“Vì cháu còn gọi chú một tiếng chú, con đưa cho cháu!” Cha Diêu Mộng lại lấy tiền lễ hậu binh, như là phần đầu cuộc đàm phán không có, tiếp theo có thể làm cái gì đây?
“Mẹ ~” Tiểu Tiểu Binh yếu đuối nằm trong ngực của cô, Cảnh Tô cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
“Không khóc, mẹ ở đây, không sao!” Cô nhẹ giọng dụ dỗ, đặt bé ở chỗ thoải mái nhất.
“Đã đến, xuống xe đi!” Bất tri bất giác bọn họ đã đến nơi muốn dến, nhưng Cảnh Tô phát hiện cái đuôi đi theo bọn họ đã sớm không thấy.
“Cháu giá Cảnh Tô nhìn tai mắt của cháu sao? Bọn họ đã sớm bị mất dấu!” Dầu gì Cha Diêu Mộng Lan cũng là nhân vật bên trong Hắc bang, điểm kỹ lưỡng này cũng biết đến.
“Nói đi, chú muốn thứ gì!” Cảnh Tô hiểu rõ mình không trốn thoát được, chỉ có thể làm như vậy.
“Chú muốn cháu lấy một thứ ở chỗ cậu của cháu!” Cảnh Tô nhìn người đàn ông trước mắt, biết một số vật vô cùng quan trọng, thậm chí quan trọng đến mức có thể lấy mạng vợ con cậu mình!
“Thứ gì?”
“Sổ sách!” Cảnh Tô lắc đầu một cái: “Chú Diêu muốn sổ sách, Cảnh Tô không làm được!” nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Cảnh Tô bảo vệ Tư Tiểu Binh, không muốn lực sát thương của ông ta hại đến bé.
“Con nhóc Cảnh Tô, mày không cần mạng?” Ông ta dừng một chút: “Cho dù mày không muốn sống nữa, chẳng lẽ mày cũng muốn con gái ruột thịt của mày không còn mạng?”
Trong một câu nói, chỉ nghe bốn chữ “con gái ruột thịt” này được cắn đặc biệt mạnh, Cảnh Tô bị kích thích trở nên ngốc lăng.
“Ông… ông có ý gì!” Cảnh Tô cảm thấy bé con trong ngực mình cũng không bình thường.
“Ha ha, xem ra Tư Mộ Thần gạt một mình mày! Mày hỏi con gái mày một chút đi, hỏi nó đi, có phải cũng biết rõ chuyện này?”
Không trách được tại sao mình lại quan tâm đứa nhỏ này như vậy, rốt cuộc lại là con gái ruột của mình, quả nhiên là như chân với tay, thì ra là yêu con mình như vậy.
“Mẹ, không nên làm! Không khuất phục người xấu!” Giọng nói bé con yếu ớt vang lên, hiện tại có mẹ ở đây, bé cái gì cũng không sợ nữa, với khái niệm chết choc bé cũng không hiểu lắm, cho nên bé không sợ.
Nhưng lời của bé khiến trong lòng Cảnh Tô rất khổ sở, cũng bởi vì như vậy Cảnh Tô càng thêm đau lòng, cô muốn cảm tạ những người đã nuôi dưỡng bé thành người như vậy! Bé con thiện lương như vậy, bé con tri kỳ như vậy.
“Chú Diêu, chú cho rằng tôi sẽ làm sao?” Mặc dù trong lòng Cảnh Tô không kiên định, nhưng một suy nghĩ tạo thành trong đầu. Chờ một chút, chỉ cần một chút là được! Đợi chút nữa nếu Tư Mộ Thần tới thì thật tốt, nếu không, cô cũng đã có dự tính xấu nhất.
“Cảnh Tô, tao tin tưởng mày sẽ làm!” Cha Diêu Mộng Lan thoạt nhìn tương đối tự tin, vuốt vuốt dao giải phẫu trong tay, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến mấy người biến thái trong phim truyền hình, những bác sĩ thích giết người trên bàn phẫu thuật kia.
Cha Diêu Mộng Lan ở trên cương vị bác sĩ này là tận trung công tác, nhưng khi biến thành người xấu, ông ta cũng tương đối thành công, cho nên ông ta lăn lộn thuận buồm xuôi gió ở hai nhà hắc bạch.
“Suy nghĩ kỹ chưa? Thời gian không có nhiều để mà đợi mày!” Ông ta bắt đầu lau dao giải phẫu của mình.
“Chú Diêu, chú cho tôi hai tiếng, sau hai tiếng tôi sẽ cho chú một câu trả lời chắc chắn, hiện tại chú đi kiếm chút đồ ăn cho đứa trẻ được không?” Cảnh Tô cũng cầu nguyện ở trong lòng, Tư Mộ Thần em cho anh hai giờ để tìm được chúng em, ngàn vạn lần đừng để cho chúng em thất vọng!
“Nhóc con Cảnh Tô, đồng ý suy nghĩ là chuyện tốt, chỉ là, cũng không nên làm quỷ ăn no! Đừng để bữa này là bữa cuối cùng của hai mẹ con nhà mày!” Trong hoàn cảnh đêm tối, ánh đèn vụt sáng, làm cho Cảnh Tô không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, hienj tại lại cảm thấy vô cùng sợ.
Không được, cô không thể sợ, nếu cô luống cuống, con sẽ phải làm sao?
Cha Diêu Mộng Lan mang đồ ăn tới, Cảnh Tô tận lực đút cho bé con, nhưng lại ăn gi đó đều phun ra, nhanh chóng làm Cảnh Tô quanh mòng.
“Bảo bối, con ăn một chút có dược hay không?” Cảnh Tô sợ là bé đói bụng, nhưng nhìn sáng vẻ Tư Tiểu Binh như vậy thật như ăn không vào nữa.
Cảnh Tô nhìn con không muốn ăn, chỉ có tự đút cho mình ăn, chính mình cũng một ngày chưa ăn gì rồi, bé không ăn không việc gì, nhưng nhất định mình phải ăn, chờ một chút nữa cô vẫn còn phải tìm được chạy.
Đang trong lúc cô đang ăn, Tiểu Tiểu Binh bị đoạt đi: “Nhóc con Cảnh Tô, tao biết rõ mày đang trì hoãn thời gian, hiện tại tao thay đổi chủ ý! Tao muốn mày lập tức đồng ý chuyện này.”
Cô nhìn thấy dao giải phẫu ở trước mặt bé khiến cô hoảng hốt, Tư Mộ Thần, rốt cuộc em nên làm gì? Rốt cuộc em nên làm gì? Trong lòng Cảnh Tô kinh hồn bát vía.
“Chú Diêu, sao chú có thể nhẫn tâm như vậy!” Cảnh Tô khàn khàn giọng hô lên, tiếng hô này của cô khiến cho Tư Mộ Thần đang truy tìm tung tích hưng phấn trong lòng, cuối cùng cũng tìm được.
“Con nhóc Cảnh Tô, tao đếm đến ba, mày nhất định phải đồng ý, ngày hôm nay con dao giải phẫu này của chú Diêu không phải muốn cứu người, mà là muốn giết người!” Cha Diêu Mộng Lan đưa con dao phẫu thuật tới gần cổ bé con, dường như đã rỉ ra chút máu.
“Đừng!” Cảnh Tô đau lòng kêu: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”
“Đây mới là chúa gái tốt của tao!” Cha Diêu Mộng Lan vừa buông lỏng thần kinh, trả lại đứa bé trong tay cho Cảnh Tô, Cảnh Tô chưa tỉnh hồn.
Tư Mộ Thần giơ súng lục bắn về phía ông ta, tên thuộc hạ che trở cha Diêu Mộng Lan: “Cẩn thận!”
“Lão tiên sinh, ông đi trước đi!” Thuộc hạ che chở ông ta vội vàng chui vào trong xe.
“Được!” Tư Mộ Thần nhanh chóng chạy về phía trước, bảo hộ hai mẹ con vào trong ngực: “Cô nhóc, có sao không?” Tư Mộ Thần nhìn trên trán Cảnh Tô chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thở ra một hơi thật dài.
“Không có việc gì!” Cảnh Tô kích động nhìn Tư Mộ Thần, nhưng lại nhớ tới con, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Bảo bối, con không sao chứ?” Thật sự là ngoài dự liệu của Cảnh Tô.
Đứa bé bình thường dưới tình huống như thế đã sớm khóc, Cảnh Tô cũng hiểu rõ vừa rồi Tiểu Tiểu Binh rất sợ, nhưng hiện tại cô thấy được trong mắt Tiểu Tiểu Binh lại mang theo hưng phấn.
“Lão cha, để cho con đi!” Tiểu Tiểu Binh muốn lấy súng trong tay Tư Mộ Thần.
“Cái này cho con!” Tư Mộ Thần đưa khẩu súng không nặng luôn mang theo bên mình cho bé, anh nhìn con gái nhà mình chơi rất vui vẻ, ở trong hoàn cảnh bóng tối như vậy mà không bị dọa hỏng, thật là quá tốt!
“Lão cha, súng này không nặng!”
“Tạm thời con giữ sĩ diện cho cha đi! Nhanh!” Tư Mộ Thần cũng không nhịn được, nếu để cho chạy thoát ở đây chính là hậu hoạn vô cùng.
“Bằng bằng!” Mấy phát, xe lái rất nhanh, không biết tình huống như thế nào rồi, Tư Mộ Thần vui vẻ dang theo hai mẹ con quay lại.
“Kỹ thuật bắn của lão cha thật không chính xác!”
“Con cho cha con là ai! Cha muốn để lại mạng cho bọn họ, bọn họ chết đầu mối sẽ không còn, con với mẹ con vẫn còn nguy hiểm!”
“Đã biết, lão cha, con cho là cha không tới kịp cứu chúng con rồi!” nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Bé con cười bò trên người Tư Mộ Thần, giúp anh vuốt hai hàng long mày.
“Về nhà đi!” Cảnh Tô ôm hai cha con bọn họ.
“Tư Mộ Thần, không phải anh nói muốn lấy em sao? Tại sao còn chưa thấy anh hành động? Sauk hi Cảnh Tô biết Tư Tiểu Binh là con của mình lập tức muốn nhanh chóng kết hôn với Tư Mộ Thần, để bù đắp thiếu sót tình thương nhiều năm của mẹ cho bé.
“Cô nhóc, thật ra thì có chuyện muốn nói cho em! Tiểu Tiểu Binh là con của em!” Tư Mộ Thần vô cùng nghiêm túc nhìn Cảnh Tô, anh chỉ sợ Cảnh Tô không đồng ý chuyện cầu hôn.
“Em đã biết!” Cảnh Tô rất bình tĩnh nói xong, Tư Mộ Thần nhắm hai mắt lại, chờ Cảnh Tô tuyên bố.
“Tư Mộ Thần, tại sao còn chưa kết hôn?” Cảnh Tô hỏi Tư Mộ Thần, hù sợ anh, anh thế nào cũng không nghĩ đến kết quả như vậy.
“Em xác định, anh không nghe lầm?”
“Không có” Cảnh Tô ôm con trong lòng anh qua.
“Cảnh Tô, này này, cô nhóc, hai người chờ anh một chút!”
Tư Mộ Thần cảm thấy cũng may, thật may, hiện tại bắt đầu, anh muốn bảo vệ hai mẹ con bọn họ thật tốt.
--- -----tuyến phân cách---- -------
Ở nhà họ Diêu, sau khi Dung Thiểu Tước trở về, nhìn nhà lộn xộn, lập tức nghĩ tới Diêu Mộng Lan đã xảy ra chuyện.
Anh ta chạy đến trong phòng Diêu Mộng Lan, cũng không phát hiện bóng người, nhưng anh ta nhìn laptop đang mở trên bàn, phía trên có video, khiến cho trong lòng anh ta hoài nghi.
“Mộng Lan, Mộng Lan!” Anh ta gọi,nhưng đều là tiếng vọng lại, nhất định cô ta đã xảy ra chuyện.
Cho nên anh ta ngồi trước máy tính bắt đầu nghiên cứu video, nhìn băng ghi hình anh ta phát hiện Tư Mộ Thần mang cô ta đi, nhìn bộ dáng bọn họ, dường như là đã xảy ra tranh chấp gì đó, bộ dáng hung ác kia của Diêu Mộng Lan mình không hề biết, chẳng lẽ Diêu Mộng Lan có chuyện gạt mình?
Mặc kệ như thế nào, vẫn muốn đưa Diêu Mộng Lan về, cô ta vừa mới sinh non, thân thể của cô ta cũng không bằng lúc trước.
Dung Thiểu Tước khoác áo khoác đi hướng nhà họ Cảnh.
Cảnh Tô và Tư Mộ Thần vừa về đến nhà liền bị khách không mời đến bái phỏng.
“Không biết tổng giám đốc Dung đêm khuya đại giá quang lâm là có chuyện gì quan trọng?” Cảnh Tô để cho cha con bọn họ đi tắm rửa, bẩn rồi!
“Cảnh Tô, Tư Mộ Thần mang Mộng Lan đi, các người không cần đối phó với cô ấy! Cảnh Tô, không nên vì chuyện của chúng ta gây họa cho người vô tôi được không? Em có biết không? Trên người Diêu Mộng Lan còn có chứng cứ em cho người cưỡng gian cô ấy!” Dung Thiểu Tước đau lòng nhìn Cảnh Tô
“Dung Thiểu Tước, em nói tôi phái người đi cưỡng gian cô ta?”
“Cảnh Tô, đã đến tình trạng này rồi, em còn phủ nhận sao? Em biết không? Anh sống bên cạnh Diêu Mộng Lan cũng là vì em! Chỉ vì để em không phải ngồi tù!” Thật ra thì trong lòng Cảnh Tô một chút cũng không cảm động.
“Dung Thiểu Tước, ở trong mắt anh Cảnh Tô chính là người như vậy sao?”
“Anh… anh,.. Không phải vậy, anh biết rõ em không cố ý, Cảnh Tô tin tưởng anh, anh .. anh… này, Cảnh Tô em nên thả Diêu Mộng Lan đi!”
“Ha ha, tôi muốn Diêu Mộng Lan, thật là buồn cười! Anh…” Cảnh Tô còn chưa nói dứt lời, Tư Mộ Thần vừa tắm xong đi xuống cắt đứt lời của cô.
“Anh đi theo tôi! Tôi cho anh biết rõ chân tướng!” Tư Mộ Thần phức tạp nhìn tình địch trước mặt, suy nghĩ một chút vẫn rất đáng thương.
Trong lòng Dung Thiểu Tước cũng nghi ngờ Diêu Mộng Lan, cho nên khi Tư Mộ Thần nói chuyện, Dung Thiểu Tước không lên tiếng đi lên.
“Đến!” Tư Mộ Thần để bọn họ xuống xe, mặc dù thật sự không muốn Cảnh Tô nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng hiện tại không có Cảnh Tô thật sự không thể lấy được tin gì trong miệng Diêu Mộng Lan
“A Tuấn, hiện tại Diêu Mộng Lan đang ở đâu?”
“Ở trên tay em!”
“Mang cô ta tới đây đi!”
“Được!” Đường Tuấn lái xe, khi xuất hiện, Tư Mộ Thần để Dung Thiểu Tước nấp ở nơi bí mật.
“Đã cứu được ra? Thật là xem thường anh, Tư Mộ Thần!”
“Mộng Lan, tại sao cô lại biến thành như vậy?” nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Cảnh Tô đứng ở bên người Tư Mộ Thần.
“Cảnh Tô, người không có tư cách nói chuyện ở đây nhất chính là mày!” Diêu Mộng Lan điên cuồng, nếu không phải vì cô ta, cô sẽ không theo cha tiến vào hắc đạo.