đầu bên kia kích động không nói nên lời: “Lượng Lượng… Cậu nói cái gì… cái gì hả? Cậu nhìn thấy Thạch Đầu thật à? Thạch Đầu về rồi à? Mẹ kiếp, cậu nói gì đi xem nào, shock chết người ta rồi, cậu bảo Thạch Đầu nghe điện thoại đi!”
Tôi len lén nhìn xung quanh. Bắt gặp đôi mắt đen của Giang Ly, tôi chột dạ, nhanh chóng cúi đầu che miệng thì thầm với Phi Ca ở bên kia: “Phi Ca, cậu đừng kích động, Thạch Đầu đang giảng bài. Lát nữa mình sẽ gọi cho cậu. Cậu xong việc nhớ về nhanh nhanh một chút!”
Lúc tôi tắt máy ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện tất cả mọi người trong lớp đang quay lại nhìn mình, có người lên án, có người khó chịu, có đứa xem trò vui, còn Thạch Đầu đang đứng trên bục giảng thì ho khan, thái độ gượng gạo nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng nói: “Em học sinh này, lát nữa tan học em đến văn phòng của tôi!”
Nghe giọng nói mất tự nhiên của cậu ta, tôi chắc chắn Thạch Đầu cũng rất căng thẳng.
Tôi nghĩ Thạch Đầu đang thầm suy đoán, có lẽ cậu ta cho rằng mình gặp một cô bé có diện mạo cực kỳ giống tôi, vì với độ tuổi 24, tôi không thể nào xuất hiện trong trường trung học được. Để cho cậu ta biết tôi thật sự là… tôi, “cô học sinh” Giản Mỹ Đạt tươi cười lớn tiếng nói: “Vâng, thưa thầy!”
Giây phút tôi mở miệng, khuôn mặt còn thể hiện sự nghi ngờ của Thạch Đầu lập tức trở lại bình thường, đôi lông mi rung nhẹ cho biết cậu ta đang mừng như điên. Tôi còn nhìn thấy bàn tay cầm phấn viết bảng của cậu ta hơi run rẩy.
Làm sao tôi lại không mừng đến phát điên lên cơ chứ? Tôi nghĩ chắc Phi Ca cũng vậy.
Tiết toán này thật là dài, dài đến mức tôi hồi tưởng về thời cấp ba lông bông ngỗ nghịch, chỉ muốn tìm một nơi cùng Phi Ca, Thạch Đầu chạm cốc, nâng ly ăn mừng một phen.
Cho dù năm tháng làm khuôn mặt đổi thay, tôi rất hy vọng nó không thay đổi tình nghĩa này. Tôi cũng hy vọng Tiểu Thạch Đầu vẫn còn có thể thân thiết gọi bọn tôi một tiếng “đại ca”.
Mười lăm phút sau, tôi không lên lớp mà đứng bên cạnh cửa sổ tòa nhà khoa toán cùng Thạch Đầu. Tôi vừa nhẹ nhàng thở dài nói một câu: “Thạch Đầu à!” thì phản ứng ngay sau đó của cậu ta đã cho tôi biết, Thạch Đầu vẫn là Thạch Đầu trước kia, tấm lòng cậu ta vẫn không hề thay đổi.
“Đại ca…” Thạch Đầu sung sướng đến mức đỏ bừng mặt, đôi môi run run, nước mắt ròng ròng nhìn tôi. Lớn như vậy rồi mà lúc xúc động vẫn đỏ mặt, khóe mắt ướt nhòe.
“Đại ca, đại ca, ôi ôi… Em mừng quá, em biết là chị mà, em đã biết là chị mà…” Đã làm thầy giáo mà lúc này lại như một đứa trẻ cần được dỗ dành.
Thạch Đầu nói xong liền lấy tay lau nước mắt. Tôi cảm động nhìn cậu ta, khóe mắt cũng ươn ướt. Nhân lúc xung quanh không có ai, tôi to gan vỗ vai cậu ta, xúc động nói: “Cậu đã trưởng thành như thế này, bây giờ có tiền đồ rồi, là một khối đá vững chãi rồi.”
Thạch Đầu nín khóc, rồi mỉm cười lau nước mắt tò mò nhìn tôi: “À, đại ca à, chị càng lớn càng trẻ đi thì phải! Sao bây giờ chị vẫn còn học trung học vậy?”
Việc này nói ra thì dài, cả bụng bí mật của tôi bị nghẹn lại. Không biết bắt đầu từ đâu, tôi đành phải lườm cậu ta, làm vẻ hung tợn giống như năm đó, giận dữ nói: “Đại ca có việc của đại ca, chuyện của tôi mà cậu cũng dám quản, định làm phản à?”
Thạch Đầu cười “ha ha” với tôi, để lộ cái răng nanh đáng yêu. Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời năm đó, nên bên ngoài thì tôi và Phi Ca thích bắt nạt nhưng thực tế hai bọn tôi rất thích cậu nhóc ấy. Chỉ cần nghe thấy cậu ta xảy ra chuyện, thì dù phải lên núi đao, xuống biển lửa vì cậu ấy bọn tôi cũng chấp nhận.
“Phi Ca cũng nhớ cậu lắm, nói với chị ấy mấy câu đi!” Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Phi Ca. Phi Ca lập tức nhận điện, có lẽ cô ấy đang ôm điện thoại chờ được nói chuyện với Thạch Đầu.
Tôi đưa điện thoại cho Thạch Đầu. Vừa kích động gọi một tiếng: “Đại ca…”, Thạch Đầu đã nước mắt nước mũi tèm nhem.
Ở đầu kia điện thoại, cô nàng Phi Ca gào lên: “Thạch Đầu…” sau đó đột nhiên im lặng. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy nghẹn ngào. Phi Ca cũng đang khóc.
Thạch Đầu nói: “Đại ca à, bảy năm rồi, em không hề quên các chị. Thạch Đầu em… hôm nay, mẹ kiếp, cuối cùng cũng được tái sinh về tổ chức rồi. Các chị còn cần em không?”
Sống mũi cay cay, tôi vỗ vai cậu ta, đồng thanh với Phi Ca trong di động: “Thạch Đầu, mẹ nó chứ, cuối cùng cậu cũng đã về!”
Gặp lại Thạch Đầu sau nhiều năm, cả ngày nay tôi ngồi không yên, đếm trên đầu ngón tay từng phút đến giờ tan học. Tôi hẹn Thạch Đầu buổi tối cùng ăn cơm uống rượu, chỗ hẹn vẫn là quán ăn bảy năm trước bọn tôi thường đến. Năm Thạch Đầu vừa mới đi, tôi và Phi Ca còn tới chỗ đó ăn cơm rồi nhớ đến cậu ta giống như lạc mất cậu em nhỏ trong biển người, nóng ruột lo lắng. Nhưng từng ấy năm trôi qua, tên nhóc này như hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của bọn tôi. Tôi và Phi Ca đau khổ nhớ thương, không làm sao quên được.
Món bún Qua Cầu[3] của cửa hàng này cực kỳ ngon nên dịp cuối tuần, ăn một bát bún phải đợi cả hàng dài. Ông chủ là một người đàn ông thấp người có ria mép, thích cài một điếu thuốc lên tai, cả ngày bận rộn không nghỉ. Ông ta đã mất hai năm trước, nghe nói là bị ung thư phổi, việc kinh doanh của cửa hàng cũng càng ngày càng xuống dốc, suýt chút nữa thì rơi vào tay người khác.
[3] Bún Qua Cầu: món ăn nổi tiếng của người Vân Nam, Trung Quốc
Nhưng hai năm nay con gái ông chủ kia tiếp nhận việc buôn bán nên cửa hàng được sửa sang lại, hương vị của nước dùng hình như cũng được thay đổi. Có lẽ là con người ta giàu có, ăn sơn hào hải vị cũng nhiều rồi, vị giác cũng bắt đầu khó tính hơn, ăn là biết không phải mùi vị lúc trước.
Có lẽ vấn đề không phải ở mùi vị của nước dùng mà là không còn cái cảnh bộ ba ngày trước ngồi quanh một bàn, cùng cúi đầu xì xụp ăn canh, cùng bị bỏng lưỡi, cùng ra sức thổi hơi. Tôi và Phi Ca giống như người không muốn trưởng thành, nhưng bị buộc phải thừa nhận là mình đã già đi, nên cũng không còn tâm trạng để thưởng thức món ngon.
Cũng may, Thạch Đầu cuối cùng đã quay lại, ba người bọn tôi rốt cục lại có thể ngồi cùng một bàn rồi.
Hôm nay tôi gần như không nói chuyện gì với Giang Ly, cả ngày vùi đầu vào giấc ngủ. Có mấy lần cậu ta cố tình đi qua, tôi đều coi như không biết, tiếp tục nằm ngủ. Cả một ngày như vậy, tôi ngủ đến mức cổ đau khủng khiếp. Có điều Đông Tử xem ra không chịu thua kém chút nào, mày dày mày dạn quấn quít lấy Giang Ly hỏi han. Cậu ta chơi bóng rổ rất khá nên tiết cuối học thể dục, hai đứa chơi bóng tới mức người đầm đìa mồ hôi mới về. Cả hai nói cười rất vui vẻ, tôi cũng thấy yên tâm.
Tôi đang dài cổ ra đợi hết giờ thì đúng lúc đó Giang Ly mồ hôi chảy ròng ròng, ôm quả bóng rổ nhảy qua cửa sổ và bắt gặp ánh mắt của tôi. Cậu thiếu niên 18 tuổi, bên ngoài thì thản nhiên cười đùa nói chuyện với mọi người với ánh mắt thờ ơ nhưng lúc liếc nhìn tôi lại sắc bén như dao. Con ngươi đen như vực sâu, ánh mắt chăm chú hút hồn có thể làm cho trái tim thiếu nữ 18 tuổi đập thình thịch.
Đáng tiếc là tôi đã 24 tuổi rồi.
Lúc 18 tuổi, tôi cũng từng mơ gặp được ánh mắt của một cậu thiếu niên đẹp trai qua ô cửa sổ như thế. Cái nhìn trong một giây ấy cũng đủ để sung sướng ngất ngây và mãi mãi trở thành hồi ức ngàn năm.
Tôi già rồi, không còn bị hút hồn bởi ánh mắt của một cậu thanh niên nữa. Vì thế sau khi bắt gặp ánh mắt Giang Ly, tôi thản nhiên cúi đầu, chống cằm nghịch điện thoại.
Tôi gửi tin nhắn cho Khang Tử Huyền: Tôi gặp người bạn cũ nhiều năm không gặp, về muộn một chút.
Lúc gửi tin nhắn này tôi đắn đo mãi, tôi luôn cảm thấy tôi và anh ta ở chung như vậy rất kỳ. Hai con người vốn dĩ xa lạ nhưng lại sống chung với nhau nhanh như tên lửa, về muộn là phải báo với người kia. Đúng là rất lạ!
Tôi vừa định xóa tin nhắn, ai ngờ ngón tay không nghe lời, đã gửi tin nhắn đi.
Tôi buồn bực một lúc thì anh ta gửi tin nhắn trả lời: No alcohol (không được uống rượu).
Tôi nhìn chằm chằm màn hình di động, trong lòng cảm thấy khó xử kỳ lạ. Sau khi chia tay với Phó Thần, tôi quay về với cuộc sống của một người tự do tự tại, đến lão Thiên vương cũng không quản lý được cuộc sống của tôi. Theo cách nói của mẹ Phi Ca, tôi và Phi Ca chính là hai con khỉ hoang trong rừng, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, sớm muộn gì cũng có một ngày bị thợ săn bắn một phát súng ngã lăn trên bãi cỏ.
Không biết Phi Ca có gặp được thợ săn không nhưng tóm lại tôi cảm thấy mình đang bị thợ săn theo dõi.
Tôi không có tâm trạng để trả lời Khang Tử Huyền vì chuông tan học đã vang lên, một ngày vô vị cuối cùng cũng đã hết. Nhanh tay túm cái ba lô, tôi là người đầu tiên phi như bay ra khỏi phòng học. Dù cảm thấy cặp giò lớn tuổi này không được phong độ như năm xưa nhưng khoảnh khắc chạy ra khỏi trường học, tôi như tìm thấy cảm giác nổi loạn thời ấy.
Năm đó, tôi và Phi Ca thấy rất vô vị, buồn chán đến mức thi xem ai là người chạy đến cổng trường trước. Phi Ca chân dài, thần kinh vận động lại vô cùng phát triển nên tôi luôn là người bị thua. Lúc nào chạy ra khỏi lớp, tôi cũng nhìn thấy cô ấy đang đứng ở cổng trường, miệng cười tươi giống hệt một bà chị ngốc nghếch.
***
Thạch Đầu đợi bọn tôi ở quán ăn từ sớm. Lúc tôi đến, cậu ta đang ngồi bên cạnh cửa sổ, chỗ ngồi mà chúng tôi thích nhất, đôi mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, đáy mắt bộc lộ sự hưng phấn rất phức tạp. Tâm trạng của cậu ta lúc chờ đợi bọn tôi giống như người vừa tìm được món quà thời thơ ấu bị mất, vừa vui sướng lại vừa lo lắng, sợ lại mất đi lần nữa. Tôi cũng hiểu được cảm giác này.
Tôi ngồi xuống, Thạch Đầu len lén nhìn rồi đột nhiên với tay cầm lấy tay tôi, âm điệu có chút run run: “Đại ca à, không phải em đang nằm mơ đấy chứ?”
Tên nhóc này chỉ vào mặt mình, vội vàng nói: “Đại ca à, chị đánh em một cái đi! Đánh đi, đánh mạnh một chút!”
Trong lòng vừa xúc động vừa buồn cười, tôi ra tay không hề khách khí, đánh mạnh vào gáy cậu ta một cái, dùng giọng nói hung dữ che giấu đi tâm trạng cũng đang xúc động của mình: “Tên nhóc này, cậu bảy năm không bị đánh rồi, sao giờ lại không có chút tiến bộ nào thế này? Đáng đánh đòn! Về cũng không tìm chị với Phi Ca, cậu muốn tạo phản có phải không?”
Thạch Đầu bị tôi dạy dỗ thì cảm thấy xấu hổ, ngập ngừng gục đầu xuống: “Đại ca… em biết các chị giận em… Năm đó em hại các chị vào đồn, em xin lỗi các chị…”
“Đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, cậu là huynh đệ của tôi và Phi Ca. Bọn tôi tức giận chính là giận cậu quá khờ, vì một đứa đáng khinh bỉ mà ngu ngốc như vậy. Thôi, đừng nhắc đến nữa!”
“………”
“Chị và Phi Ca biết nhiều năm qua cậu không tìm bọn chị, có lẽ vì giận Phi Ca đã tát cậu. Ôi chà, ai bảo chúng ta khi đó còn quá trẻ tuổi chứ. Cậu ngốc như thế này, mắng cậu, chửi cậu cũng vô dụng, cậu nói xem bọn chị còn cách nào nữa đây? Được cậu gọi là đại ca lâu như vậy, không thể nhìn cậu đi lệch đường như thế được. Làm đại ca cũng chẳng dễ dàng đâu…”
Mắt Thạch Đầu đã đỏ lên, giọng của tôi cũng nghẹn ngào.
“Tôi và Phi Ca từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Mười lăm tuổi, cô ấy bị mảnh thủy tinh trên đường đâm vào chân, phải khâu mười mũi mà không hề kêu than. Cô ấy là một người chưa bao giờ khóc, vậy mà cậu vừa bỏ đi, lớn như vậy rồi nhưng cô ấy vẫn khóc tu tu, liên tục nói là vì cậu gi