ra gương mặt quái dị, ngay sau đó lại không hề báo trước buông tay nàng ra.
"Mẹ nó!" Trước khi nàng rơi xuống nước, cũng chỉ kịp mắng một câu thô tục như vậy.
Trong đình nghỉ mát, Hoàng Đế Hiên Viên Sơ mặc một bộ quần áo thường màu trắng bạc không thể tin nổi trừng mắt nhìn bàn tay của mình, đương nhiên không phải là bởi vì áy náy, mà là vì loại cảm giác quái dị kia vẫn còn lưu lại ở trong lòng bàn tay.
Mềm mại tê dại. . . . . . Bàn tay của một nha đầu xấu xí làm sao có thể khiến cho hắn lập tức sinh ra ý nghĩ không chính đáng như thế chứ?
Nhất định là do tối nay hắn uống quá nhiều rồi, hắn cũng chỉ vì cơm nước no nê không ngủ được cho nên mới đi tới nơi này, thật không ngờ còn có người tới sớm hơn hắn một bước.
Có phải là ảo giác hay không?
"Ào!" Cô gái nhô lên từ dưới đáy ao phủ định suy đoán của Hiên Viên Sơ. Hắn bước nhanh tới phía trước, hai tay chống xuống lan can, thân hình to lớn cao ngạo hơi nhô ra phía ngoài đình nghỉ mát, dưới ánh trăng mờ mờ vẫn thấy rõ ràng khuôn mặt đỏ ửng căng phồng đang thở hổn hển ở trong ao.
Thật xấu xí. . . . . . Hắn không tự chủ nhíu chặt hai đầu lông mày, dường như hành động này đã làm cho tiểu nha đầu nổi giận.
Nàng nhìn về phía hắn nặn ra gương mặt xấu xí hơn nữa, sau đó không nói hai lời, hai tay bắt đầu rẽ nước bơi về phía ngược lại với đình nghỉ mát.
Nha đầu này còn biết bơi sao?
Trong lúc Hiên Viên Sơ còn đang suy nghĩ vấn đề này, thì Lý Mạt Nhi đang bơi trong ao Liên Nguyệt cũng không được nhàn rỗi, đương nhiên là đang bận rộn mắng nam nhân ở trong đình nghỉ mát.
Có cần khoa trương như vậy hay không? Người xấu xí thì không phải là người sao? Đã nắm tay nàng rồi vậy mà còn buông ra, nếu không phải là nàng biết bơi chắc đã sớm chết chìm rồi!
"Phù! Mệt chết đi được!" Nàng bơi kiểu chân chó một lúc lâu, sau đó lại vô cùng khó khăn leo lên mặt đất đầy bùn bên cạnh ao sen.
Nơi này cách đình nghỉ mát chắc cũng phải năm mươi mét, nàng kiên quyết không muốn đến gần cái vị nam tử đã dọa nàng rơi xuống nước kia.
Bàn tay nhỏ nhắn gạt mái tóc ướt đẫm đang dính chặt trên mặt sang hai bên, bàn chân nhỏ nhắn trực tiếp đá bay đôi giày thêu đã dính bẩn xuống đất, mới đi được một bước nàng đã cảm thấy làn váy của mình nặng trình trịch giống như đeo đầy chùy sắt, từ đầu gối trở xuống đã dính đầy bùn lầy trong ao Liên Nguyệt, hiện tại cả người nàng vừa thối lại vừa bẩn, khó chịu muốn chết!
Bị lửa giận thiêu đốt, đôi mắt to tròn trong suốt không nhịn được phát ra tia sáng khác thường quét về phía tên đầu sỏ gây tội hại nàng biến thành " chó rơi xuống nước ", thấy hắn vẫn bình thản đứng trong đình nghỉ mát thưởng thức tình trạng lúng túng của nàng, chỉ khiến nàng càng thêm nổi trận lôi đình.
Loại hứng thú tệ hại này ngược lại rất giống với Toàn Thế, nhưng mà nàng đã tỉnh ngộ rất nhanh, nam nhân đối diện với nàng lúc này tuyệt đối không phải là Toàn Thế, ít nhất là thân thể không phải.
Mặc dù khuôn mặt kia của hắn thật sự đã hù dọa được nàng, trong khoảng thời gian ngắn còn tưởng rằng thấy được Toàn Thế, hại nàng thiên đầu vạn tự ( bối rối ngổn ngang ) xông tới thiếu chút nữa là khóc to! Ai bảo gương mặt đó có độ tương tự cao như vậy đạt tới chín mươi chín phần trăm! Đáng tiếc còn dư lại một phần trăm chính là màu da của hắn, tuyệt đối không giống Toàn Thế.
Toàn Thế có huyết thống Brazil cho nên màu da cũng nghiêng về màu đen, cùng với cái con Bạch Trảm Kê ( một món ăn chế biết từ gà ) mất hết tính người này căn bản là hai thái cực.
Nhưng mà liệu có phải là linh hồn của Toàn Thế cũng xuyên qua rồi đi vào cái thân thể của nam nhân có dung mạo rất giống hắn hay không?
"Ngươi là ai?" Chẳng biết từ lúc nào Bạch Trảm Kê đã đứng ở trước mặt của nàng.
Lý Mạt Nhi trừng to mắt như cái chuông bò, nhìn hắn xong rồi lại nhìn đình nghỉ mát, động tác này kéo dài ước chừng ba lần, sau đó nàng yên lặng quyết định người này thật sự không phải là Toàn Thế.
Toàn Thế tuyệt đối sẽ không có khinh công Thủy Thượng Phiêu ( công phu khinh công phi thân đi trên mặt nước ).
Trong lòng nàng không khỏi thoáng qua một tia đáng tiếc, chỉ là nghĩ lại: ở thế kỷ hai mươi mốt nàng xinh đẹp như hoa, Toàn Thế cũng đã nhìn không thuận mắt rồi, bây giờ bộ dáng của nàng như thế này, không phải lại càng không có hy vọng sao?
Nhưng mà vẫn phải thử lại lần nữa xem?
"Châu Tinh Trì?"
"Chu? Là nữ nhi của Chu Thượng Thư sao? Không đúng? Lúc nãy vừa mới gặp qua nàng không cao như vậy. . . . . ." Hiên Viên Sơ xoa cằm trầm ngâm.
"Kim Khải Thụy?"
"Ngươi rốt cuộc là họ Chu hay họ Kim?" Hiên Viên Sơ mờ mịt không hiểu.
Nhưng mà dáng người nhỏ nhắn chỉ cao tới lồng ngực hắn đang đứng ở trước mặt cũng chỉ ghét bỏ liếc hắn một cái rồi không nói chuyện nữa, trong miệng phát ra một tiếng chậc, có thể miễn cưỡng xem như là đáp lại lời của hắn.
"Tại sao ngươi lại không nói chuyện?" Hiên Viên Sơ thật sự bị nàng làm cho hồ đồ rồi.
Nha đầu xấu xí này xem ra còn chưa trưởng thành, tại sao đã hơn nửa đêm vẫn còn đi dạo ở nơi này? Hơn nữa nói chuyện lại rất chân thành cổ. . . . . . quái, kỳ lạ hơn chính là, nàng nhìn thấy hắn lại không hề sợ hãi chút nào cả.
"Cái người này ngươi và Toàn Thế có phải là hóa thân của Hắc Bạch Vô Thường không vậy? Tại sao ta vừa chạm mặt thì tính mạng liền gặp phải nguy hiểm vậy chứ?!" Lý Mạt Nhi nói thì nói thế, nhưng cũng không thèm nhìn tới người trước mặt, chỉ lo cúi đầu nhìn chằm chằm làn váy bẩn thỉu, tự lẩm bẩm, giống như đang đắm chìm trong trong thế giới của bản thân.
Chuyện này quả thật đã khiến cho Hiên Viên Sơ phát bực rồi.
Cái nha đầu xấu xí này lại dám vô lễ với hắn như thế!
"Lớn mật. . . . . ."
"Ta rất nhát gan, làm phiền ngươi nói nhỏ thôi." Gương mặt xấu xí vừa đỏ ửng lại vừa lạnh lùng cuối cùng cũng ngẩng lên một góc bốn mươi lăm độ, thuận tiện hướng về phía Hiên Viên Sơ ném cho hắn ánh mắt xem thường.