Nhậm Thanh Thanh mặt buồn bả nhìn vẻ mặt của Cảnh Tô, đưa ra điều kiện của bản thân, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.
"Chị Cảnh Tô, em trèo lên người một người đàn ông rồi!" Nhậm Thanh Thanh đặt mông ngồi xuống đất, phía dưới truyền đến cảm giác đau rất làm cho cô ta muốn tát vào miệng mình vài cái, học theo người ta leo lên người đàn ông, một chút cũng không dễ chơi.
"Thanh Thanh, em, aizz, sao lại làm càn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Cảnh Tô sờ lên mặt Nhậm Thanh Thanh, nhìn cô nước mắt lưng tròng cũng không đành lòng trách móc nặng nề.
"Chị Cảnh Tô, em cũng không biết nói sao, em ở trong phòng tắm rửa, trở lại giường nhìn thấy có thêm một người đàn ông, em thấy bộ dạng anh ta cũng không tệ, lập tức nổi lên sắc tâm, đem anh ta, đưa, lên!" Càng nói về sau, giọng nói của cô càng nhỏ.
"Được rồi, quá khứ đã qua rồi, chị sẽ giúp em hủy bỏ những tư liệu của khách sạn, bây giờ em tính ở đây vài ngày?" Cảnh Tô mang quần áo dính vết máu đi, lúc này cũng không biết để ở đâu, nhưng mà Nhậm Thanh Thanh cảm thấy đây là vật kỷ niệm của cô, vì vậy giữ chúng lại.
"Chị Cảnh Tô, em không có ý định trở về!"
Thoạt nhìn Nhậm Thanh Thanh hình như cũng có lời khó nói, vì vậy Cảnh Tô cũng không muốn truy cứu, nói thế nào thì cô ấy cũng là em họ của cô, con gái của bác.
Làm cho Cảnh Tô đau đầu chính là, Tư Mộ Vĩ ra điều kiện, ngày mai Tư Mộ Thần có thể được thả ra, nhưng mà vì sao cô càng khẩn trương, rốt cuộc Tư Mộ Vĩ muốn làm chuyện gì? Tất cả đều là ẩn số.
Mà ở bên kia, Tư Mộ Vĩ ở Lôi Đình tức giận, định tra rõ cô gái này, nhưng mà về phía khách sạn lại không tìm được manh mối, đều này làm cho anh ta không thể không nghi ngờ là đã có nhân viên khách sạn động tay vào việc này, mà theo anh ta biết, cổ đông lớn nhất trong khách sạn này là mẹ của Cảnh Tô.
Tư Mộ Vĩ cảm thấy dường như anh ta có rất nhiều thời gian để chơi đùa.
"Này, em dâu thân mến của tôi, em chuẩn bị tốt rồi sao? tôi hi vọng buổi tối trong phòng của tôi, tôi sẽ gặp lại người của em!" Tư Mộ Vĩ gọi điện thoại cho Cảnh Tô, làm cho cô vốn đang chuẩn bị hành lý càng thêm bực bội, cô cũng nói chuyện qua loa, rất nhanh đã cúp điện thoại.
"Mẹ, người muốn đi đâu?" Tiểu Binh tựa người vào cửa, nặng nề hỏi Cảnh Tô, mẹ chuẩn bị hành lý, người đang muốn đi đâu?
"Cục cưng, đến đây với mẹ!"
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Cậu bé nhìn nước mắt của Cảnh Tô, hơn nữa bộ dạng giống như tiểu bạch thỏ, cô bé nhìn mẹ mình khóc như vậy nhất định là bị người khác khi dễ, sau đó mẹ mới có thể khóc.
"Không có việc gì, cục cưng, làm sao mẹ có thể khóc chứ? Mẹ chỉ bị hạt cát bay vào mắt!" Tiểu Binh ngẩng đầu nhìn Cảnh Tô, mẹ nói dối rồi, trong phòng thì làm sao có thể có cát chứ?
"Cục cưng, mấy ngày này mẹ phải ra ngoài, ngày mai ba sẽ trở về, con nhớ phải nghe lời ba nói, cũng phải nghe lời ông cố và bá cố!" Cảnh Tô nói từng câu từng chữ.
Tiểu Binh có cảm giác bừng tỉnh hiểu ra, mẹ phải rời khỏi mình, vậy làm sao bây giờ?
Lúc ở nhà trẻ, nghe được một anh trai nói, nếu như vậy thì mẹ sẽ không trở về nữa, mẹ phải rời bỏ mình.
Tiểu Binh nghiêng đầu, suy nghĩ thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, cô bé chính là Tiểu Binh, làm sao có thể để cho mẹ mình đi như vậy chứ?
"Mẹ, người chờ con với, con sẽ lập tức trở lại!" Tiểu Binh chợt nhớ đến trước đây Tư Mộ Thần có đưa cho cô bé một cái vòng cổ, ông còn nói, cái vòng cổ này, cho dù cô bé ở chỗ nào, thì cũng có thể tìm được, bây giờ cô bé tặng nó cho mẹ mình, mẹ có đi đến đâu, thì ba cũng có thể tìm được.
Tiểu Bính quá nhạy bén linh hoạt, thật không thể tin được, một đứa bé ba tuổi lại thông minh như vậy.
Đến khi trở lại, cô bé dùng bàn tay mập mạp đeo vòng cổ cho Cảnh Tô, cô chỉ vuốt ve đầu cô bé, sau đó hôn cô bé một cái, rồi kéo hành lý đi ra ngoài.
Cô đã sớm nói với ông nội, vì vậy mọi người sẽ không lo lắng cho cô, trái lại khi Tư Mộ Thần trở về không thấy cô sẽ không biết dày vò thế nào, bất kể như thế nào, chỉ cần sống qua một tháng, qua khỏi ba mươi ngày này là tốt rồi.
———— đường phân cách ————
Tư Mộ Thần đã trở lại, Cảnh Tô chưa kịp gặp một lần, mấy ngày nay trông anh rất gầy gò, có trời mới biết ở trong tù Tư Mộ Thần luôn nhớ đến vợ con cỡ nào, anh vừa về tới nhà, đã nhìn thấy tất cả mọi người trong nhà ra đón, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng mình luôn nhớ mong, trong lòng hơi suy sụp, có lẽ là đi làm rồi?
"Cha, rốt cuộc người đã về, Tiểu Binh rất nhớ người!" Tiểu Binh vùi trong ngực người đàn ông làm nũng.
Tư Mộ Thần ôm lấy con gái vào nhà.
"Đã trở về?"
"Dạ, ông nội!" Tư Bang Quốc nhìn Tư Mộ Thần, cũng không quay đầu lại đi về phía thư phòng.
Hiện tại bầu không khí trong nhà không giống như lúc trước, ngay cả Tư Mộ Thần từ nhà tù trở về hơi thở tản ra từ người anh cũng không giống như lúc trước.
Anh càng trở nên lạnh lùng, thậm chí mà nói, càng thêm tuyệt tình, trước kia Tư Mộ Thần trọng tình trọng nghĩa, chuyện gì cũng đặt gia đình ở vị trí đầu tiên, ngay cả Tư Kiến Binh (bác cả của anh ta) luôn bất hòa với người nhà, anh có thể thả một con ngựa là thả một con ngựa. Bây giờ bọn họ đã khiến người nhà nguy hiểm rồi.
"Cũng định như thế này sao?" Lúc cửa thư phòng chưa đóng lại, giọng nói Tư Bang Quốc truyền đến, Tư Mộ Thần nhìn bóng lưng ông nội, bỗng chốc thấy ông già nhiều hơn, thật giống như trước kia.
"Ông nội, đã chuẩn bị kỹ càng rồi!" Tay Tư Mộ Thần cầm cái gì đó, sau đó quyết định, thực hiện đòn cuối cùng, nếu Tư Mộ Vĩ dám làm ra những chuyện kia, như vậy anh cũng sẽ cho bọn họ bị nhổ cỏ tận gốc.
"Ừ, vậy là tốt rồi, bác cả của con thật ra là người tốt, anh trai con cũng vậy, nếu có thể vứt bỏ hận thù, thì hãy bỏ qua cho bọn họ!"
"Ông nội, con biết rõ rồi!" giọng nói của anh mang theo sự thù hận, Tư Bang Quốc làm sao nghe không hiểu?
"Đừng trách ông nội bất công, ông nội chỉ còn một đứa con trai, hy vọng con có thể buông tha cho nó! thật ra nó không có làm gì sai, Mộ Thần, \'Hoàng Đình\' vẫn còn cần người thừa kế!" Tư Bang Quốc đối với hai đứa cháu nội này ngày càng khó suy nghĩ.
"Ông nội, con sẽ giữ người lại để kế thừa \'Hoàng Đình\'!", Bản tính Tư Mộ Vĩ không xấu, hơn nữa lần này án cướp giết vàng ròng này cũng không phải anh ta sắp đặt, kể cả gài vàng ròng làm tang vật cũng là bác cả đáng yêu kia sắp đặt cho, mặc dù không thể miễn tội, nhưng mà cả đời ăn cơm tù cũng đã đủ.
"Con bé Cảnh Tô đến chỗ Tư Mộ Vĩ, con đừng xúc động, đây là điều kiện mà con bé đưa ra để thả con, chỗ Mộ Vĩ ông đã sắp xếp người, sẽ không làm gì Cảnh Tô đâu!"
"Chuyện khi nào vậy?"
"Ngày hôm qua!"
"Ông nội, nếu, nếu như con và Mộ Vĩ chỉ có thể một người sống, người hy vọng ai sống?"
"Ai, đứa nhỏ, con làm gì cố chấp như vậy? Làm tốt việc nên làm!" Tư Bang Quốc đóng cửa phòng lại.
Tư Mộ Thần đột nhiên cảm thấy tất cả đều phí công, hiện tại quan trọng nhất là phải cứu cha mẹ của anh ra, sau đó đưa vợ con của mình đi đến Canada, biết rõ Cảnh Tô rất thích đất nước Canada này, anh đã mua một ngôi nhà ở đây rồi.
"A Tuấn, tôi đã về rồi!" Tư Mộ Thần gọi điện thoại, trước tiên là thông báo cho Đường Tuấn.
"Lão đại, rốt cuộc anh đã về, tôi phải tranh thu thông báo cho Lục Phạm, tên tiểu tử kia nhất định sẽ mừng như điên, anh em chúng tôi đang chờ mệnh lệnh của anh đó!"
Tư Mộ Thần vừa nghe đến tên Lục Phạm, nhướng mày nói: "A Tuấn, đến nhà họ Tư, ai cũng đừng thông báo!"
"Vâng, lão đại!" Đường Tuấn không biết anh là vì cái gì, nhưng mà cũng phải có chuyện quan trọng.
"Lão đại, vì sao không nói trong điện thoại?" Đường Tuấn nhìn bộ dạng rất buồn bực của Tư Mộ Thần, bây giờ không thể nói trong điện thoại sao?
Không phải nói, hiện tại lão đại vô tội đã được thả ra rồi à?
"A Tuấn, bây giờ tôi nói với cậu một chuyện, chỉ có hai người chúng ta biết rõ, vì vậy cho dù thế nào cậu cũng phải giữ bí mật!"
"Lão đại, anh nói đi!"
"Lục Phạm, hắn là hắc bang quốc tế nằm vùng!"
Tin tức gì cũng không rung động như tin tức này, khiến cho người ta nghẹ họng nhìn trân trối.
"Lão, lão đại, anh đang nói đùa à?" Hiển nhiên là Đường Tuấn không tin.
"A Tuấn, thật ra chúng ta đều không phải nghi ngờ tên nội gián kia sao? Lần trước người chết chính là người của Tư Mộ Vĩ, nhưng mà quan trọng là vẫn không tìm ra tên nội gián kia!"
"Lão đại, nếu, nếu như tên tiểu tử Lục Phạm kia thừa nhận, lão đại tôi cầu xin anh hãy rộng lượng xử lý!" Đường Tuấn và Lục Phạm có tình cảm rất sâu đậm, bây giờ cho dù bọn họ đối mặt, anh ta cũng không nỡ phá bỏ phần tình cảm này, ai nói ăn trộm và cảnh sát thì không thể trở thành bạn? Nếu sửa đổi, vẫn có thể làm được.
"Nếu A Phạm có thể giúp chúng ta hủy bỏ án tử cướp vàng ròng, tôi sẽ xử lý nhẹ, huống chi Giang Phỉ Á cũng sinh con cho cậu ra rồi, tôi không muốn đứa bè này từ này về sau không thấy mặt ba của nó!" Cũng đều là cha, anh hiểu được cảm giác kia!
"Lão đại, tôi đi chuẩn bị một chút!" Đường Tuấn biết Tư Mộ Thần nói nhiều như vậy, muốn bắt đầu hành động, tiếp theo tuy rằng không phải chính thức hành động, nhưng cũng phải chuẩn bị kỷ một chút, làm cho Lục Phạm nhảy vào, nếu Lục Phạm không chủ động thừa nhận, việc này cũng chỉ có thể nhờ anh em đến đây giúp đỡ.
"Được!"
Ban đêm, ba người Tư Mộ Thần và Đường Tuấn, Lục Phạm đột nhập vào trong một khu nhà cao cấp, bắt đầu lấy trộm tư liệu, nghe nói căn nhà này là nơi cất giấu tài liệu về vàng ròng.
"Lão đại, tình báo chính xác không?" Lục Phạm suy nghĩ vẫn là hỏi xem, bởi vì theo anh ta biết, tài liệu không phải ở trong này, chẳng lẽ là ai xếp đặt cái bẫy, chờ bọn họ nhảy vào?
"Phải, cậu phải tin tình báo của chúng là được đào tạo chuyên nghiệp cũng không phải ngồi không!" ánh mắt Tư Mộ Thần sáng quắc, nhưng mà đang trầm tư làm Lục Phạm không phát hiện ra điều gì khác thường.
"Lão đại, tôi thật cho anh biết, trong này không có tài liệu mà anh muốn tìm!" Thật ra Lục Phạm rất rối, bây giờ nói hay không nói đây? Nhưng mà vì con và Giang Phỉ Á, cậu ta vẫn nên nói thôi.
"Làm sao mà cậu biết?"
"Lão đại, trước tiên anh đừng hỏi, chúng ta trở về, tôi sẽ nói cho anh biết, bây giờ rất nguy hiểm, chúng ta tranh thủ thời gian rút quân đi!"
Anh ta không có phát hiện, lúc nghe những lời nói đó, Đường Tuấn thở dài một hơi, sau đó vui vẻ trở về.
"Lão đại, tôi là nằm vùng!" Lục Phạm cảm thấy trong lòng rất có lỗi, nằm vùng là do cậu ta muốn làm, lúc trước cậu ta cũng muốn gia nhập hắc bang, bây giờ thẳng thắn cũng là cậu ta, cậu ta thật sự kìm nén đến phát sợ.
"Tài liệu các người muốn tìm trong khu nhà cao cấp của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm cấu kết với người khác, bọn họ có trách nhiệm đem vàng cướp bóc được đã trải qua gia công lưu thông cho thị trường trong nước, lại thông qua giai đoạn sửa sách máu trên những đống vàng này, trở thành vàng có thể dùng trên thị trường!"
"Cho nên?" Tư Mộ Thần cười cười nhìn Lục Phạm, dường như muốn nói, chúng ta đều đã biết những thứ này, tiếp theo phải làm sao đây?
Lục Phạm nhìn Đường Tuấn, lại nhìn Tư Mộ Thần, rồi lại nhìn Đường Tuấn, dường như từ trong ánh mắt của bọn hõ đã nói rõ, chúng ta đã biết cậu là nằm vùng rồi!
"Các người cũng biết rồi hả?" Lục Phạm buồn bã, xem ra cậu ta không