"Ách, trước tiên phải ủy khuất ngươi nằm xuống trên mặt đất. Các ngươi cũng thế, một người trong đó phải nằm xuống." Lý Mạt Nhi nhìn về phía nhóm người đã chia thành hai người một tổ nói ra chỉ thị.
Đợi những người phải nằm đều đã nằm ngang hết, lúc này Lý Mạt Nhi mới bắt đầu một bên nói khẩu lệnh một bên làm động tác, chuẩn bị đem tất cả những bước thực hiện và yêu cầu trọng yếu trong thủ thuật hồi sinh tim – phổi tỉ mỉ truyền thụ từng cái một cho mọi người biết.
Tất cả lớn nhỏ trong Thái Y Viện đều rất nghiêm túc, Hiên Viên Sơ đứng ở bên cạnh thấy thế cũng không chớp mắt, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của nàng sờ lên lồng ngực của vị thiếu niên kia. . . . . .
Sau đó, sắc mặt Hiên Viên Sơ ở bên kia cũng xanh tái đi.
Hắn chạm vào nàng, nàng liền đạp hắn, bây giờ nàng lại ở trước mặt hắn chủ động chạm vào nam nhân khác?
"Hoàng Thượng, chẳng lẽ Người không muốn xem thử ngày đó Mạt Nhi cô nương cứu Người như thế nào sao?" Lời nói của Phúc tổng quản thành công áp chế trận lôi đình sắp bùng nổ của Đế Vương.
Được, hắn tiếp tục nhịn!
Hiên Viên Sơ nghiến răng nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên lồng ngực của thiếu niên kia, người kia hiển nhiên là một chút cũng không chú ý tới hắn, đôi tay nhỏ bé trắng nõn ngọc ngà kia một tay sờ sờ lồng ngực của vị thiếu niên kia, một tay lại vỗ vỗ bả vai của vị thiếu niên kia, cuối cùng lại đem mặt tiến tới gần khóe miệng của vị thiếu niên kia . . . . . .
Thiếu niên đỏ mặt.
"Hoàng Thượng! Đại cục làm trọng! Đại cục làm trọng!" Phúc tổng quản hoảng sợ vừa nhìn Hoàng Đế đứng ngồi không yên vừa nhìn Lý Mạt Nhi.
Chờ nha đầu này dạy xong, cái mạng già này của hắn chắc cũng không giữ nổi nữa rồi!
"Đây là cách kiểm tra xem bệnh nhân có còn hô hấp, nhịp tim và ý thức hay không, nếu như không có, vậy chúng ta cần nhanh chóng tiến hành bước kế tiếp." Lý Mạt Nhi hiếm khi nghiêm túc như vậy, đây đều là bởi vì liên quan tới mạng người!
"Sau đó tìm một điểm ở chính giữa lồng ngực của bệnh nhân. . . . . ." Đầu ngón tay của nàng gõ nhẹ trên ngực của Thanh Chí, không hề chú ý tới toàn bộ khuôn mặt của Thanh Chí đều đã đỏ ửng giống như Quan công.
"Rồi sau đó lấy tay của các ngươi giống như ta vậy đặt lên. . . . . ." Nàng đứng thẳng người, bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết đè lên vạt áo màu đen của Thanh Chí, sự tương phản của màu sắc khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng chói mắt.
"Cái này cũng giống như là một loại hỗ trợ xoa bóp tim, chỉ là tốc độ xoa bóp phải nhanh một chút, nhưng không thể dùng lực quá lớn, nếu không sẽ khiến cho khớp xương ở chỗ này bị gãy ảnh hưởng tới tính mạng! Liên tục đè xuống như vậy khoảng ba mươi lần, tiếp theo chính là giúp bệnh nhân hô hấp nhân tạo." Lý Mạt Nhi vỗ vỗ hai tay, tạm thời rời khỏi thân thể của thiếu niên kia, lúc này cuối cùng cũng trấn an được Hiên Viên Sơ ở dưới mái hiên đang muốn nổi giận.
Chẳng qua đây cũng chỉ là tạm thời, lúc hắn nhìn thấy ngón tay của nàng lại trở về trên khuôn mặt của thiếu niên kia, hắn vừa mới bình tĩnh lại trong nháy mắt máu trong người lại tiếp tục sôi trào.
"Bước đầu tiên của hô hấp nhân tạo chính là nâng cằm bệnh nhân lên giống như vậy. . . . . . Ủa? Thanh Chí, mặt của ngươi tại sao lại đỏ như vậy? Bị cảm nắng rồi à?" Nàng cuối cùng cũng chú ý tới sắc mặt của thiếu niên kia.
"Ta không sao, Mạt Nhi cô nương cứ tiếp tục." Lúc này Thanh Chí liền lên tiếng.
Vừa nghe thấy hắn nói như vậy, nàng liền yên tâm thoải mái tiếp tục dạy họ.
"Sau khi làm cho bệnh nhân mở miệng ra như vậy, bước kế tiếp, chính là áp miệng của các ngươi lên miệng của bệnh nhân. . . . . ." Nàng làm mẫu cúi người xuống.
Nàng dám ——
Toàn bộ khuôn mặt của Hiên Viên Sơ từ xanh tái chuyển sang đen, lực nắm tay của hắn cơ hồ muốn bóp vỡ tay vịn của ghế đệm.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Hắn từ trên ghế đứng lên, ba bước thành hai bước đi tới chắn giữa Lý Mạt Nhi và thiếu niên kia, dùng khí thế mạnh mẽ không thể xem nhẹ tách hai người ra.
"Trẫm làm." Hắn nhìn nàng.
"Làm gì?" Nàng lập tức không chịu yếu thế nhìn lại hắn.
"Không phải muốn luyện tập hô hấp gì đó sao? Trẫm cũng có thể làm!" Hiên Viên Sơ ưỡn ngực nói với nàng.
Mặc dù hắn cũng không hiểu rõ cái loại hô hấp đó là cái gì, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng thiếu niên kia đỏ mặt khác thường, hắn liền có dự cảm xấu.
Tuyệt đối không thể để cho nàng thử với người khác!
"Ngươi làm chỉ càng thêm loạn?" Lý Mạt Nhi từ nhìn chằm chằm chuyển thành không sao giải thích được, sau đó tầm mắt không nhịn được dừng ở trên miệng của hắn.
Ngày đó, nụ hôn đầu của nàng cả kiếp trước và kiếp này cứ như vậy mà hiến tặng cho hắn. . . . . . Không đúng! Thân là phụ nữ hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt, chỉ là một nụ hôn đầu thì có cái gì hay mà phải để ý? Huống chi thân thể này còn không phải là của nàng!"Bớt nói nhảm đi, còn không mau bắt đầu?" Hắn khẽ khom người, đôi môi xinh đẹp ở trước mắt nàng khẽ chuyển động.
giống bị táo bón quá nha~~~
nhịn... nhịn... mặt tái xanh mới không cần luyện tập với ngươi!" Lý Mạt Nhi vội vàng lui về phía sau hai bước, không nói tới lỗ tai và gương mặt, lúc này ngay cả phía dưới cổ cũng đều đỏ ửng lên.
Không được! Nàng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, ngay cả trái tim nàng cũng đập nhanh như muốn từ trong miệng nàng nhảy ra.
"Không muốn luyện tập cùng Trẫm vậy ngươi muốn luyện tập với ai?" Mặt rồng lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn quét qua thiếu niên đại phu ở bên cạnh.
"Ta. . . . . ."
"Ngươi nói người nào Trẫm liền chém người đó! Dù chưa bắt đầu tiến hành Trẫm cũng muốn chém!" Hắn híp mắt đe dọa, cũng không quản lời nói của mình hù dọa bao nhiều người mặt trắng bệch không còn chút máu.
"Ngươi!" Nàng khẽ cắn răng đầu hàng!"Vậy ngươi còn không mau nằm xuống. . . . . ."
Dám nói chuyện với Hoàng Đế bằng cái loại giọng điệu này, chỉ có thể nói là chán sống, nhưng mà bản thân vị Hoàng Đế này lại cố tình vui vẻ để cho nàng sai bảo.
Phúc tổng quản tìm người trải một tấm nệm mềm trên mặt đất, kích thước vừa vặn để cho Hiên Viên Sơ có thể nằm ngang.