Nghênh Xuân nhịn đau, bắt buộc chính mình nhìn thẳng anh.
“Nếu như vậy, bổn vương cũng không cần có nhiều thương tiếc với em nữa, cũng không cần nhẫn nại nữa rồi. Bổn vương muốn như thế nào liền như ấy.”
“Cái gì? Không được. . . .” Cô bắt đầu giãy dụa.
“Em đã không còn tư cách nói không được nữa rồi, em tàn nhẫn làm bổn vương thương tâm nên bổn vương sẽ trả lại cho em gấp bội.”
“Buông, tôi sẽ hét to, người đâu mau tới. . . . A!” Cô dùng sức phản kháng, lại vẫn bị anh nhấc váy lên đến eo. Vật che lấp duy nhất nửa người dưới cũng bị kéo đến đầu gối “Dừng tay. . . .”
Lửa giận bị kích phát chuyển thành lửa dục càng cường liệt, dẫn động thú tính không lý trí nhất ở chỗ sâu trong lòng đàn ông.
Cô không có khả năng lớn tiếng thét chói tai, bởi vì cô biết mình không có mặt mũi này. Xung quanh đây đều là hàng xóm già nhìn cô từ nhỏ đến lớn. Cho nên cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, dựa vào trên cây khô, tùy ý anh đùa bỡn thân thể mềm mại mỹ lệ của mình.
Lan Tĩnh không có bất kỳ dẫn dắt nào, bởi vì anh cho rằng cần anh cẩn thận dẫn đường mê hoặc chỉ có cô gái mình quý trọng nhất. Mà cô gái cố ý thương tổn tới lòng mình này căn bản không cần anh hạ thủ lưu tình.
Một tay của anh nâng đùi phải của cô lên, vòng qua đặt ở trên cánh tay phải của mình, tiện cho dục vọng đã sưng của bản thân có thể tàn khốc xâm nhập hoa kính chặt chẽ. . . .
“A. . . .” Khô khốc tiến vào không có ướt át khiến cô thống khổ nhăn lại lông mày, nhưng cô quật cường không chịu cầu xin tha thứ, ngay cả môi dưới cũng không tự giác bị cắn đến chảy máu.
Rốt cục khi anh một tấc lại một tấc vô tình đi vào, chạm đến chỗ sâu nhất, hai tay cô chống đỡ bả vai của anh, vô lực chống đẩy. Biết rõ một chút hiệu quả cũng không có, nhưng vẫn duy trì một tia tự tôn chống cự lại cuối cùng.
“Ummm. . . . AA. . . . .” Nghênh Xuân cắn chặc môi của mình, hơi hơi ngẩng đầu, sợi tóc hỗn loạn, hô hấp dồn dập, nước mắt trong suốt đã lóe ra ánh sáng đáng thương ở khóe mắt.
Hoa kính chặt chẽ gắt gao vây quanh, anh thậm chí có thể cảm nhận được ở chỗ sâu bên trong dao động co rút lại, làm anh càng thêm điên cuồng.
“Hiện tại khóc có phải quá chậm hay không?” Anh tàn khốc trào phúng, đem của mình rút khỏi hoa kính tuyệt vời kia, sau đó lại hung hăng đâm vào.
“A!” Cô kêu rên một tiếng.
Bên tai nghe anh vô tình cười nhẹ, như cười nhạo miệng của cô không thật lòng, làm cô thật muốn lập tức té xỉu.
Rất nhanh, động tác của anh như thú dữ đói khát xâm lược, giống như một luồng sóng to gió lớn, không ngừng đánh thẳng vào cảm quan của cô, phá hủy một tia lý trí còn lại của mình.
Nước mắt không ngừng chảy, nhưng thân thể của cô vì anh mà phát sốt. . . . . .
“Ôm lấy cổ anh.”
Hai tay của cô mềm mại vòng trên cổ anh, để cho mình có thể tìm được một điểm chống đỡ, để anh giữ lấy dễ dàng hơn.
Một khi buông tha cho giãy giụa, bản năng thân thể phản ứng cũng rất mau sẽ thỏa hiệp. Ái dịch động tình cũng chậm rãi làm dễ chịu hoa huyệt của cô, bao vây lấy cứng rắn của anh.
Ngay từ đầu bởi vì giãy giụa mà đưa tới thống khổ, cũng dần dần bị rên rỉ mất hồn đáng yêu thay thế.
Nghênh Xuân giống như người chết đuối ôm chặt lấy Lan Tĩnh đang di động, thân hình mảnh mai bởi vì anh cuồng vọng làm càn. Thậm chí gần như trừng phạt chà đạp mà di động lên xuống.
Khoái cảm dần dần lên cao khiến cô biết mình sắp chịu không nổi, cô há miệng nhỏ cắn bả vai màu đồng của anh.
Cảm giác được một trận đau đớn, anh không cam lòng đẩy nhanh tốc độ va chạm, thẳng đến khi nghe được bên tai truyền đến rên rỉ tuyệt vọng lại mất hồn của Nghênh Xuân, anh mới đem tất cả của mình bắn vào trong hoa tâm của cô. . . .
Chinh phục giống như dã thú, xâm phạm hoàn toàn không lý trí, tuyệt vọng muốn vãn hồi người yêu muốn rời đi lòng mình. Anh phóng túng mình làm ra hành vi giống như cầm thú.
Anh chậm rãi buông đùi phải của cô, trên gáy tuyết trắng đầy dấu hôn thô bạo của anh, giữa hai chân cũng chầm chậm chảy ra mật trắng nhục nhã, chứng minh chính mình vừa mới bị sử dụng giống như một kỹ nữ.
Nghênh Xuân cúi đầu, yên lặng rơi lệ, xấu hổ kéo váy bị túm đến eo xuống, mặc quần lót.
“Như vậy anh thỏa mãn chứ?” Cô nghẹn ngào nói nhỏ, mới chuyển động, lại bởi vì vừa rồi quá mức kịch liệt giữ lấy, khiến bước chân cô có chút không ổn.
Mắt thấy cô sẽ té ngã, một đôi cánh tay mạnh mẹ nhanh hơn một bước vòng quanh cô.
“Mơ tưởng rời khỏi bổn vương.” Giống như một giây sau cô sẽ biến mất ở trước mắt, anh ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi “Bổn vương thay đổi chủ ý, bổn vương không muốn buông em ra, bổn vương không muốn.”
Nước mắt Nghênh Xuân rốt cục cũng nhịn không được lần nữa rơi xuống. Nước mắt kích động rất nhanh thấm ướt hốc mắt cô, thấm ướt lông mi thật dài, cũng thấm ướt cả khuôn mặt.
Nhìn khuôn mặt làm cô đau lòng kia, cô hiểu rằng mình đã không thể thoát đi anh.
Đừng! Đừng! Đừng dễ dàng buông tha anh. Nội tâm của cô có một thanh âm nho nhỏ của mãnh liệt reo hò.
“Tinh Tinh là nick name của ba em.” Cô biết mình thật sự không cần giải thích, nhưng lại cảm thấy nhất định phải.
“Ba em?”
“Đây là trước đây khi em tản bộ với ba, khắc ra.”
“Cho nên không phải cùng thanh mai trúc mã gì?”
Cô lắc đầu.
“Không phải cùng người yêu mối tình đầu gì?”
Cô lại lắc đầu.
“Không phải cùng đàn ông khác?”
“Đàn ông duy nhất cùng em chỉ có anh mà thôi.” Cô giận dỗi phản bác, không khiến cho anh phát hoả, lại đưa tới anh mừng rỡ như điên vừa ôm vừa hôn. Sau đó ôm chặt giống đang ôm bảo bối của mình, khiến cô sắp không thể hô hấp.
“Bổn vương biết em đang giận anh, bởi vì hôm nay là sinh nhật em.”
“Anh biết?”
“Bổn vương nhìn thấy bánh kem đưa đến trong phủ rồi, trên đó viết tên em. Tha thứ bổn vương ngốc nghếch, bởi vì ở triều đại kia của bọn anh chỉ làm tiệc mừng thọ, không có bánh sinh nhật gì. Em nên nói sớm với bổn vương một chút, như vậy bổn vương cam đoan sẽ cho em một bữa tiệc mừng thọ vô cùng linh đình.”
Tiệc mừng thọ? Nghênh Xuân thiếu chút nữa đã gục rồi, cô vốn tức giận lại sắp bị hai chữ này làm hại bật cười.
“Em gọi điện thoại cho anh, chính là hi vọng anh có thể nhanh chóng về nhà, nhưng không có nghĩ đến. . . .”
“Bổn vương là đại ngu ngốc đúng hay không?”
Cô cúi đầu không nói gì.
“Nhưng bổn vương vẫn muốn nói, là người đàn bà kia cố tình theo tới. Nếu bổn vương biết hôm nay là sinh nhật em, bổn vương sẽ đem người không liên quan bên người đuổi đi hết, để cho em nhìn đến chỉ có bổn vương, không có người khác.”
“Bây giờ còn tới kịp a!”
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng lại nghiêm túc của cô, Lan Tĩnh thực hận chính mình vừa rồi cư nhiên thô bạo đối đãi cô, anh nhịn không được đau lòng vuốt ve dấu hôn bị anh khắc.
“Đau không? Thực xin lỗi.”
Đại Vương gia lại tự nói xin lỗi? Nghênh Xuân có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
“Vừa rồi anh dọa hỏng người ta.” Cô nhịn không được nũng nịu.
“Em cũng dọa hỏng bổn vương rồi, bổn vương còn tưởng rằng có tình địch gì xuất hiện muốn tranh em với bổn vương.”
“Ai tranh thắng được anh a!” Cô cãi lại, lại phát hiện đôi mắt xinh đẹp kia đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, giống như người trước mặt là cô gái xinh đẹp nhất trong mắt.
“Bổn vương rốt cuộc biết tại sao bổn vương phải đi tới thời đại này.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em mà đến.” Anh thâm tình chân thành nói.
Nghênh Xuân đột nhiên không khống chế được ôm chặt lấy anh, đem mặt mình thật sâu chôn ở trên lồng ngực anh, nghẹn ngào nói “Em không muốn anh rời bỏ em, em không muốn.”
“Bổn vương biết, bổn vương đương nhiên sẽ không rời bỏ em.”
“Anh cam đoan?” Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ hỏi.
“Đương nhiên, bổn vương cam đoan.” Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Nghênh Xuân cũng không để ý tất cả nghênh hợp với anh, đáp lại anh.
“Chân em mềm nhũn.”
“Để cho vi thần ôm người hồi phủ đi!”
Cô mềm mại để anh ôm trở về nhà. Hai người lại thân ái, lần này là thân thiết dịu dàng, là thong thả chia sẻ .
Thẳng đến lúc bọn họ rốt cuộc vô lực thừa nhận, cuối cùng cuồng dã kết hợp, mệt mỏi ôm nhau ngủ thật say.