là chuyện A Tỳ địa ngục xưa, nhưng mà hết thảy đều là tình cảnh chân thật, đây là thủ đoạn trước khi tử hình đám tử tù, cả đám đều là người ‘thập ác bất xá’. (phạm vào mười tội không thể tha thứ )
"Đường Tuấn, nếu tôi gặp cha mẹ cậu, tôi nhất định sẽ cho bọn họ biết trên dương gian cậu đã làm như vậy!"
"Không sợ, Dương Gian ở đây ít người, Âm Gian vẫn còn thiếu người kìa! Mày đi xuống đi, chỉ cần một ngụm, mày sẽ trở thành mây khói ngay lập tức!" Đường Tuấn lại đâm thêm một kim, anh nhìn Cung Bản Kỳ Tuấn bị hành hạ đến chết trước mặt anh một chút, đến hầu như không còn gì nữa.
Cung Bản Kỳ Tuấn đã chết, không vì vậy mà Đường Tuấn vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy là mất đi mục tiêu để kiên trì, anh muốn trốn đi, rời khỏi nơi này, theo bản năng anh không muốn ở đây nữa.
Diêu Mộng Lan lại vui vẻ, bây giờ chỉ còn một mình cô, không còn mùi tanh tưởi, không còn lão già bị hạ thuốc kích thích sờ loạn đùi cô, thật sự là bị biến thành bẩn thỉu dơ dáy, cô nhìn bản thân ở đây bẩn thỉu đến mức nào, ăn uống vệ sinh đều ở đây cả, vì sao ở chỗ khác đều có toilet, nơi này là không có, có lẽ Tư Mộ Thần hận mình như vậy? Vậy bản thân có thể được đối sang chỗ khác hay không?
Trên thực tế, Tư Mộ Thần đồng ý, đổi chỗ nhốt sao lại không dễ dàng?
Diêu Mộng Lan thay đổi chỗ nhốt, hoàn cảnh lúc này thật sự rất tốt, nhưng mà mỗi đêm cô ta đều không ngủ được, phía sau nhà tù của cô ta là vách núi, bên cạnh là cái hang rắn, cô ta nhìn này từng con rắn độc vặn vẹo, cô ta cực kì sợ hãi, không dám nhắm mắt lại, dường như chỉ cần nhắm mắt lại một cái con rắn độc sẽ cướp lấy mạng cô ta vào lúc đó, hơn nữa mặt sau là vách núi chênh vênh, cô sợ bản thân sẽ té xuống.
Thẳng đến một ngày, một người khách không mời mà đến theo dõi Đường Tuấn mới phát hiện ra chỗ này, nước mắt Diêu Mộng Lan lưng tròng, rốt cục thì cũng có người tới cứu mình rồi.
"Sao các ngươi bây giờ mới đến!" Diêu Mộng Lan đã khóc nhiều muốn chết, thấy thuộc hạ đắc lực Can Tương của cha đến, Diêu Mộng Lan ghé vào cửa lồng không ngừng vỗ.
"Tiểu thư, cô yên lặng một chút được không? Một lát người ta tới sẽ không hay đâu!"
Diêu Mộng Lan vừa nghe như vậy, lập tức không náo loạn nữa, nhưng mà hết thảy đều trong mắt Tư Mộ Thần, anh muốn bắt được Diêu lão đại, cho nên mới để lộ hành tung của Diêu Mộng Lan, bây giờ tất cả đều nằm trong tay của anh.
Trên người Diêu Mộng Lan đã sớm bị gắn rất nhiều Chip theo dõi, cô cho rằng mỗi ngày dẫn cô ta đi ra ngoài tản bộ, để cho cô ta ngủ đều là trong sáng à? Là muốn trả giá thật nhiều, không phải bọn họ rất muốn thứ gì đó trên người Cảnh Tô sao? Dám đụng đến người phụ nữ của anh, cũng phải hỏi xem Tư Mộ Thần anh có đồng ý hay không.
"Con gái bảo bối của cha, con sắp ra được rồi!" Diêu lão đại hưng phấn nói nhưng không hề bước qua ôm con gái nhếch nhác bảo bối của mình.
Diêu Mộng Lan cũng rất bình tĩnh, tất cả mọi người trên đường này đều ghét bỏ mùi thúi của cô.
"Cha, con muốn mặc quần áo đẹp, con còn muốn thoa nước hoa, con muốn tắm bồn!" Diêu Mộng Lan gào lớn, cô sắp nổi điên rồi!
"Được, được, chúng ta đi tắm rửa!" Diêu lão đại lập tức phân phó cấp dưới làm việc.
Diêu Mộng Lan nằm trong bồn tắm lớn suy nghĩ rất nhiều, cô bỏ vào rất nhiều nước hoa, cô muốn trừ khử mùi trên cơ thể mình.
Mấy giờ lại thêm mấy giờ trôi qua, cuối cùng Diêu Mộng Lan cũng đi ra, nhưng lại là một mùi thơm nức đến mức bọn họ không thể nào chịu được.
Diêu lão đại nhìn mọi người một cách bất đắc dĩ, ý bảo bọn họ đi xuống đi.
"Mộng Lan, chúng ta đi ăn một chút gì đi!"
"Được, ba ba, con muốn ăn rất nhiều rất nhiều, đã thật lâu rồi con không được ăn đồ ngon đó!" mặc dù Diêu Mộng Lan ở trong ngục cũng ăn toàn đồ ngon, nhưng tâm tình khác cái gì cũng khác, cho nên bây giờ cô cảm thấy ở bên ngoài ăn cái gì cũng ngon.
"Được!" Diêu lão đại cũng vui mừng, đối với người vợ đã khuất, ông yêu sâu sắc, cho nên đối với Diêu Mộng Lan ông cũng cưng chiều vạn phần, nếu cô bị ức hiếp, bản thân không thể giúp nó được, cho nên bây giờ ông ta muốn Tư Mộ Thần nợ máu phải trả bằng máu. Dù sao lực lượng sau lưng bọn họ cũng không thể khinh thường.
Mà Diêu lão đại không biết là, Tư Mộ Thần cũng đang chờ bọn họ dốc toàn lực đánh một trận, anh cũng muốn an bình sống qua ngày cùng Cảnh Tô, cho dù là không quyền không thế, cũng được, chỉ cần hạnh phúc bình an là đủ.
Tư Mộ Thần vì lo lắng cho an toàn của Cảnh Tô nên tạm thời để hai mẹ con về lại nhà họ Cảnh, không phải là nhà họ Tư không an toàn, nhưng dẫu sao mọi chuyện đều nhằm vào anh.
Nhưng Cảnh Tô không ở nhà, mỗi ngày Dương Tử Hi thay đổi một bộ dạng xuất hiện trước mặt Tư Mộ Thần, không biết vì sao, mẹ của anh lại không phản đối chuyện này.
"Mẹ, nếu mẹ thích Dương Tử Hi, mẹ cho cô ta đến nhà cũng được, nhưng mà bảo cô ta đừng quấy rầy công việc của con! Hoặc là nếu người muốn người, thì chờ thêm một thời gian nữa Cảnh Tô về bồi người cũng được!" Tư Mộ Thần đau đầu nhìn mẹ mình, thật sự là đủ loạn.
"Hừ, sao mẹ có thể trông cậy vào Cảnh Tô bận rộn kia chứ! Phỏng chừng lúc này đang ở nhà dạo phố với mẹ của nó đấy! Bằng không cũng là vội vàng chuyện công ty nhà nó, mẹ thấy từ đầu nó không phải là người nhà họ Tư!" Tại sao, Tư Mộ Thần toàn nghe sự bất mãn trong miệng mẹ, cho nên Tư Mộ Thần rất không vui.
"Mẹ, vậy ngài muốn nói Tử Hi là người nhà họ Tư?"
"Đúng vậy, mẹ đã xem Tử Hi như là con gái ruột rồi! Nếu không có Cảnh Tô thì người ta đã là con dâu của mẹ rồi !"
"Mẹ cảm thấy Dương Tử Hi xứng với con của mẹ?"
"Tâm địa Tử Hi thiện lương, đối với người khác hòa nhã, sao lại không xứng với con chứ?"
"Cô ta mà cũng xứng với bốn chữ ‘tâm địa thiện lương’ à! Mẹ xem đây là cái gì!" thật sự là Tư Mộ Thần cảm thấy mẹ mình và bà nội đều bị Dương Tử Hi mê hoặc rồi, cũng may bây giờ đã không còn hảo cảm với Dương Tử Hi, bằng không trong nhà không biết loạn đến mức nào.