Chỉ có điều, vừa mới xoay người đã đụng vào một vòm ngực rắn chắc, tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn. Khang Tử Huyền đang nhìn tôi với thái độ vô cảm, đôi mắt đen rất đẹp có gì đó suy tư nhưng không hề ấm áp.
Nước mắt trên mặt chưa khô, tôi chỉ có thể lui lại miễn cưỡng cười gượng: “Đừng hiểu lầm, tại anh đến gần quá, chứ tôi không có ý yêu thương nhớ nhung gì anh đâu.”
Anh ta im lặng nhưng lại vô tình tạo cho người khác áp lực nặng nề. Đúng là không phải một người đàn ông tốt.
“Chúng ta đi thôi!” Tôi lướt qua anh ta tiến đến chiếc xe, vừa đi vừa gọi điện cho Đông Tử lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được.
“Phương tiểu thư hình như là một người có tâm sự”. Anh ta khẽ nói sau lưng tôi.
Một ngọn lửa bùng lên trong lòng, tôi xoay người trợn mắt lạnh lùng lườm anh ta: “Anh muốn nói cái gì?”
Anh ta đút tay vào túi quần, như một con công cao ngạo làm cho người ta cảm thấy chán ghét, tiến lại gần nhìn thẳng vào gương mặt “gây chiến” của tôi: “Tôi thấy rất ngạc nhiên, người cô muốn cứu đêm nay là một trong những người bạn trai của cô sao?”
Đối diện với khuôn mặt đẹp trai nhưng rất cay nghiệt này, lại phải nghe lời lẽ tỏ rõ sự phỉ báng và phỏng đoán không có gì tốt đẹp được phát ra từ đôi môi mỏng kia, tôi nhổ một bãi nước bọt theo thói quen rồi cố gắng nín nhịn. Dù có giận run người, tôi cũng quyết không nổi điên mà bước lên một bước. Tôi kiễng chân, đưa bàn tay lạnh lẽo ôm lấy cổ hắn rồi nháy mắt nói: “Sao nào? Anh có thích trở thành một trong số đó không?”
Kết quả của hành động này là đôi môi mỏng của anh ta nhếch lên, hai mắt nheo lại phát ra tín hiệu nguy hiểm.
Theo bản năng, tôi nhận ra mình đã chọc vào lửa, vừa định buông tay ra, anh ta đã bắt lấy bàn tay không biết an phận của tôi nghiêm túc nói: “Xin lỗi nhé, cô tìm nhầm người rồi!”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhún vai, xoay người bước đi vài bước rồi mỉm cười nháy mắt với anh ta: “Cho nên tôi sẽ không làm hại anh đâu.”
Anh ta vẫn đứng im như cũ nhìn tôi. Tôi bực mình liền đứng bên cạnh xe của anh ta vẫy tay: “Nhanh lên nào, đến muộn thì cậu bạn trai nhỏ của tôi sẽ thành bạn trai của một gã đàn ông mất!”
Lúc ngồi trên xe Khang Tử Huyền, tôi để ý thấy anh ta bật máy sưởi. Không khí ấm áp phả lên da thịt làm cho tôi cảm thấy vô cùng thoải mái giống như được ngâm mình trong suối nước nóng. Tiếc là, gã đàn ông ở bên cạnh vẫn lạnh như băng. Tôi lo lắng nhìn những quán bar đỏ đèn bên ngoài xe, không nhịn được hỏi: “Còn bao lâu mới đến nơi?”
“Một tiếng nữa, câu lạc bộ kia ở cạnh núi.” Anh ta trả lời không chút cảm xúc.
Trong lòng tôi thầm nguyền rủa, ngồi cùng một khối băng như thế này suốt một tiếng đồng hồ thì chẳng khác nào đang phải trải qua giờ học môn Tiếng Anh vật vã nhất cuộc đời học sinh trung học của tôi, khó chịu vô cùng!
Khang Tử Huyền xem ra cũng không có hứng thú bắt chuyện với tôi. Vốn dĩ tôi cũng ghét nói chuyện với anh ta nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gã đàn ông này cũng khá thân quen với Đặng Lũng, lúc này nên tìm hiểu qua anh ta, biết đâu sẽ có phát hiện bất ngờ.
Tôi hắng giọng: “Im lặng thế này nhàm chán quá, chúng ta nói chuyện đi!”
Anh ta vẫn tập trung lái xe mà không nói gì, rõ ràng là muốn mặc kệ tôi.
Tôi bắt đầu điên lên, không kìm chế được mong muốn trả thù, cười hì hì nói ra một câu đáng buồn nôn: “Tôi hỏi điều này nhé, anh… là bạn trai của Đặng Lũng sao?”
“Hả?” Một cú phanh gấp, đầu tôi đập mạnh lên cửa kính xe, đau đến mức tôi thấy sao bay đầy trời.
Khang Tử Huyền từ từ dừng xe lại, tôi xoa trán, nhìn anh ta chằm chằm. Không ngờ anh ta lại có phản ứng dữ dội như vậy, đột nhiên tôi nghĩ không biết có phải mình đã đoán đúng rồi hay không, anh ta cũng là một chàng gay.
Dù sao thì nồi nào úp vung nấy, tôi tự nói với mình như vậy.
Đôi lông mày của Khang Tử Huyền nhíu chặt lại, anh ta nghiêng đầu lườm tôi. Ánh đèn xe mờ mờ chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh ta, khí chất oai vệ kia nhắc nhở mọi người rằng chủ nhân của nó là một người đàn ông không thể xem thường. Vẻ mặt kia cho tôi biết anh ta để ý đến điều tôi vừa nói, vậy thì tôi quyết không dễ dàng bỏ qua cho con người này.
Tôi bắt đầu chủ động công kích: “Thật ra anh không cần phải kích động như vậy, tôi không kỳ thị mấy người các anh đâu. Đương nhiên HIV có vẻ cũng không kỳ thị các anh lắm, nghe nói tỷ lệ lây nhiễm cao đấy. Ừ, bình thường anh nên chú ý một chút, mua nhiều cái đó đó về mà dùng nhé. Đương nhiên kiềm chế một chút thì lúc nào cũng tốt!”
Khang Tử Huyền không nói gì, hai mắt rực lửa. Sau một hồi tức giận nhìn tôi, anh ta cắn răng nói: “Ba ngày. Tôi chỉ mới quen cô được ba ngày, nhưng cái suy nghĩ muốn bóp chết cô xuất hiện gần ba trăm lần rồi. Phương Lượng Lượng, cô nhớ kỹ tôi đấy!”
“Đùa một chút không được sao? Chẳng có tí hài hước nào cả!” Tôi bĩu môi chỉnh lại tư thế ngồi. Lúc này một tia chớp lóe lên giữa màn đêm, rồi tiếng sấm rền vang, mưa ngày càng nặng hạt, tiếng “ào ào” vang bên tai không dứt.
Để xóa tan bầu không khí khó xử, tôi vờ xoa xoa hai cánh tay, lo lắng liếc nhìn màn đêm mờ mịt: “Lạnh quá!”
Thật ra là tôi đang tự tìm đường lui cho chính mình.
Một giây sau, Khang Tử Huyền ngồi bên cạnh khẽ cởi áo trên người ra, tôi trợn mắt vì kinh ngạc. Anh ta ném áo cho tôi rồi lặng lẽ khởi động xe.
Anh ta đột nhiên tốt như vậy làm cho tôi dở khóc dở cười. Tôi do dự liếc nhìn, thấy anh ta mím môi không vui, nên không đành lòng từ chối ý tốt của anh ta. Hơn nữa, bây giờ tôi thật sự cần một cái áo khoác dày như vậy.
Thịnh tình không thể chối từ, tôi thoải mái mặc áo vào.
Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt, trên đường chỉ có vài chiếc xe đi lại khiến đêm mùa xuân có chút trống trải hoang vắng.
Lặng yên ngắm nhìn khung cảnh tối đen bên ngoài, tôi bỗng nhớ tới đôi mắt đen ẩn chứa tình yêu say sắm mà đau đớn của Phó Thần. Rõ ràng anh ta đã từng thuộc về một mình tôi, vậy mà tôi lại cố ý để anh ta vuột mất. Sống mũi cay cay, lại thêm cảnh đêm trôi qua như con thoi ngoài cửa sổ khiến tôi càng lặng im.
Đúng lúc tôi cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu thì Khang Tử Huyền ngồi bên cạnh bất ngờ mở lời: “Chúng tôi là bạn học đại học, quen nhau nhiều năm rồi.”
“À!” Vội vã xua cơn buồn ngủ, lỗ tai tôi dựng thẳng lên để nghe xem anh ta sẽ nói gì.
“Với hiểu biết của tôi về cậu ta, bạn trai… của cô” – Anh ta nhấn mạnh hai chữ “bạn trai” – “… rất an toàn. Martin là một người đàng hoàng, mặc dù cảm giác cậu ta tạo ra cho mọi người thì không phải như vậy.”
Tôi bán tín bán nghi: “Anh đã tin tưởng như thế, sao còn đồng ý đưa tôi đi? Có thể thấy là anh cũng không chắc chắn lắm.”
“Về lý thuyết tôi nên từ chối cô.” Anh ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi đầy ngụ ý: “Cũng may tối nay câu chuyện thú vị của Phương tiểu thư làm cho tôi cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ. Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cô nữa đấy!”
“Anh…” Tôi đang định mắng liền một hơi nhưng cố dằn xuống, tim gan phèo phổi vì thế đảo lộn hết cả.
Đầu tôi vốn đang đau, giờ bị một vố của tên họ Khang này lại càng thêm choáng váng, đã vậy ông trời còn giáng sấm sét ầm ầm. Dù bình thường hiếm khi tôi chịu ngồi yên nhưng sau một ngày mệt nhọc, tôi muốn thả lỏng thần kinh một chút để lát nữa còn có sức mà kéo Đông Tử ra khỏi móng vuốt của Đặng Lũng. Tôi phải phân biệt rõ nặng nhẹ, tên họ Khang này không đáng để tôi mở miệng đấu khẩu.
Tôi nhắm mắt lại dựa vào ghế, yếu ớt huơ tay: “Tôi biết anh nghĩ tôi như thế nào. Phải, tôi là kẻ thứ ba, là hồ ly tinh, chân đạp lên rất nhiều thuyền. Tất cả những việc xấu xa của một người phụ nữ tệ hại tôi đều làm cả, tôi là một chiến sĩ trong những người phụ nữ hư hỏng, được chưa?”
Tôi khép hờ mắt, toàn thân mất hết sức lực, đột nhiên cảm thấy mình không hề nói quá chút nào. Đối với Phó Thần và Duy Nhất, tôi thiếu sự hiền hòa. Thậm chí với Đông Tử, tôi cũng đối xử không tốt, biết rõ Đặng Lũng có ý đồ mà tôi vẫn để cậu ta tiếp tục đi theo dõi, nếu đêm nay xảy ra chuyện gì, tôi khó có thể tha thứ cho bản thân.
Nhờ Khang Tử Huyền mà chỉ một thoáng suy nghĩ, tôi đã phủ định chính mình, phủ định tất cả. Tôi chán nản thấy rõ.
Anh ta cười thú vị: “Tôi thấy cô giống một cái tàu ngầm.”
Tôi giật mình, ông trời ơi, gã đàn ông này rốt cuộc là thông minh đến cỡ nào? Vì sao lại có người vừa đẹp trai lại thông minh đến đáng sợ như vậy chứ? Ông có để cho mấy kẻ phàm phu tục tử như con được sống không vậy?
Tôi quay đi không nhìn hắn, ngượng ngùng nói: “Anh nói cái gì thì cứ cho là như vậy đi. Lần trước say rượu trêu đùa anh là tôi không đúng. Anh yên tâm, tôi còn có chút lương tri nên sau này anh đi bên trái, tôi sẽ đi bên phải. Anh đừng mơ sẽ cười nhạo tôi được nữa!”
“Một người rẽ trái, một người rẽ phải…” Khang Tử Huyền lẩm bẩm, sau đó bật cười “ha ha” với tâm trạng rất vui vẻ: “Nhỡ chẳng may chúng ta lại đi quanh bồn hoa hình tròn thì sao?”
Tôi hoàn toàn bị anh ta đánh bại, nhảy dựng lên gắt ầm ĩ: “Vậy đập nát cái bồn hoa đó ra! Không, phải đốt sạch, đốt hết!”
Thấy tôi nổi trận lôi đình, anh ta quay đầu cười bí hiểm. Nụ cười tươi rói trong nháy mắt ấy khiến tôi cảm thấy mình đã nhìn thấy ánh hào quang hội tụ trên khuôn mặt anh ta. Cái tên đẹp trai này liệu có phải Kim Thành Vũ[2] đang sống vất vưởng bên ngoài không nhỉ? “Cô nàng xấu xa” là tôi đây thèm thuồng nuốt nước miếng.
[2] Tên tiếng Nhật là Kaneshiro Takeshi, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng quốc tịch Nhật Bản, là người Nhật lai Đài Loan.
***
Tới câu lạc bộ có tên Ben nằm trên một khu vực non nước hữu tình cũng đã gần hai giờ sáng, tôi cuống lên như gà mắc tóc, người như phát sốt. Có điều tôi vẫn rất lạc quan, sau khi khôi phục tinh thần tôi liền nhảy xuống xe.
Đương nhiên tôi cởi áo khoác của Khang Tử Huyền ra, mặc đồ đàn ông đi tìm đàn ông gây sự thì khí thế cũng mất đi vài phần, hơn nữa lại còn vướng chân vướng tay.
Câu lạc bộ này có phong cách kiến trúc châu Âu, nhìn bên ngoài có vẻ rất bình thường nhưng nội thất bên trong lại vô cùng đặc sắc. Mỵ Sắc đã thuộc loại xa hoa nhưng so sánh với cái nơi gọi là Ben này thật chẳng khác nào một cái chuồng bò, đẳng cấp đúng là khác nhau. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Khang Tử Huyền bước vào cửa của Ben chẳng những không bị ngăn lại mà còn được một gã quản lý đón tiếp lịch sự. Khang Tử Huyền cũng không nói nhiều, chỉ hỏi chỗ của Đặng Lũng rồi dẫn tôi nhanh chóng lên lầu. Tôi đi ngay sau anh ta, trong lòng thầm than thở: “Mẹ kiếp, cái gã này đúng là có phong thái của ông chủ!”
Đột nhiên tôi nhớ ra, vì giúp cho Phi Ca mua một căn phòng như ý, tôi đã thành vô sản rồi.
Hai phút sau, tôi nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra mà vẫn không thể tin vào mắt mình.
Tôi rất tức giận.
“Đồng chí” Ngải Đông đang rất ổn, thậm chí có thể nói là cực kỳ ổn. Trong mấy tiếng đồng hồ cậu ta tắt máy, tôi lo lắng đến đảo lộn ruột gan, còn tên nhóc này lại ở đây mải mê đánh bài, miệng phì phèo thuốc lá. Mà cậu ta còn là một chiến sĩ cảnh sát từng tuyên thệ hết lòng phục vụ nhân dân cả đời cơ đấy.
Nhưng giận gì thì giận, đây là nơi kẻ xấu hoành hành nên tôi không thể nổi điên được.
Kế hoạch bây giờ của tôi là phải đưa thằng nhóc Đông T