Nghe tiếng khóa vòi nước, cô vội vàng nhắm mắt, lật người, nghe thấy anh sờ lên giường, sau đó anh ôm lấy cô từ phía sau.
Tu Dĩnh giả vờ nhúc nhích, lật người rúc vào lòng Hùng Khải, mặt còn thoáng ý cười, miệng lẩm bẩm, “Tiểu Hùng, yêu anh.”
Hùng Khải không hề biết cô đã tỉnh rồi, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, tuy trong phòng không mở đèn nhưng bên ngoài có đèn đường, hắt vào có thể nhìn được lờ mờ. Anh cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô, nói nhỏ: “Anh cũng yêu em.”
Hùng Khải đi lúc nào cô không biết, lúc cô tỉnh lại Hùng Khải đã không còn ở đó nữa. Đầu giường đặt một tờ giấy, viết: Anh sẽ mang bữa sáng qua. Chữ không nhiều nhưng khiến cô thấy ấm áp.
Bữa sáng quả nhiên do Hùng Khải mang đến. Hai người hình như quên hết sự việc kích thích tối qua, vẫn là Tu Dĩnh thẹn thùng, Hùng Khải bình tĩnh. Nhìn cô, đột nhiên anh bật cười.
“Anh cười cái gì?” Tu Dĩnh ngẩng đầu lườm anh.
“Hạt cơm dính trên mặt em rồi.” Anh cười khẽ, cô ngơ ngác, vội vàng giơ tay định chùi lại bị anh giữ tay lại.
Cô còn chưa kịp hiểu, Hùng Khải đã chồm người tới trước, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm hạt cơm trên má cô.
Mặt Tu Dĩnh nháy mắt đỏ rực, hổn hển nói: “Anh… anh… sao có thể chiếm tiện nghi của em?”
“Anh có chiếm tiện nghi của em đâu, anh giúp em gỡ hạt cơm đấy chứ, miệng với tay có gì khác nhau đâu nào?” Hùng Khải tỉnh bơ nói xạo.
Tu Dĩnh tức giận phùng mang trợn má, cô luôn cảm thấy Hùng Khải rất thành thật, lúc nào thì biết nói những lời thế này?
“Cục cưng, anh không nỡ để em đi.” Hùng Khải đột nhiên thốt lên như thế.
*****
Chia Xa
“Cục cưng, anh không nỡ để em đi.” Hùng Khải đột ngột thốt lên, Tu Dĩnh trầm mặc.
Nước mắt đã đảo vòng trong hốc mắt cô nhưng bị cô dằn xuống, lặng lẽ quay mặt đi, ép nước mắt chảy ngược trở về.
Đa tình tự cổ thương ly biệt [12]! Hôm nay là ngày chia xa, cô cố gắng quên đi chuyện đó, ra sức không nghĩ đến nó nhưng chỉ một câu của anh đã thành công làm cô đau lòng.
Gặp mặt thì vui vẻ nhưng chia xa lại cực kỳ đau thương. Cô đọc trên diễn đàn rất nhiều bài viết của các chị em như vậy, lúc đó không sao hiểu được nguyên nhân, chỉ cảm thấy bọn họ dùng từ quá phóng đại, hôm nay tự bản thân lĩnh hội chân thật nhất, đột nhiên cô cảm giác bi thương chính là thế này đây. Bây giờ còn chưa đi, chỉ vì một câu của anh mà tâm tình đã bị ảnh hưởng như thế, đến lúc đi thật rồi có phải sẽ khóc thành tiếng không đây?
“Sao vậy? Cục cưng, sao em khóc?” Hùng Khải quay cô lại đối mặt anh, lại nhìn thấy nước mắt của cô, hoảng sợ tay chân luống cuống vuốt ve mặt cô, “Đừng khóc.”
Anh không dỗ còn đỡ, vừa dỗ, nước mắt cô ào ào chảy xuống, nức nở: “Ai nói em khóc chứ… em đâu có khóc… tại cát bay vào mắt em thôi… người ta đâu có thích khóc như anh nói…” Nói đến đây đã khóc không thành tiếng nữa.
Cô càng khóc, tay chân anh càng vụng về, không ngừng lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa dỗ: “Xin em, đừng khóc nữa, em khóc làm anh đau lòng chết mất. Đều tại anh không tốt, chọc em đau lòng, anh đáng chết.” Giờ thì anh chẳng biết an ủi cô thế nào nữa, chồm người tới trước, trực tiếp dùng môi thay tay nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, hôn đi từng giọt từng giọt nước mắt giúp cô.
Giây phút ấy, buồn bã trong lòng bị cảm động thay thế, cô khóc càng dữ hơn.
Người đàn ông trước mắt này, có lẽ sẽ không lời ngon tiếng ngọt như người khác, cũng không biết dỗ cho con gái vui vẻ như người ta, anh chỉ biết dùng cách của mình yêu cô thương cô, có lúc rất thật thà nhưng cũng vì sự thật thà đó mà tình yêu trong lòng cô càng nồng nàn thăng hoa.
“Em không khóc mà, ngược lại anh đừng chọc em khóc đó.” Cô ráng đè nén thương cảm trong lòng, toét miệng lộ ra gương mặt không biết là khóc hay cười.
Hùng Khải biết nụ cười này của cô hàm chứa rất nhiều chua xót, thật ra trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì. Cô sắp đi rồi, lần này đi không biết khi nào mới có thể gặp lại, anh không muốn nghĩ tới vấn đề đó nhưng không thể không đối mặt với nó. Anh là đàn ông, không thể đau lòng là khóc rống lên như phụ nữ, anh có nhớ nhung không nỡ thế nào đi nữa cũng đành phải chôn dấu trong lòng.
Bao nhiều lần anh định lấy vé máy bay trong túi ra là bấy nhiêu lần nhịn xuống, lặng lẽ cất trở về. Thật ra vé máy bay ngày hôm qua đã lấy được rồi, anh không dám đưa cho Tu Dĩnh mà thôi. Vé máy bay này anh nhờ bạn ở trong nội thành mua dùm, thời gian cất cánh là 7 giờ 20 phút. Đây là yêu cầu của Tu Dĩnh, không vì gì khác, chỉ vì muốn ở cùng với người yêu thêm một chút, dù là thêm mười phút cũng được.
Tu Dĩnh lặng lẽ ăn cháo, nước mắt vẫn còn nhỏ giọt vào chén, vì sao lúc chia tay lại thương cảm nhiều thế này? Bản thân mình cũng đâu phải kiểu người đa sầu đa cảm đâu? Hùng Khải ngồi đối diện không động đữa, chỉ im lặng nhìn cô ăn, tuy biết cô chẳng ăn được bao nhiêu nhưng lần nào anh cũng chờ cô buông đũa xuống, thật sự không ăn được nữa mới lẳng lặng thầu hết đồ ăn còn dư lại.
“Tu Dĩnh, em chưa vào thị trấn bao giờ nhỉ? Hôm nay anh xin nghỉ, dẫn em đi dạo một chuyến, muốn mua thứ gì thì mua luôn.” Đợi cô ăn no, anh ăn hết chỗ còn lại, làm bộ vô tình nói.
Tu Dĩnh không đáp, im lặng vào phòng thu dọn đồ, đi thị trấn chơi; đi dạo xong còn phải vào thành phố để lên máy bay nữa. Lúc ra cửa, Hùng Khải đã ăn xong. Anh ăn rất nhanh, cả một bữa ăn không tới mười phút, cái này chắc là thói quen ở quân đội đây?
Hùng Khải vẫn lái chiếc xe của chị dâu đại đội trưởng, lúc này Mai Nhạc đã đứng chờ ở cửa. Ở chung ba ngày nay, ấn tượng của Tu Dĩnh với Mai Nhạc rất tốt, chị dâu này tính tình rộng rãi cởi mở, nói chuyện thẳng thắn nhưng lại không làm đau người khác. Cô thích chị tận đáy lòng, bây giờ sắp đi cô thật sự thấy quyến luyến.
“Em gái ngốc, đừng khóc. Không phải em còn quay lại sao? Chừng đó hai chị em chúng ta lại gặp mặt rồi.” Ngược lại Mai Nhạc không thương cảm, có lẽ đã trải qua chuyện như vậy nhiều lắm rồi nên cũng kiên cường hơn.
“Em không khóc, chị dâu.” Miệng Tu Dĩnh nói không khóc nhưng nước mắt đã lăn xuống má.
“Xem em kìa, nói không khóc mà đã khóc rồi, làm chị dâu cũng muốn khóc.” Mai Nhạc mỉm cười với cô.
Hai người cùng nhau đi ra, lúc này Hùng Khải đã lái xe đậu bên ngoài dãy phòng người nhà. Binh lính dưới quyền anh cũng tới, đều nhìn Tu Dĩnh làm cô rất xấu hổ.
“Không sao, các chiến sĩ nhiệt tình lắm, từ từ em sẽ quen thôi. Lần đầu tiên chị đến đây, họ còn nhiệt tình hơn giờ nữa.” Mai Nhạc cười giải thích.
Hùng Khải dừng xe, đi xuống xách hành lý cho cô, bỏ hành lý vào cốp xe. Kế đó, anh mở cánh cửa bên ghế phụ, yên lặng chờ Tu Dĩnh lên xe.
“Chị dâu, em đi đây.” Tu Dĩnh vẫy tay từ biệt Mai Nhạc.
Mai Nhạc tiến lên ôm lấy cô, nói: “Chị chờ em quay lại chỗ này lần nữa, chừng đó chị làm đồ ăn ngon cho em.”
Tu Dĩnh không ngừng gật đầu, đè nén nỗi thương cảm lúc ly biệt trong lòng. Sợ nhìn thấy cảnh chia tay, cô chui tọt vào xe, nhắm mắt không dám nhìn.
Bên ngoài, các chiến sĩ nhìn về phía xe, đứng thẳng người, thực hiện cái chào tiêu chuẩn của bộ đội. Tất cả đều rơi vào mắt Hùng Khải, đột nhiên anh nghĩ đến tình cảm mỗi năm chiến sĩ ra quân. Có lẽ Tu Dĩnh rời đi làm các chiến sĩ nhớ đến tình cảnh xuất ngũ mỗi năm một lần chăng? Lần nào nó cũng làm Hùng Khải không dám đối diện, gặp nhau thì dễ chia tay khó mà.
Tầm nhìn rơi trở lại người Tu Dĩnh. Anh nhìn cô, biết cô rất khổ sở nên cũng không tiện nói gì, lẳng lặng khởi động xe, đi ra khỏi doanh trại. Dọc đường, không ai lên tiếng. Kỳ thật, Tu Dĩnh rất muốn mở miệng, chỉ là sợ vừa lên tiếng lại khóc mà thôi.
“Em đi rồi, anh sẽ nhớ em chứ?” Lúc sắp vào thị trấn, Tu Dĩnh mới hỏi một câu như thế.
“Nhớ, cả tim đều nhớ, giờ đã bắt đầu nhớ rồi.” Hùng Khải lái xe, vẻ mặt rất nặng nề khiến người ta có cảm giác bức bách.
Nếu đổi lại là ngày thường, nhất định Tu Dĩnh sẽ nghĩ anh trở nên ngọt ngào như thế lúc nào nhưng giờ này phút này, cô biết đó là do cảm xúc của anh bộc phát, nó là tiếng lòng của anh bởi vì lúc anh nói, miệng không hề cười, vẻ mặt nặng nề như thế.
Trong thị trấn thật ra cũng chẳng có gì. Hùng Khải đề nghị đi thị trấn mua đồ chẳng qua là muốn ở cùng Tu Dĩnh nhiều thêm một chút. Nếu muốn mua đồ, thành phố X mới có nhiều đồ để mua. Có điều Hùng Khải không rành thành phố X lắm, ngay cả mình cũng không rành sao dẫn Tu Dĩnh đi dạo được? Nhưng thị trấn nhỏ này thì không giống, có lúc được nghỉ cuối tuần, anh sẽ đi thị trấn mua ít đồ… đồ dùng cần thiết. Tuy trong doanh trại cũng có nhưng mắc hơn, với lại có khi không cẩn thận còn mua nhầm hàng giả, còn như vì sao có hàng giả, Hùng Khải không muốn nói.
Hùng Khải dừng xe trước siêu thị Liên Hoa Thế Kỷ lớn nhất thị trấn, lấy vé giữ xe xong cùng Tu Dĩnh đi vào siêu thị.
Siêu thị rất lớn, trên dưới có hai tầng, ngoài ra còn có tầng hầm nữa, chủ yếu là để xe. Nếu lần đầu tới quả thật không biết trên giá để hàng có cái gì nữa. Khi đầu Tu Dĩnh đang quay mòng mòng thì Hùng Khải nhẹ nhàng cầm tay cô, trao cho cô một cái nhìn dịu dàng.
Hai người đi tới khu đồ ăn vặt trước. Hùng Khải mua cho cô rất nhiều thứ, cả đống túi lớn túi nhỏ. Anh giải thích là, lúc bay lỡ có buồn chán thì lấy đồ ăn giết thời gian. Tu Dĩnh cười cười, đâu phải ngồi tàu, máy bay chỉ hai giờ là tới, lấy đâu ra thời gian mà ăn vặt cho đỡ nhàm, có điều con gái đều thích ăn linh tinh, chỉ là cô kêu anh mua ít lại.
Lại đi tới khu bán ly tách, cô tưởng anh muốn mua cho cô, lại nghe anh nói: “Định mua một cái cốc giữ ấm, chất lượng tốt một chút. Trong bộ đội không có đồ giữ ấm, trời bắt đầu vào đông rồi, nửa đêm thức giấc toàn phải uống nước lạnh.” Anh lẩm bẩm một hồi làm cô đau lòng, liền nghiêm chỉnh chọn một cái cốc giữ ấm cho anh, cuối cùng chọn một cái cỡ vừa. Loại này cô đã dùng qua, chất lượng không tệ nên mới lựa cho Hùng Khải.
Đi ngang khu đồ trang sức, Tu Dĩnh không kềm lòng được dừng lại, có rất nhiều nhẫn. Cô không phải người thích những thứ ngoài thân nhưng nhẫn không những là đồ trang sức, còn đại biểu cho kết hôn và việc mừng. Có điều lúc nhìn tới giá tiền, chân mày cô hơi nhăn lại. Nhẫn này giá quá mắc, lấy tiền lương eo hẹp của Hùng Khải chắc chắn mua không nổi. Cái rẻ nhất cũng trên một vạn, mắc hơn thì khỏi cần nói. Đồ xa xỉ như vậy, đợi kiếm được nhiều tiền rồi hẵng nói đi. Tuy nghĩ thì nghĩ thế nhưng mắt vẫn không tự chủ nhìn mấy cái nhẫn, trong lòng than thở một tiếng, cắn răng bỏ đi.
Lại mua thêm một mớ đồ. Lúc trả tiền, Tu Dĩnh móc ví ra, bị Hùng Khải ngăn lại, anh nói nhỏ: “Anh trả.” Nói không nhiều nhưng ánh mắt rất kiên quyết làm cô có cảm giác nếu cô nhất quyết trả tiền, anh sẽ tổn thương chăng? Nghĩ bụng, được rồi, để anh trả đi, sau này tìm cách mua gì đó cho anh.
Ra tới xe, Hùng Khải chất hết đồ vào cốp, lúc này đã gần giữa trưa. Anh dẫn cô vào một quán cơm. Quán cơm không lớn nhưng rất ấm cúng, sạch sẽ, chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn xuyên qua cửa kính ra ngoài, lại nhìn thấy rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau trên đường, sao tình nhân nhiều thế?
Hùng Khải không biết Tu Dĩnh thích ăn gì nhưng từng nghe cô nói thích ăn rau, anh vẫn nhớ kỹ. Lần này chọn toàn rau, đồ ăn thanh đạm. Có điều anh thích ăn thịt, thích uống rượu, cả bàn đồ ăn không có món nào anh thích, toàn gọi cho Tu Dĩnh. Tu Dĩnh không biết điều này, ăn rất ngon lành. Anh ngồi đối diện, mỉm cười nhìn cô ăn, bản thân thì chẳn