Chiếc xe màu trắng phi như bay về khu vực xảy ra thiệt hại.
Lăng Thiếu Đường siết chặt tay lại, chỉ có thể thông qua phương thức như vậy để trấn an sự sợ hãi trong lòng.
Đúng vậy, anh sợ!
Bao nhiêu năm rồi, đã lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió trên thương trường, trước giờ anh luôn hết sức bình tĩnh, chưa bao giờ thấy sợ hãi, nhưng…
Hôm nay, khi biết Kỳ Hinh đến khu vực xảy ra thiệt hại, trái tim anh như bị ai đó khoét rỗng, đau đớn như lấy đi mạng sống của anh.
Hinh Nhi, đừng sợ, anh lập tức tới rồi đây!
Phải chờ anh, nhất định phải chờ anh!
* * *
Lần đầu tiên Kỳ Hinh cảm nhận được sự đen tối và u ám.
Bọn họ đi đến đây công tác, tất nhiên hiểu rõ sự nghiêm trọng tại khu vực này.
Động đất cấp 8, cấp 9 có thể nói là động đất lớn nhất thế giới, chỉ trong vòng ít phút thôi cũng đủ phá sập mọi thứ.
Sự thiệt hại nghiêm trọng có thể sánh với sóng thần và núi lửa.
Kỳ Hinh không ngờ tới bây giờ vẫn sẽ còn dư chấn.
Khi cô đặt chân đến đây, rốt cuộc cũng hiểu tại sao vừa rồi tài xế taxi lại chạy như trối chết ra khỏi đây.
Nguyên nhân là…
Đường xá đã không còn thành hình, xe không vào được, chỉ có thể đi bộ.
Nơi đây dường như mất đi ánh sáng mặt trời.
Nó bị sương mù bao phủ, đất đá lộn xộn, than đá vụn cùng bụi mù tạo nên một khu vực hoang tàn.
Tất cả tạo thành một màu xám tro.
Làn sương mù dày đặc trôi lững lờ, bao phủ lên mọi thứ, chậm rãi trôi nổi trên không trung.
Đống hoang tàn không hề có một tiếng động nào, tất cả hoàn toàn trống vắng.
Khung cảnh trống trơn đập thẳng vào mắt.
Cảm giác lạnh như băng ập đến…
Nơi đây thậm chí còn có cả vết máu, những người hôn mê bất tỉnh…
Dưới ánh nắng nhàn nhạt, từng hạt bụi thong thả lững lờ trôi khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng của cái chết.
Rõ ràng, những người còn sống đều đã rời khỏi đây, chỉ còn có… thi thể!
Cổ Kỳ Hinh như bị yêu ma bóp chặt, cô hoảng sợ nhìn đống hoang tàn xung quanh…
Thiếu Đường!
Thiếu Đường, anh có ở đây không?
Kỳ Hinh bỗng cảm thấy đau xót, cô cố nén cảm giác hoảng sợ trong lòng, đi sâu vào bên trong.
Khi đi qua một tòa nhà bị sập, một bóng người đột nhiên vụt qua…
Kỳ Hinh cả kinh.
- Thiếu Đường… Thiếu Đường, có phải là anh không?
Cô lập tức đuổi theo chiếc bóng, vừa chạy vừa sốt ruột gọi to.
Nhất thời, bóng dáng mảnh khảnh của Kỳ Hinh bị lớp sương mù nuốt trọn, khi chạy đến ngã rẻ, cô đột nhiên cảm thấy có một vật nặng rời xuống.
Ngay sau đó, trước mặt cô tối om…
Sau khi xác định Kỳ Hinh đã hôn mê, bốn người đàn ông mặc áo đen cao lớn đứng trước mặt cô, nhìn nhau gật đầu.
Họ kéo Kỳ Hinh đang hôn mê vào một tòa nhà, sau đó lẩn đi cực kỳ nhanh.
Thời gian như một người thẩm phán, phán xét sự tồn vong của con người.
- Anh Lăng, chúng tôi đã xin cứu viện, còn có cả trực thăng nữa, anh cứ yên tâm!
Chiếc xe phóng như bay, cuối cùng cũng tới được nơi, nhưng vì đường bị hỏng nên xe không thể đi vào, chỉ có thể dừng lại.
Lăng Thiếu Đường không đợi vị quan chức này nói xong, đã vội mở cửa xe, chạy vội về phía đó.
- Anh Lăng… nguy hiểm lắm… anh Lăng!
Mấy vị quan chức bị dọa tới mức choáng váng, gấp gáp hô to.
Nhưng, Lăng Thiếu Đường đã biến mất ngay trước mặt bọn họ.
- Chúng ta… chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một vị quan chức đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
- Còn không mau đuổi theo? Nếu anh Lăng hay cô Kỳ xảy ra chuyện gì thì chúng ta liệu đường mà về dưỡng lão. Mau!
Mấy vị quan chức cũng xông vào.
- Hinh Nhi… Hinh Nhi… em đang ở đâu?
Trong đống phế tích, giọng nói sốt ruột của Lăng Thiếu Đường vang lên.
Lăng Thiếu Đường chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, nhất là khi thấy các thi thể đang nằm ngổn ngang, trái tim anh càng thêm run rẩy. Anh sợ Kỳ Hinh sẽ gặp bất trắc.
Hinh Nhi, sao em lại ngốc như vậy?
Không phải đã bảo em ngoan ngoãn đợi anh về rồi sao? Sao lại lo lắng cho anh đến mức liều lĩnh chạy tới đây chứ?
Lăng Thiếu Đường sốt ruột tìm kiếm Kỳ Hinh.
Anh sắp điên mất rồi.
Anh khó có thể tưởng tượng cuộc sống không có Kỳ Hinh sẽ ra sao!
Không thể được!
Không được sự cho phép của anh, ông Trời tuyệt đối không thể lấy đi Kỳ Hinh, nếu không anh sẽ đấu với ông Trời tới cùng.
Khi bóng dáng của Lăng Thiếu Đường xuất hiện tại một tòa nhà...
- Hinh Nhi...
Một cái bóng màu trắng lập tức thu hút được sự chú ý của Lăng Thiếu Đường. Khi phát hiện thấy người nằm dưới đất chính là Kỳ Hinh, anh vừa mừng vừa sợ.
Anh vội vàng chạy lại.
Hai mắt Kỳ Hinh nhắm nghiền, hàng lông mi che đi đôi mắt cô.
- Hinh Nhi, Hinh Nhi!
Lăng Thiếu Đường kinh hãi, ôm Kỳ Hinh vào lòng.
Khi xác định được Kỳ Hinh chỉ bị ngất xỉu, anh cũng dần bình tâm lại.
- Hinh Nhi...
Giọng nói trầm thấp đầy sốt ruột vang lên.
- Ưm...
Hàng lông mi của Kỳ Hinh hơi run lên, như cánh bướm run rẩy trong gió.
Mí mắt cô run lên nhè nhẹ, sau đó dần mở to hai mắt ra, cô dần khôi phục lại được ý thức, sóng mắt cũng lăn tăn.
Đập vào mắt Kỳ Hinh là gương mặt anh tuấn, vẻ lạnh lùng ngông cuồng vốn có giờ đã bị thay thế bằng sự sốt ruột.
Là Lăng Thiếu Đường sao?
Kỳ Hinh nhíu mày, bất giác vươn tay ra day day thái dương.
- Hinh Nhi, Hinh Nhi, tốt quá, rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy vui mừng và kích động, anh ôm chặt Kỳ Hinh vào trong lòng như đang ôm một thứ vô cùng quý báu.
- Thiếu Đường...
Cô hơi tránh khỏi vòng ôm của Lăng Thiếu Đường, hai tay phủ lên gò má anh tuấn của anh, đôi mắt như vì sao lóe sáng.
- Thiếu Đường, Thiếu Đường, đúng là anh rồi... em còn tưởng... em tưởng anh...
Sương mù tràn cả vào ánh mắt Kỳ Hinh, cô nghẹn ngào.
Sau đó, cơ thể mềm mại của cô lại một lần nữa được Lăng Thiếu Đường ôm chặt.
Khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc của Lăng Thiếu Đường đầy đau lòng và yêu thương đối với Kỳ Hinh, trái tim anh cũng đập điên cuồng.
- Hinh Nhi...
Anh có thể cảm nhận được niềm vui sướng khi gặp lại cô và cả sự cảm động.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên như một tia chợp ập về phía hai người bọn họ...
Lăng Thiếu Đường đang ôm chặt Kỳ Hinh bỗng cảm nhận được sự nguy hiểm.
- Hinh Nhi, chúng ta đi thôi!
Đôi mắt như chim ưng của Lăng Thiếu Đường nhất thời tràn ngập cảnh giác, thân hình cao lớn cũng trở nên căng thẳng theo.
Kỳ Hinh vừa định gật đầu, đúng lúc này...
Bốn chiếc bóng đen nhanh như chớp vọt tới, tốc độ nhanh đến mức kinh hoàng.
- Hinh Nhi, cẩn thận!
Lăng Thiếu Đường nhanh tay nhanh mắt, lập tức chộp được một cánh tay đang vươn ra có ý định làm hại Kỳ Hinh.
Ngay sau đó, Kỳ Hinh còn chưa kịp có phản ứng gì, cô đã bị Lăng Thiếu Đường túm lại, đứng phía sau anh.
- Theo sát anh!
Lăng Thiếu Đường ra lệnh.
Lúc này, từ người anh tỏa ra hơi thở khiến người khác phải sợ hãi, di»en.d»anle✧eeq»uydooon đôi mắt u ám cũng toát ra sự tàn nhẫn...
Ba người còn lại rõ ràng không ngờ Lăng Thiếu Đường lại ra tay nhanh như vậy, hơn nữa mỗi chiêu thức đều hết sức ngoan độc.
Trong tay bọn họ đều cầm hung khí, tất cả đều nhắm về phía Lăng Thiếu Đường...
Lăng Thiếu Đường nhanh chóng xoay người, đoạt lại hung khí trong tay một người, sau đó lại quét một đường xuống, nhanh chóng nâng tay lên, đánh vào một kẻ đang có ý định tiến lên.
Lăng Thiếu Đường vừa phản kích lại bọn chúng, trong đầu nhanh chóng suy luận.
Đúng lúc này...
- Thiếu Đường, cẩn thận... A...
Khi Kỳ Hinh thấy một người rút khẩu súng ra, cô sợ tới mức hồn bay phách tán.
- Đi!
Lăng Thiếu Đường nắm chặt tay Kỳ Hinh, nhanh chóng né tránh viên đạn, sau đó nói nhanh với Kỳ Hinh.
Ngay lúc bọn họ định chạy đi, một tia sáng mặt trời chiếu xuống, Lăng Thiếu Đường thấy rõ dấu hiệu trước ngực của một tên sát thủ.
Dấu hiệu hình ngôi sao!
Bọn họ là…
Mafia!
Tiếng súng vang lên không ngớt trong bầu không khí yên tĩnh, sau một lát, Lăng Thiếu Đường cùng Kỳ Hinh trốn vào một ngôi nhà lụp xụp.
Tất cả bắt đầu yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức không chân thực, càng khiến lòng người thêm sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh trắng bệch, cô sợ hãi ôm chặt lấy Lăng Thiếu Đường, từ sắc mặt anh có thể thấy sự việc không hề bình thường chút nào.
- Đường… bọn chúng là ai?
Kỳ Hinh cố gắng hạ thấp giọng xuống.
Bọn chúng là sát thủ sao? Đối tượng nhắm vào chính là Lăng Thiếu Đường sao?
Tại sao trong tay chúng lại cầm cả súng?
Trời ơi, súng!
Kỳ Hinh nằm mơ cũng không ngờ rằng có ngày mình lại được tận mắt thấy thứ này.
- Đừng lo lắng, tuy có rất nhiều kẻ muốn giết anh, nhưng bọn chúng còn chưa có năng lực này!
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường đầy tàn nhẫn, giọng điệu cũng đầy khát máu.
Mafia!
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường bắn ra những tia sáng có thể khiến người ta phải vào chỗ chết!
Đúng! Anh nhìn không nhầm, bọn chúng là người của Mafia.
Sát thủ Mafia có hệ thống cấp bậc rất chặt chẽ, mà thứ để phân cấp bậc chính là dấu hiệu trước ngực bọn họ.
Chất liệu tạo thành dấu hiệu được làm bằng kim loại, bạc, đồng, sắt, cấp bậc từ cao xuống thấp.
Dấu hiệu hình ngôi sao là cấp cao nhất, còn sắt là cấp thấp nhất, những tên sát thủ bình thường khác thì chỉ mặc đồng phục của Mafia, không hề có dấu hiệu gì.
Nhưng Lăng Thiếu Đường đã nhìn thấy dấu hiệu hình ngôi sao từ bốn kẻ kia, vậy thì chúng chính là sát thủ có cấp bậc cao nhất trong tổ chức Mafia.
Là ai mà lại gấp rút muốn lấy mạng anh như vậy?
Không tiếc tiền thuê bốn sát thủ cao cấp!
Hừ! Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười tàn nhẫn, nụ cười đầy mạnh mẽ và ngang tàng. Đây là lần đầu tiên Kỳ Hinh thấy nụ cười này của anh.
Anh cúi đầu xuống, nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Kỳ Hinh, di✧e»nda»nlequ»y»d»on giọng điệu trở nên mềm nhẹ hơn:
- Hinh Nhi, sợ sao?
Ngữ khí đầy quan tâm và yêu chiều.
- Chỉ cần có anh ở đây, em không sợ!
Kỳ Hinh ngẩng mắt lên, cố nén sợ hãi.
- Ngoan lắm!
Lăng Thiếu Đường đau lòng cúi người xuống, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, vì anh thấy được sự hoảng sợ đang được ẩn nhẫn trong mắt Kỳ Hinh.
- Dù có phát sinh ra bất cứ chuyện gì, em phải nhớ kỹ, phải đi theo sát phía sau anh!
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lộ ra sự căng thẳng.
- Vâng! – Kỳ Hinh gật đầu.
Cô không muốn vì bản thân mình mà Lăng Thiếu Đường bị phân tâm. Qua lần đấu nhau vừa rồi, rõ ràng bốn người đó không phải là đối thủ của anh, nhưng vì còn quan tâm đến cô nên Lăng Thiếu Đường mới không đấu nhau tiếp với bọn họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỳ Hinh lại nhói đau.
Hai người bắt đầu đi ra ngoài, cùng lúc đó, đôi mắt của Lăng Thiếu Đường cũng đầy cảnh giác.
Bọn họ cần phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không thì không riêng gì bọn sát thủ mà còn có cả cơn dư chấn nữa.
Hiện giờ, trước mắt bọn họ chỉ có hai con đường, một là bất chấp nguy hiểm chạy về phía