rãi nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang bị đùa giỡn, lại chậm rãi dời về phía khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta.
Cô những tưởng mình sẽ bị bắt lại đánh cho một trận, bởi vì người đàn ông trước mắt này cao lớn hơn đàn ông bình thường, lại tràn ngập cảm giác uy hiếp, cùng một loại uy nghiêm làm người ta không thể không nghe lời. Nhưng cô không có gặp phải loại kết cục thê thảm này a, ngược lại còn bị sàm sỡ!
“Hoàng huynh, bây giờ không phải là thời điểm sờ xương.”
Lan Khang nói mát lập tức làm cho hai người văng ra, Nghênh Xuân vọt tới bên cạnh mẹ mình, vẻ mặt bảo vệ nhìn bọn họ.
“Các người đòi tiền thì lấy đi, không nên thương tổn tôi và mẹ.”
“Chúng tôi cũng không phải kẻ trộm, cho nên sẽ không thương hại các người, hơn nữa thương tổn các người… chúng tôi phải làm sao để trở về?” Lan Khang mở miệng lần nữa.
Nhìn thấy mặt hoàng huynh không chút thay đổi rất giống pho tượng đứng nơi đó, ánh mắt giống như người trúng tà vẫn nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ bình thường kia không tha. Anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc làm người tỉnh táo nhất giải thích lại tất cả.
“Trở về đâu?”
“Đường triều, chúng tôi bị thứ máy kỳ quái đó hút đến nơi này.”
Nghênh Xuân phát hiện sự tình nghiêm trọng.
Máy thời gian luôn luôn chạy đến quá khứ hút loạn một ít đồ kỳ quái gì đó trở về, hiện tại cư nhiên hút người cổ đại trở về!
Cái này thảm.
Làm sao bây giờ?
Đành phải nhanh chóng gọi điện thoại cầu cứu thôi.
*** ***
“Thời gi¬an chỉ còn lại có 10 phút, ai muốn mua đồ xin mau chóng nắm chắc cơ hội, gọi cuộc điện thoại này liền có thể mua được thực phẩm dinh dưỡng giá rẻ. Đàn ông ăn bảo đảm bị dọa kêu, phụ nữ ăn liền thích mê.”
“Tốt, cắt!”
Đạo diễn vừa kêu tắt, tất cả mọi người ở hiện trường liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, cùng nhau quay đầu nhìn cô gái đang nói điện thoại đứng ở bên cạnh đạo diễn.
Tuy rằng đạo diễn nói tốt, nhưng nếu tổng tài sản phẩm này không gật đầu, mọi người không thể thật sự xem như công việc đã kết thúc hoàn mỹ.
“Cái gì?” Quan Nghênh Hạ hừ lạnh một tiếng, tâm của tất cả người ở chỗ này đều đi theo thanh âm của cô lạnh một lần.
Đạo diễn kiên trì hỏi “Quan quản lí, vừa rồi giới thiệu sản phẩm như vậy ──”
“Đạo diễn, tôi đang nghe điện thoại.” Nghênh Hạ không khách khí đánh gãy lời anh ta.
“Vâng!” Sắc mặt đạo diễn liền xanh mét không thôi. Nhưng anh là đạo diễn mà! Cao cao tại thượng, tất cả mọi người sợ anh sợ đến phải chết, anh chính là chỉ sợ Quan quản lý này cố tình thôi.
Không có biện pháp, công ty của cô bỏ tiền ra, mà cái công ty này phái tới chủ quản lại là Quan Nghênh Hạ năng lực khó chơi, cho nên anh đắc tội không nổi.
“Ngày mai tôi lại đến.” Nói xong, Nghênh Hạ đem di động nhét vào bao da, chuẩn bị rời khỏi.
“Nhưng không phải đã quay tốt sao?” Trợ lý sửng sốt một chút.
“Tôi có nói là quay tốt sao?” Nghênh Hạ lạnh lùng hỏi.
“Này. . .” Trợ lý phát hiện đạo diễn đã muốn tức giận đến phun bọt biển té xỉu.
“Ngày mai tôi lại đến, hiện tại tôi muốn đi về trước.” Nghênh Hạ dặn dò lại.
“Xin hỏi chuyện gì xảy ra?” Trợ lý lo lắng mở miệng.
Nghênh Hạ vừa cầm lấy áo khoác Chanel cùng túi xách của mình, vừa đi ra ngoài, miệng nói “Nhà của tôi cư nhiên xuất hiện ba Tôn Vương gia! Tôi phải nhanh chóng trở về xử lý mới được.”
Nhìn bước chân vội vàng lại vẫn dáng vẻ thướt tha mềm mại của cô, trong lòng mọi người đều cảm thấy: Lão thiên gia nhất định là nghe được cầu nguyện của bọn họ, cho nên phái Vương gia xuống dưới trừng phạt nữ phù thuỷ tà ác này.
Hơn nữa một lần đến ba người, thật sự là ông trời có mắt a!
*** ***
“Quan Nghênh Thu, em ra ngoài.”
“Vâng!”
Thời điểm lớp học trôi qua đươc một nửa, hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện, từ cửa phòng hô. Không bao lâu, một cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu lập tức cung kính chạy tới.
“Hiệu trưởng.”
“Uh! Em nhanh chóng sửa sang lại một chút trở về nhà.”
“A? Vì sao?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vẻ kinh ngạc, thoạt nhìn thật sự là đáng yêu tới cực điểm, thiếu chút nữa làm cho hiệu trưởng vươn tay xoa hai má trắng noãn kia, nhưng vẫn là nhất định phải khống chế.
“Chị cả em gọi điện thoại tới cũng chưa nói rõ ràng lắm, hình như là nhà em có nghênh thần đến, muốn mời Vương gia. . . . Cô cũng không biết nhà em nguyên lai là chùa miếu a!”
Quan Nghênh Thu trừng mắt nhìn, trong lòng buồn bực nghĩ, nhà của mình sao biến thành chùa miếu rồi?
Bất quá nếu là chị cả gọi điện thoại tới trường học, chiếu theo hiểu biết của cô với chị cả, chị cả sẽ không tuỳ tiện gọi điện thoại tới trường muốn cô về nhà đâu. Nhất định là trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Nghênh Thu gật gật đầu, “Được, em lập tức trở về.”
*** ***
Hai cuộc điện thoại của Nghênh Xuân rất nhanh liền đem hai vị thiên kim tiểu thư khác của Quan gia mời về nhà.
“Mẹ, chị cả, con đã trở về.”
Nghênh Hạ vừa xông vào nhà, nhìn thấy tình huống bên trong, cả người lập tức cứng tại cửa, ánh mắt mở thật to, miệng hiện ra chữ O tròn.
“Mẹ, chị cả, con đã về. . . Chị hai, chị ngăn trở người ta.”
Nghênh Thu theo sau về lướt qua Nghênh Hạ che ở cửa, nhìn đến tình huống bên trong, cũng kinh ngạc há to miệng, đóng cũng đóng không được.
Sau khi Nghênh Hạ rốt cục lấy lại tinh thần, ngồi ở trên sô pha hỏi “Cho nên nói máy thời gi¬an của chúng ta lúc này không phải hút về hoá thạch thời kì băng hà nữa?”
Quan mẹ gật gật đầu.
“Cũng không phải hút về cái loại bình hoa lỗi thời không giá trị như lần trước?” Nghênh Thu phụ họa hỏi.
Đầu Quan mẹ gật lợi hại hơn.
“Lần này trực tiếp hút ba cái Vương gia trở về?” Nghênh Hạ lại hỏi.
Quan mẹ lại gật đầu một cái, sau đó cúi đầu, không dám nói lời nào.
“Mẹ, người làm sao có thể như vậy!” Tính tình Nghênh Hạ có vẻ nóng nảy, lập tức liền nhảy dựng lên, lại bị ba vương gia ngồi ở trên một cái ghế sô pha khác trừng mắt.
Tuy rằng ánh mắt tràn ngập sát khí như vậy không dọa ngã được cô, bất quá vẫn là khiến cô ngoan ngoãn ngồi trở lại, giọng điệu cũng có vẻ hòa hoãn hơn.
“Mẹ, con không phải từng nói với người không cho phép người đụng cái máy kia sao ──”
“Em hai, mẹ cũng không phải cố ý.” Nghênh Xuân biết tính tình em gái. Nếu cứ để cho cô ấy lải nhải, sẽ giống như chửi cấp dưới ở công ty, không chửi thì thôi chứ chửi là liền không biết ngừng. Cho nên cô mới nhanh chóng đánh gãy lời của cô ấy.
“Chị cả, chị chính là quá sủng mẹ. Kiến thức cơ bản của máy thời gi¬an là có thể chở người xuyên qua cổ kim nội ngoại, mà trước mắt phát minh thần kỳ ấy vẫn chưa có người nào thành công. Về phần máy thời gi¬an này nhà chúng ta chẳng những không có thành công, mà còn là một cái phát minh buồn cười, chỉ biết nơi nơi hút một đống đồ bỏ kỳ quái trở lại. . .”
Lời của cô nói tới đây, liền thấy có người đang rút đao.
“Nhưng lúc này hút trở về ba vị Vương gia tôn quý, phải như thế nào mới tốt?” Nghênh Hạ luôn luôn thông minh lanh lợi lập tức đem nói vòng vo, giải trừ một hồi nguy cơ lớn có thể sẽ xuất hiện.
Mắt thấy dao găm chậm rãi thu hồi đi, lúc này mọi người mới nới lỏng thở một hơi thật lớn. Ngay cả Nghênh Hạ cũng hiểu được chính mình vừa rồi giống như trong nháy mắt chạy qua sống chết a!
“Đem chúng tôi đưa trở về, liền tha thứ tội lớn tày trời của các người.” Lan Tĩnh lạnh lùng mở miệng.
Nghênh Xuân nhìn người đàn ông vừa mở miệng một cái, hai người bốn mắt gi¬ao nhau, lại cảm giác được một trận loang loáng.
“Huh? Có tia chớp sao?” Nghênh Thu cảm thấy vừa rồi giống như bị một đạo ánh sáng đâm một cái.
“Là củi khô lửa bốc.” Lan Ngọc vẫn đều ghé vào trên sô pha thoải mái nhắm mắt dưỡng thần lười biếng trêu chọc.
Khi anh ta xoay người thì mở ánh mắt nhìn bốn nữ tử ở đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Nghênh Thu, giống như con báo hứng thú khi nhìn thấy con mồi nhỏ.
Bất quá Nghênh Thu không có chú ý tới ánh nhìn chăm chú khát máu đó, mà chỉ nhìn thẳng Lan Tĩnh.
Cô chưa từng gặp qua cổ nhân uy vũ lại anh tuấn như vậy, quả thực giống như hoàng thượng anh minh trong phim lịch sử cô thích xem, rất có khí phách nha!
Nhìn đến Nghênh Thu lộ ra vẻ mặt sùng bái si mê, trong con ngươi đen mị hoặc của Lan Ngọc hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
“Được, dù sao cũng phải nói, chúng tôi thật sự không biết làm sao đem các người đưa trở về. Cho dù các người muốn giết cả nhà chúng tôi, tôi vẫn là, chỉ có thể nói như vậy.” Một câu nói cuối cùng của Nghênh Xuân căn bản chính là kêu lên, bởi vì dao găm đã ra khỏi vỏ, tiến đến cái mũi của cô.
Hậu! Ba người cổ đại này sao có thể như vậy! Nói chuyện thì nói thôi! Cứ luôn động đao, một chút lễ phép đều không có.
“Bổn vương mặc kệ, nếu như không lập tức đem bổn vương đưa trở về, bổn vương sẽ giết các người.”
Lời của Lan Tĩnh vừa nói xong, nghe được một tiếng trống vang lên, không cần nhìn, nhất định lại là Quan mẹ té xỉu.
“Thật không có biện pháp.” Nghênh Xuân kiên quyết nhìn người đàn ông lấy dao tiến đến gần cô. Cô là người luôn luôn ăn ngay nói thật, hiện tại cho dù là cha sống lại, cũng chưa chắc có thể đem ba Vương gia này đưa trở về.
“Cô nghĩ bổn vương không dám giết cô?”
“Nếu giết chúng tôi, các người liền thật sự đừng nghĩ đi về, làm không tốt còn sống không nổi.” Cô thân là chị cả, tuy rằng thực sự sợ hãi, tuy rằng thật sự bị khí phách của người đàn ông trước mắt này hù đến, nhưng vẫn là muốn bảo hộ phụ lão cùng trẻ em trong nhà.
“Chị cả.” Nghênh Hạ vọt tới bên người Ngênh Xuân trợ trận.
“Chị cả.” Nghênh Thu cũng phóng đi chen chúc ở giữa hai chị lớn.
Thấy ba người chị em các cô tình thâm, so sánh với hai em trai ruột phía sau mình có vẻ thực không lương tâm.
Cô ấy nói xác thực cũng không sai.
Đôi mắt đen bình tĩnh của Lan Tĩnh lại dừng trên người cô gái nhỏ bình thường trước mắt, một loại cảm giác luôn hại anh tê tê dại dại làm anh rất không rõ.
Dù sao hiện tại tình huống này cũng chứng thật là không thể lập tức giải quyết, muốn ép các cô bốn người phụ nữ yếu đuối này cũng mất uy phong đàn ông.
“Được rồi! Bổn vương liền cho các cô một cơ hội, tốt nhất là hãy mau đem chúng ta đưa trở về, nếu không đưa về. . . .”
“Thế nào?” Ba cái đầu của cô gái Quan gia đưa đến gần, trăm miệng một lời hỏi.
“Vậy chuẩn bị bồi thường hầu hạ chúng tôi cả đời.”