hổ, có thể giống như ba và chú, làm một người quân nhân là ước mơ lúc còn bé của anh, sau này anh nói với mẹ suy nghĩ của mình lại bị mẹ mắng cho một trận, nguyên nhân đơn giản vì không muốn anh đi vào vết xe đổ của ba mình nữa.
Ăn xong sủi cảo, hai anh em đi về, trên đường về Trần Dự Lâm dò xét hỏi Trần Cẩn: “Em đã bao giờ nghĩ rời khỏi đây chưa?” Anh hy vọng em gái có thể cùng anh về thành phố C để anh có thể bồi thường cho cô.
Trần Cẩn không hề nghĩ mà trả lời ngay: “Không có, những người em quan tâm đều ở đây, em sao có thể rời khỏi đây được, hơn nữa bây giờ anh cũng đang ở đây sao?”
Trần Dự Lâm nghe xong thì chỉ cười nhàn nhạt trong chốc lát rồi thu lại ngay.
Nhung Hâm Lỗi bây giờ chán nản ngồi trên sofa, anh căn giờ đến công ty đón Trần Cẩn, vừa dừng xe trước của công ty cô thì thấy cô đang đi cùng Trần Dự Lâm liền quay xe trở về, Trần Hồng Phong cũng đã nói với anh là đã trở về, chỉ là anh cảm thấy Trần Dự Lâm về lần này có mục đích gì đó.
Trần Cẩn từ chối không anh trai đưa cô về nhà, sợ đến lúc biết cô ở cùng Nhung Hâm Lỗi lại nghĩ không hay.
Đón taxi về nhà, vừa mở cửa thì thấy Nhung Hâm Lỗi đang xem ti vi chiếu về tình hình quân sự, anh biết cô về nhưng ánh mắt vẫn không hề nhìn cô, lại còn chăm chú xem tivi.
Thấy anh có vẻ mặt như vậy làm cô hơi tức giận, bình thường khi cô đi làm về anh đều rất vui vẻ, không giống hôm nay làm như không thấy cô vậy, anh cả ngày hôm nay trong lòng chắc chỉ có ti vi thôi, cô tức giận thay giày xong liền đi đến sofa dứt khoát ngồi bên cạnh anh, rồi cẩn thận nhìn anh, thấy anh không có phản ứng gì liền lấy remote trong tay anh đi.
Nhung Hâm Lỗi cũng không hề lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc Trần Cẩn một cái rồi chuyển ánh mắt lạnh lùng đi nơi khác. Mặc cho cô muốn làm gì thì làm, Trần Cẩn năm chặt remote nhìn anh cười cười nói: “Anh đừng xem tình hình quân sự nữa, chú em ở nhà lúc nào cũng xem cái này, bây giờ lại tới lượt anh sao.”
“Sao em về muộn như thế này?” anh ngồi trên sofa trầm mặc một lúc, rồi mới đem chuyện muốn hỏi nói ra.
Trần Cẩn cầm remote chuyển sang kênh tài chính rồi mới nói.
“Em đi dạo với anh trai em một lát rồi mới về.” Cô thật thà trả lời.
“Chỉ đi dạo một lát thôi sao, anh ta không nói chuyện gì khác với em sao?” anh nhíu mày hỏi lại cô.
“Nói gì là nói gì, chỉ nói chuyện khi còn bé thôi. Chúng em còn có chuyện gì nói nữa sao?” thấy cô trả lời như vậy mặt anh mới có vẻ dịu lại đi, đưa tay ôm cô vào lòng lẩm bẩm gọi: “Tiểu Cẩn.”
“Dạ.” Cô úp mặt vào ngực anh nhẹ nhàng đáp lại, hiện tại cô cảm thấy mình không thể đoán ra được anh vui buồn thế nào nữa, khi thì dịu dàng chân thành, khi lại lạnh lùng trầm mặc.
“Chúng ta sẽ mãi mãi như thế này nhé!.” Nói xong liền cầm chặt tay cô.
Bàn tay anh to lớn, cực kỳ ấm áp, mười ngón tay đan vào nhau, làm cho tim cô đập càng ngày càng nhanh.
Trần Cẩn nghe xong trái tim rung động ngẩng mặt lên nhìn anh, bây giờ trong mắt anh chỉ có hình bóng của cô, anh dịu dàng như vậy làm cô bỏ vũ khí đầu hàng, cô đỏ mặt gật đầu, rướn người hôn nhẹ lên môi anh, lại bị anh giữ chặt lại, đem cô sát vào người mình rồi ở bên tai cô nói khẽ: “Tắt ti vi đi, chúng ta lên lầu làm chuyện khác.”
Nói xong anh cười khẽ một tiếng, nhanh tay tắt ti vi rồi ôm cô lên lầu. Anh thuần thục giúp cô cởi quần áo, rồi nhanh chống đặt cô dưới thân. Anh ở trên người cô rong ruổi còn miệng thì kề sát bên tai cô lẩm bẩm kêu tên cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh đến khi trong măt hai người chỉ còn hình bóng của nhau.