nào mà chinh phục được tảng băng giá lạnh như anh vậy? Là một cuộc gặp gỡ định mệnh phải không? Hả?”
Tôi mỉm cười chán ngán, thực sự không biết phải giải thích thế nào cho người phụ nữ đang không ngừng vặn hỏi trước mặt về chuyện giữa tôi với người con gái ấy.
Thực ra thì đó không phải là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, sau khi mọi chuyện xảy ra, tôi đã cảm thấy thật hối hận vì chẳng hiểu tại sao lại ra tay cứu giúp cô gái hộp đêm nói năng lung tung, hành động ngang tàng đó, còn cô ấy thì hay rồi, sau khi tỉnh rượu, hoàn toàn quên luôn cả tên của tôi.
Tôi đã từng nghiễm nhiên cho rằng, ở một nơi mà đàn ông hoàn toàn làm chủ, điều khiển được phụ nữ như hộp đêm, bất kỳ cô gái nào cũng đều hy vọng được bay lên cành cao làm phượng hoàng, cũng sẽ mềm mỏng, dịu dàng nghênh tiếp đàn ông, cũng giống như quy luật xã hội hiện tại, nam nữ thành thị ai cũng có nhu cầu của riêng mình.
Vì vậy, vào lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ say khướt, chân nam đá chân chiêu tiến về phía mình, theo bản năng, tôi cảm thấy vô cùng phản cảm.
Thế nhưng hành vi cử chỉ của cô ấy lại hoàn toàn khác biệt với những cô gái hộp đêm ăn mặc hở hang, lẳng lơ gợi tình mà tôi gặp hàng ngày. Thứ tư duy nhảy cóc, thô lỗ và có phần quái dị ấy, rồi cả đôi mắt to tròn đã được trang điểm kĩ càng luôn không ngừng lay chuyển kia, vẫn cứ để lại cho người đối diện một ấn tượng sâu sắc.
Đó là một đôi mắt biết lừa người, cho nên khi cô ấy bảo cô ấy tên là Hồ Ưu Ni, tôi lập tức tin ngay.
Một cô gái hộp đêm say rượu phát điên, đây chính là đánh giá của tôi về cô ấy sau lần gặp đầu tiên này.
Có lẽ những lời nói của cô ấy khi say rượu khá kì lạ, hành vi, cử chỉ cũng khác thường, một cô gái điên cuồng như vậy bỗng nhiên lại xuất hiện trong đầu tôi là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng được, rất ít người có thể khiến cho tôi lúng túng như vậy, không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Hôm đó đáng lẽ ra tôi phải đi coi mắt người phụ nữ mà bà ngoại đã sắp xếp từ trước. Tôi không muốn gặp nên thoái thác rằng phải làm việc với Martin, không thể nào rời khỏi công ty được, thế nhưng bà ngoại vẫn không chịu, gọi điện bắt tôi nhất định phải tới.
Tôi dập điện thoại xong, quay người liền gặp được cô ấy vừa bước ra từ nhà vệ sinh.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như không có cuộc gọi đó của bà ngoại, tôi và cô ấy có lẽ sẽ chỉ khẽ lướt qua nhau, chẳng đọng lại chút kí ức nào trong tâm trí của đối phương.
Sau khi về nước, bà ngoại vẫn luôn nhiệt tình chuẩn bị hôn nhân đại sự cho tôi. Bà đã lớn tuổi rồi, khó khăn lắm mới tìm được một việc đáng vui mừng như vậy nên bận lên bận xuống, tôi cũng đành mắt nhắm mắt mở để bà tùy ý sắp đặt. Trong lòng tôi thầm nghĩ, tất cả mọi việc mà bà ngoại làm lúc này đều sẽ chẳng đạt được kết quả mỹ mãn, bởi vì tôi vẫn cố chấp cho rằng, lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi với người phụ nữ của cuộc đời mình chắc chắn sẽ không diễn ra trên chiếc bàn ăn, theo phương thức xem mặt cổ hủ.
Tôi làm việc luôn yêu cầu phải hiệu quả, nhưng tuyệt đối không tán thành cái hiệu suất đấy trong hôn nhân.
Đôi nam nữ hoàn toàn xa lạ, cộng thêm một chút thúc đẩy của men rượu, cô ấy bước về phía tôi, dung mạo vốn có bị lớp phấn son dày cộm che khuất. Cô ấy nhìn tôi một hồi rồi lên tiếng: “Này, mau cởi áo khoác ra, tôi lạnh quá!”
Một cô gái trong bộ dạng bé nhỏ yêu kiều mà mở miệng ra lại nói năng lưu manh, lỗ mãng như vậy.
Lúc đó tôi đã quay đầu đi mất, thế nhưng khi nghe cô ấy nói: “Anh chịu cởi áo khoác ngoài cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết tên tôi là gì.” không hiểu tại sao tôi bỗng dừng lại như ma sai quỷ khiến vậy.
Tôi nói, tôi đã nhớ cô rồi.
Lần gặp gỡ thứ hai đã tới rất mau, giọt nước mắt nhanh chóng được gạt đi, gương mặt nhăn nhở thi thoảng lại lộ ra chút bi thương, và cả những lời nói dối rất thiếu kinh nghiệm đó, khiến tôi lặng lẽ cảm nhận được rằng, cô ấy không chỉ đơn giản là một cô gái làm việc trong hộp đêm.
Cô ấy giống như một chiếc hộp không bắt mắt nhưng có nội dung vô cùng phong phú, mà mỗi nội dung trong đó chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng. Tôi hấp tấp muốn khám phá xem bên trong chiếc hộp ấy rốt cuộc chứa đựng những gì, cô ấy đã thành công trong việc khơi gợi lên tính tò mò trong tôi.
Buổi tối hôm đó, cô ấy đã thực sự tức giận, thậm chí còn chẳng thèm cãi nhau với tôi nữa. Tôi đoán rằng, cô ấy thực sự không muốn bận tâm đến tôi nữa.
Nếu như cuộc điện thoại đầu tiên cô ấy gọi cho tôi đã nằm trong dự tính, thì hai ngày sau đó, cô ấy đã khiến tôi thực sự thất vọng.
Cô ấy không đi tìm tôi, tôi cũng tìm không ra cô ấy.
Cho nên, khi cô ấy bỗng vô duyên vô cớ từ chức, lại còn có thông tin là bị mắc bệnh máu trắng nữa, tôi như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường đến trước cửa nhà cô ấy, trong lòng thầm mắng bản thân chẳng khác nào một đứa trẻ choai choai mới lớn, không ngờ lại đi động lòng trước một cô gái làm việc tại hộp đêm, nhưng tay vẫn nhấn chuông gọi cửa. Lúc đó, tôi tự nhủ, mình sẽ nhấn chuông đúng năm lần, nhấn xong nhất định sẽ đi khỏi đây, quên hết tất cả mọi thứ liên quan đến cô ấy.
Lần thứ nhất, cửa vẫn đóng im lìm.
Lần thứ hai, cửa vẫn đóng chặt.
Lần thứ ba, cửa không động đậy.
Lần thứ tư, cửa vẫn ở vị trí cũ.
Lần thứ năm, cánh cửa vẫn không có gì thay đổi.
Nhưng vào lúc tôi quay đầu bước đi, cánh cửa đột nhiên được mở ra.
Người con gái có đôi mắt to tròn đang đứng đằng sau cánh cửa sững sờ một lúc, hốt hoảng chớp chớp mắt, thật giống với hình tượng thuần khiết trong tưởng tượng của tôi. Đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng dung nhan của cô ấy khi không có lớp trang điểm dày cộm. Vào khoảnh khắc đó, tôi biết mình sẽ không thể nào rời đi được nữa.
Câu chuyện của chúng tôi đã bắt đầu theo cách mà ngay chính bản thân tôi cũng không tài nào hình dung ra được như thế đấy!
Một người em họ của bạn tôi trong lúc cao hứng ở PUB đã hát một bài rất hay có tên là “Chinh phục”.
Tôi không thể không thừa nhận, có một cô gái, chỉ cần ba đêm thôi đã chinh phục được tôi rồi.
Tôi rất cảm tạ bản thân mình vì đã không làm trái với lời trái tim mách bảo, bắt đầu hành trình chinh phục cô ấy.
Khóe miệng không kìm được bất giác cong lên, tôi cười với Tina: “Đó là một câu chuyện rất dài và cũng rất tuyệt vời!”