Khóe môi Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười có chút yêu chiều, cũng có chút...
Tán dương!
Anh lại ngồi xuống ghế tổng giám đốc, di❄end❄anleq❄uyd﹀on ngón tay thon dài khẽ gõ xuống mặt bàn:
- Nền tảng về Lăng thị em đã nắm được hết rồi!
Kỳ Hinh gật đầu.
- Tôi muốn chỉ trong vòng nửa tháng, tức là mười lăm ngày, em phải hiểu rõ những người đồng nghiệp và lĩnh vực hoạt động trong suốt chín mươi lăm tầng. Để mọi người biết về em thì rất dễ, nhưng để em biết về tất cả mọi người thì tương đối khó. Vậy nên anh không yêu cầu em nhớ họ tên họ, nhưng điều em phải làm chính là mỗi khi nhìn thấy người đó thì em phải biết được rằng đó chính là nhân viên của Lăng thị, em phải biết người này phụ trách về mảng lĩnh vực nào, người phụ trách lĩnh vực đó là ai, báo cáo công việc ở đâu.
Lăng Thiếu Đường lên tiếng.
Kỳ Hinh thầm toát mồ hôi trong lòng.
Mười lăm ngày chỉ để nhận biết về nhân sự và các lĩnh vực hoạt động, khối lượng việc phải làm đúng là khổng lồ.
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh như muốn tìm chút do dự trên gương mặt cô nhưng anh lại phát hiện ra chẳng có gì, đôi mắt cô vẫn ngập tràn sự kiên định và ý muốn khiêu chiến với anh.
Anh mỉm cười, sau đó đến bên quầy bar, nhàn nhã rót một ly rượu rồi nói tiếp:
- Mười lăm ngày sau đó, tôi muốn em phải nắm rõ về những hạng mục kinh doanh lớn trong suốt năm năm qua của Lăng thị, bao gồm các lĩnh vực về tài chính, kinh doanh khách sạn cao cấp, thời trang, tin tức. Ngoài ra thì em cũng phải hiểu được mối quan hệ phối hợp giữa các lĩnh vực, nhất là cách thức tổ chức.
Kỳ Hinh nghe đến đó, trong lòng liền chấn động.
Tuy cô không tham dự quá nhiều vào hoạt động thương mại nhưng cô vẫn có những hiểu biết nhất định.
Nhiệm vụ nửa tháng sau lại càng khó khăn hơn, muốn nắm rõ tình hình các lĩnh vực kinh doanh chủ đạo trong năm năm qua, hơn nữa còn phân ra từng hạng mục cụ thể, đi sâu vào chi tiết...
Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh thầm hít sâu một hơi. di⌡enda⌡nleq⌡uyd⌡on Một tháng này, cô sẽ bị Lăng Thiếu Đường hành hạ đến chết mất!
- Sao? Sợ rồi à?
Lăng Thiếu Đường chậm rãi xoay người lại, nhàn nhã dựa người vào quầy bar.
Anh không cần quay đầu lại cũng có thể hiểu được tâm lý của Kỳ Hinh lúc này.
Kỳ Hinh ổn định lại cảm xúc, tươi cười nói:
- Không sợ là giả, nếu yêu cầu này là do một người bình thường nói ra thì nhất định tôi sẽ cho rằng người đó đang nói đùa, nhưng lại chính anh đề xuất thì tôi tin tưởng anh đã có kế hoạch rõ ràng, hơn nữa tôi cũng tin tưởng vào hiệu suất làm việc của anh!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên, anh uống một hơi hết ly rượu đỏ, ánh mắt cũng lóe lên ý cười:
- Hiếm khi thấy em tán đồng với tôi!
- Thứ tôi tán đồng là công việc, không phải với người!
Kỳ Hinh vững vàng đáp lời.
Lăng Thiếu Đường lại cong môi lên, điềm nhiên lên tiếng:
- Chỉ cần em không cho rằng đây là hành vi tôi hành hạ em là được rồi!
- Giờ tôi tin tưởng mình có năng lực miễn dịch rồi!
Khóe miệng của Kỳ Hinh cũng hơi nhếch lên, cô cất giọng đầy hàm ý.
Lăng Thiếu Đường nghe vậy chỉ bật cười.
Trước nụ cười hấp dẫn này của Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh lại thấy hơi rung động.
Lăng Thiếu Đường tới trước mặt Kỳ Hinh.
- Sau hai tháng làm việc, tôi sẽ nói rõ với em sau. Một tháng này em có thể tới tìm Chad để học hỏi, đương nhiên có vấn đề gì cũng có thể tới tìm tôi, em hoàn toàn có tư cách sử dụng thang máy tư nhân của tôi... đến, thẳng, phòng, của, tôi!
Lăng Thiếu Đường nói xong câu cuối, đột nhiên cúi đầu sát lại gần tai cô, hơi thở đàn ông cực nóng phả vào vành tai mẫn cảm của cô, di⌡end.anlequ⌡yd⌡on đôi mắt anh lúc này đầy ám muội.
Kỳ Hinh run lên, cô vội quay mặt đi, tránh khỏi hơi thở của Lăng Thiếu Đường nhưng gương mặt lại ửng hồng.
Biểu cảm của cô khiến Lăng Thiếu Đường sang sảng cười to.
Sau đó, bàn tay to của anh đặt lên trán cô, khẽ thở dài:
- Nhớ kỹ, lúc nào cũng phải để tôi thấy em!
Kỳ Hinh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua chút hờn giận, cô phản bác:
- Anh cho tôi ít thời gian như vậy mà còn đưa ra yêu cầu hà khắc thế à?