỗi không thở được.
Lúc này anh đã hết đường lùi rồi nhưng cũng không dám tiến, đành không ngừng hôn cô, vuốt ve cơ thể cô, muốn giảm bớt cơn đau của cô.
Đến cuối cùng, anh thật sự không nhịn được nữa, cũng thấy được đôi mày nhăn tít của cô từ từ giãn ra, biết cô đã không đau như trước bèn thử động đậy. Mới đầu, cô còn rên rỉ đau đớn, chừng sau động tác ra vào càng lúc càng thuận lợi, tiếng rên đau đớn của cô cũng ít dần, từ từ, biến thành tiếng rên rỉ sung sướng.
Vận động, cứ thế bắt đầu, áp lực có thể cởi bỏ, ngọn lửa tích trữ cả năm trời cuối cùng cũng có thể giải phóng. Anh cảm thấy thật thỏa mãn, trong sự thỏa mãn và giải phóng, anh thấy mình thật hạnh phúc.
Tu Dĩnh bị áp chế, mới đầu thì đau đớn nhưng theo sự ra vào chậm rãi của anh, trong cái đau có một chút cảm giác vui thích tê dại, từ từ, cảm giác đó bắt đầu thăng hoa. Khi nó thăng hoa đến một trình độ nhất định thì một loại lực lượng ngưng đọng lại, sau đó bùng nổ như pháo hoa.
“Tiểu Hùng…” Trong cơn run rẩy, Tu Dĩnh ôm Tiểu Hùng chặt cứng.
Hùng Khải nghiến răng, ra sức đẩy vào, cuối cùng trong khi lực lượng kia tích lũy, hoàn toàn giải phóng bản thân, anh hôn mặt, hôn môi Tu Dĩnh, “Cục cưng, anh yêu em, anh yêu em…” Từng tiếng yêu vang lên, anh giải phóng hoàn toàn bản thân.