"Nha đầu." Hạ thái y thỉnh thoảng sẽ kêu nàng như vậy, nàng dĩ nhiên sẽ không để ý.
"Hả?" Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Nhưng mà nếu hắn không làm được, con lại chịu không được, có từng nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này hay không?"
Lời này Lý Mạt Nhi nghe có chút kinh ngạc, chỉ là suy nghĩ một chút lời này từ trong miệng Hạ thái y luôn thương yêu nàng nói ra, giống như cũng không phải là quá kỳ quái.
"Đúng, con đã nói qua với hắn, nếu hắn có. . . . . . người khác, thì phải để cho con đi." Tim của nàng đau quá!
"Có thật không? Hắn đã đồng ý?" Lần này đổi lại là Hạ thái y kinh ngạc.
"Hắn sao lại không đồng ý chứ? Hắn cũng đã có người mới, còn tiếp tục giữ lại người cũ xấu xí muốn chết như con chẳng phải là chướng mắt sao? !" Nàng hít sâu một hơi, đem nỗi nghẹn ngào vừa tới miệng nuốt về trong bụng.
"Nha đầu, gia gia không cho phép con nói mình như vậy!" Nét mặt già nua nghiêm túc thoáng qua một tia đau lòng.
Trong lòng Lý Mạt Nhi càng thêm khổ sở, nháy mắt mấy cái, miễn cưỡng lên tinh thần mà nói: "Gia gia, người không phải là thần y sao? Không bằng người suy nghĩ một chút xem làm sao chữa trị cho gương mặt này của con đi?"
"Nha đầu, con thật sự muốn thay đổi gương mặt sao?" Nhìn dáng vẻ Hạ thái y cực kỳ khó xử.
Dĩ nhiên là khó xử rồi, ở niên đại này lấy đâu ra công nghệ cao mà thay đổi gương mặt chứ? Coi như Hạ thái y cố ý muốn làm, cũng phải cần nàng nuốt một chút tiên đan diệu dược làm chuột bạch thí nghiệm, nàng mới không dám nha!
"Con chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, gia gia người đừng làm thật. Gương mặt này con nhìn đã quen rồi, nếu thật phải đổi con vẫn còn không nỡ!" Nàng vừa nói vừa vuốt da mặt của mình.
Trước kia nàng là hận không thể nào đổi gương mặt không sai, bất quá về sau cùng Hiên Viên Sơ ở chung một chỗ, nàng lại rất vui mừng vì có gương mặt này xem như là chứng minh hắn thích thật sự chính là con người này của nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, có gương mặt xấu cũng không có gì không tốt.
"Mạt Nhi cô nương nói rất đúng." Bỗng nhiên một giọng nam ôn hòa chen vào giữa hai người, người tới chính là Thanh Chí đang cầm một cái sàng màu đỏ tiến vào.
"Thanh Chí, miệng của ngươi ăn mật rồi hả ? Lại nói chuyện ngọt như vậy!" Lý Mạt Nhi cười hì hì nhìn thiếu niên đem phụ tử để xuống.
"Tại hạ xác thực là vừa mới ăn điểm tâm Mạt Nhi cô nương mang tới, mùi vị rất tốt." Trên khuôn mặt trắng nõn của Thanh Chí hiện lên một chút ửng đỏ, thật là một thiếu niên dễ dàng xấu hổ.
Ở dưới sự kiên trì của Lý Mạt Nhi, người bên trong Thái Y Viện vẫn là giống như lúc đầu gọi nàng như vậy, tránh khỏi mở miệng một tiếng Mạt Phi Nương Nương làm cho nàng cả người không được tự nhiên.
"Đúng rồi! Những thứ đó không phải là các ngươi đều đã ăn hết rồi chứ? Có để lại cho gia gia một chút hay không?" Hôm nay nàng chính là đặc biệt làm một hũ dấm táo mang tới cho bọn họ đánh giá.
"Đương nhiên là có để lại. . . . . . một chút, hình như còn dư lại không tới nửa miếng táo." Thanh Chí cười đến vô cùng xấu hổ, Hạ thái y lập tức liếc xéo hắn một cái.
"Thật sự ăn ngon như vậy sao? Vậy gia gia lần này ăn không đủ cũng không sao, Mạt Nhi lần tới làm nhiều hơn một chút cho người, hiện tại người tạm tha cho Thanh Chí bọn họ đi." Lý Mạt Nhi cực kỳ đắc ý vỗ vỗ bả vai của Thanh Chí, trên mặt người nọ lại nổi lên một tầng ửng đỏ, sau đó chạy tóe khói ra ngoài.
"Hắn chạy đi đâu vậy?" Nàng khó hiểu nhìn bóng lưng Thanh Chí thoáng cái đã biến mất.
"Nha đầu, lần sau con cũng đừng cùng nam tử kề vai sát cánh, sẽ khiến cho người ta bàn tán." Sắc mặt Hạ thái y lộ vẻ khó xử.
"Kề vai sát cánh gì chứ? Con cũng chỉ là vỗ vỗ hắn mà thôi." Nàng bĩu môi rất uất ức.
"Không nói đến người khác, cái này nếu để Hoàng Thượng thấy được. . . . . ."
"Hắn ư, chỉ sợ sẽ không để ý thôi." Nàng ngượng ngùng muốn đi tới cửa, Hạ thái y liền ngăn nàng lại.
"Nha đầu, nhớ kỹ một câu của gia gia. Ở đáy lòng của gia gia, ai cũng không xứng với con...con chớ coi thường mình, biết không?"
"Biết! Cũng biết gia gia người là tốt nhất!" Lý Mạt Nhi chợt ôm Hạ thái y một cái sau đó buông ra, trong ánh mắt sáng ngời có chút nước mắt.
"Nếu như con thật sự có thể rời khỏi nơi này, nhất định cầu xin Hoàng thượng để cho con mang theo người cùng nhau rời đi, cũng không biết gia gia người có chịu đi theo con không mà thôi?"
"Dĩ nhiên chịu! Mạt Nhi đi đến đâu, gia gia ta liền đi theo con đến đó!" Hạ thái y nói xong cũng có chút kích động.