Thi cảm thấy mình không còn được vui vẻ như trước thậm chí thỉnh thoảng tự dưng lại phiền muộn. Chuyện Lý Triết Vũ mất tích cô đã nghĩ đến nát óc gần như hàng đêm đều mất ngủ nhưng cũng không hiểu nổi chuyện này, sau lưng rốt cuộc là có âm mưu hoặc là bí mật gì . Tình cảm đối với Trác Minh Liệt càng thêm phức tạp, một mặt cô biết mình thích anh ta nhưng mặt khác lại ngại vì thân phận của mình nên cũng không dám đến gần anh. Cô sợ mình sẽ làm theo như tờ giấy kia mà hại anh.
Đã vài ngày Tiểu Thi không đi làm cũng may ông chủ cửa hàng bán hoa cũng không còn thúc giục cô, chỉ nói nếu tâm trạng của cô không tốt thì hay ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Đầu giường đồng hồ báo thức chợt vang lên đã đến giờ đón Cầu Cầu tan học. Tiểu Thi chuẩn bị một chút rồi phóng xe đến nhà trẻ nhưng trên đường đi lại bị kẹt xe chậm mấy phút, nhưng trong khoảng thời gian mấy phút đó lại có người đi đón Cầu Cầu trước cô.
"Người bạn nhỏ cháu có phải là Cầu Cầu không?" Một người đàn ông đầu trọc dịu dàng hỏi.
"Vâng!" Cầu Cầu ngoan ngoãn gật đầu một cái.
" Mẹ cháu nhờ chú đến đón cháu, cháu mau đi chùng với chú thôi!"
"Mẹ nói không cùng người xa lạ nói chuyện!" Cầu Cầu đeo lại túi sách nhỏ, rẽ phải chạy đi, người đàn ông kia thấy mềm không được, gã liền dùng biện pháp cứng rắn, tay to của gã bịt chặp miệng Cầu Cầu kéo nó vào một chiếc xe, sau đó nhanh chóng đi mất.
Tiểu Thi vừa đến cửa nhà trẻ không nhìn thấy Cầu Cầu đâu thì có một loại dự cảm xấu cô lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tử Quân.
" Tử Quân, Cầu Cầu có ở với cô không ?" Tiểu Thi khẩn trương hỏi.
"Không có Tiểu Thi, Cầu Cầu không thấy sao?" Thẩm Tử Quân đứng lên "Cô đang ở đâu, cửa nhà trẻ sao, đừng có gấp tôi tới tìm cô!"
Tiểu Thi tìm khắp các góc sân trường cũng không nhìn thấy Cầu Cầu, cô gấp đến độ nước mắt trực rơi xuống, đúng lúc này có hai tên côn đồ tóc vàng xén cạnh đi đến "Này cô chính là Tiểu Thi?"
Tiểu Thi nhìn cách ăn mặc của bọn họ lập tức cảm thấy không phải người tốt nước mắt quanh tròng hỏi: " Có phải là các anh mang con tôi đi phải không!"
″ Trẻ như vậy mà đã có con trai sao?" Tên tóc vàng cười bỉ ổi đứng lên "Em gái, em thật là tốt!" Ở trong mắt bọn hắn người thấp nhỏ như Tiểu Thi nhìn chỉ giống như học sinh cấp 3.
"Có phải là anh mang con tôi đi hay không?" Cả mắt Tiểu Thi đỏ ngầu cả người phát giận. Cánh tay dùng sức liên tục mà đánh lên người tên tóc vàng. Tên tóc vàng bị hành động của cô làm cho sợ hết hồn không ngờ cô gái bé nhỏ này lại hung hãn như vậy. Vì vậy lập tức động thủ định đem bắt cô lại nhưng đúng lúc ấy thì Thẩm Tử Quân tới.
Thẩm Tử Quân cởi giày cao gót xuống liều mạng đánh lên đầu tên tóc vàng còn lại vừa đánh vừa tức miệng mắng to. Thẩm Tử Quân nhân lúc họ còn chưa biết cô là đại tiểu thư Thẩm thị nên không chút hình tượng nào mà đánh. Hai tên tóc vàng bị đập không chịu nổi bắt đầu lấy dao găm ra, hai người vừa thấy dao găm bị dọa đến mức không dám nhúc nhích . Lúc này thời gian đón trẻ cũng đã qua, bọn họ đoán chắc thời gian.
Thẩm Tử Quân lấy điện thoại di động ra định báo cho cảnh sát lại bị một tên tóc vàng trong đó đoán được cướp lấy điện thoại trong tay cô.
"Lão đại chúng tôi không nhưng bắt được người cần bắt mà còn tặng kèm một em! Đêm nay sẽ thoải mái a!" Tên tóc vàng bỉ ổi vuốt cằm Tiểu Thi, muốn kéo họ vào trong xe, Thẩm Tử Quân liều mạng giãy giụa, đem giày cao gót ném ra ngoài xe. Khi vị tuân mệnh tới đón Thẩm Tử Quân kia- Phùng Đại Thiếu Gia chạy đến thì chỉ nhìn thấy bóng một chiếc xe jeeb rách nát chạy vụt qua. Tối hôm nay ông Thẩm hẹn anh tới nhà ăn cơm, và cũng nhờ anh sau khi tan việc tới đón Thẩm Tử Quân ai ngờ lại chỉ nhặt được một chiếc giày cao gót của cô.
Phùng Thiếu Diễm nhặt chiếc giày trên đất lên tỉ mỉ quan sát cẩn thận, rồi lại nhìn dấu xe ở dưới đất, khởi động Lamborghini đuổi theo. . . Mười phút sau anh nhìn thấy chiếc xe Jeep kia dừng sát bên ngoài một xóm nghèo .
Tiểu Thi và Thẩm Tử Quân bị trói chung ở trong một túp lều.
"Tiểu Thi phải không? Mày chỉ là cái loại giao hoa mà lại dám đắc tội với lão đại của chúng tao, lần này mày chết chắc!" Tên tóc vàng hả hê cười, Tiểu Thi vừa thấy Cầu Cầu không có ở nơi này, lập tức hiểu được, có lẽ không phải bọn chúng bắt Cầu Cầu đi, trong lòng cô lại sốt ruột hơn.
"Chúng mày mau thả bọn tao ra, nếu không chúng mày sẽ không được yên đâu!" Thẩm Tử Quân mang khí thế của thiên kim tiểu thư bộc lộ ra.
"Tôi lại hỏi anh một lần nữa có phải là anh mang con tôi đi phải không!"Ánh mắt của Tiểu Thi có thể giết người.
"Bọn tao không cảm thấy hứng thú với một đứa bé!" Tên tóc vàng cầm một khẩu súng lục cũ kỹ, chẳng hề để ý nói. Một người khác lại tiếp tục gọi điện thoại cho lão đại của mình nhưng tại sao gọi không được.
"Mày biết tao là ai sao?" Thẩm Tử Quân định lấy thân phận của mình ra để dọa bọn chúng.
"Tôi biết rõ cô là đại tiểu thư Thẩm gia!" Âm thanh quen thuộc mà lạnh lùng vang lên mang theo châm chọc lành lạnh , Phùng Thiếu Diễm giống như từ trên trời rơi xuống bất thình lình xuất hiện trước mặt của các cô, lần đầu tiên Thẩm Tử Quân cảm thấy anh ta lại thuận mắt như thế.
Tên tóc vàng nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm thì sợ hết hồn, một người trong đó lập tức giơ súng trong tay lên nhưng còn chưa kịp phản ứng khẩu súng kia đã bị đá rơi xuống rồi. . . Một người khác nhìn thấy tình huống không ổn, định nhảy cửa sổ chạy trốn đi, Phùng Thiếu Diễm lại tiện tay nhặt một cây gậy gỗ ở gần đó lên, dùng sức ném nó thẳng tới hướng cái ót người nọ, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, tên kia lập tức nằm ở trên đất.
Phùng Thiếu Diễm buông Thẩm Tử Quân và Tiểu Thi ra đem hai người kia trói lại.
"Chúng tôi chỉ là làm theo lệnh, có chuyện gì anh cứ đến gặp lão đại chúng tôi, làm ơn thả chúng tôi ra!" Tên tóc vàng van xin.
"Có phải là mày bắt Cầu Cầu đi không ?" Thẩm Tử Quân lớn tiếng hỏi.
"Chúng tôi không bắt cái gì Cầu Cầu, lão đại chỉ bảo chúng tôi bắt vị tiểu muội này!" Vẻ mặt tên tóc vàng như đưa đám, thật không biết tại sao lão đại đến giờ còn chưa tới.( hình như lão đại bị làm mồi cho cá rồi)
Tiểu Thi đã biết Cầu Cầu không phải do bọn chúng bắt đi cho nên cô không đợi Thẩm Tử Quân và Thiếu Diễm xử lý xong chuyện ở đây, tự mình đi trở lại. Vào lúc cô không biết nên làm sao thì điện thoại di động vang lên.
" Tiểu thư Tiểu Thi sao? Nếu như cô còn muốn gặp con trai cô hãy lập tức chạy tới phòng 1202 , tầng 12 quán rượu Lệ Quân, đi một mình, không được màng theo bất kì một ai!" Mã số xa lạ, âm thanh xa lạ.
"Được!" Tiểu Thi không nghĩ trả lời luôn.
"Tổng giám đốc thời gian đi đến sân bay đã sắp đến rồi !" Phụ tá đem vé máy bay lên cho Trác Minh Liệt.
"Ừ. Để đó!" Trác Minh Liệt lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tiểu Thi một cuộc điện thoại nhưng điện thoại của cô lại không gọi được. Anh cho là Tiểu Thi còn đang giận về chuyện mấy ngày trước cho nên cũng không tiếp tục gọi lại, xuất phát đi đến sân bay luôn.
"Đem Cinderella theo, giúp tôi bảo quản!"
"Đúng rồi tổng giám đốc, hai ngày trước Cinderella đã dùng chuyên cơ đưa đến Hongkong, ngài vẫn bận nên tôi không có thời gian nói cho ngài!" Phụ tá nói.
"Vậy càng tốt!" Trác Minh Liệt vỗ cái trán "Nói cho phụ tá Lý chăm sóc Mộc Mộc cho tốt!"
Tiểu Thi kêu xe taxi chạy thẳng tới quán rượu Lệ Quân "Chú ơi làm phiền chú nhanh lên một chút!" Tiểu Thi thúc giục.
Lái xe đưa Trác Minh Liệt đi đến sân bay "Tổng giám đốc tại sao anh không ngồi chuyên cơ?"
"Chuyện như vậy, cũng phải dùng chuyên cơ sao? !" Trác Minh Liệt nhắm mắt lại không nhịn được.
Phụ tá thức thời ngậm miệng, có lẽ là kỹ thuật lái xe của mình không tốt nên trước mặt xuất hiện thêm một chiếc xe. Hai chiếc xe va vào nhau cả đường bị tắc lại .
"Chú ơi nhanh lên một chút !" Tiểu Thi gấp đến như là kiến bò trên chảo nóng.
"Tiểu thư, trước mặt đang có tai nạn giao thông, nên đang bị tắc đường!" Tài xế bị thúc được không nhịn được nói.
Tiểu Thi thật sự không đợi nổi nữa, cũng may nơi này cách quán rượu Lệ Quân cũng không quá xa, vì vậy cô mở cửa xe liều mạng chạy về phía trước.
"Tổng giám đốc thật xin lỗi! Chuyện ở đây tôi sẽ xử lý, ngài ra sân bay trước đi!" Phụ tá cẩn thận nói.
"Vô dụng!" Từ trong hàm răng Trác Minh Liệt nặn ra hai chữ, mở cửa xe rồi gọi một chiếc xe taxi khác, phụ tá một tiếng cũng không dám nói. Lúc này, vừa đúng lúc Tiểu Thi chạy ra từ phía sau bọn họ, từ trong kính chiếu hậu Trác Minh Liệt nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Thi. Nhìn cô vội vã rời đi, anh rất muốn hỏi cô có chuyện gì xảy ra nhưng vừa nhìn thời gian sắp muộn nên không gọi cô lại. Gọi điện thoại cho Thẩm Tử Quân không ai nghe máy, đến điện thoại phòng làm việc cũng không còn người nhận, chợt Trác Minh Liệt bắt đầu thấp thỏm không yên.
Bởi vì lo lắng nên Tiểu Thi cảm thấy cả quán rượu Lệ Quân đều rất âm trầm, bên trong hình như cất giấu quái vật vô cùng đáng sợ. Cô đi tới cửa thang máy ôm tâm tình vô cùng lo lắng, thấp thỏm đi vào.
Điện thoại của Thẩm Tử Quân bị mất từ vừa rồi cô lấy điện thoại của Phùng Thiếu Diễm điên cuồng gọi cho Tiểu Thi. Cô thật là sơ sót, vừa rồi chỉ lo hai tên tóc vàng mà không để ý Tiểu Thi chạy mất.
"Anh nói Tiểu Thi sẽ đi đến nơi nào?" Thẩm Tử Quân không có chú ý không ngừng hỏi Phùng Thiếu Diễm . Phùng Thiếu Diễm trầm mặt chuyên tâm lái xe căn bản không để ý tới cô.
"Anh nói chuyện ?" Thẩm Tử Quân cảm thấy sắp điên rồi, cô lay cánh tay của anh.
"Này cô điên à, cô muốn chết à!" PhùngThiếu Diễm rống cô "Cô đừng ở đây quấy rầy tôi lái xe!"
Thang máy dừng lại, Tiểu Thi trầm trọng bước về phía phòng1202. Chờ đợi cô sẽ là gì ? Nhóm này, bắt cóc người của cô lại chỉ nhắm mục đích buộc cô tới đây xem ra là nhằm về phía cô rồi.
"1201 1203 1205″ Trên trán Tiểu Thi đã thấm đầy mồ hôi cô hoảng trương (hoảng sợ, khẩn trương) sao trên dãy phòng này lại không có phòng 1202. Lúc này điện thoại di động cô lại vang lên là tin nhắn." Cô còn có 5 phút để đến đây, nếu không cô sẽ không còn thấy được con trai của cô nữa !"
Tiểu Thi bị dọa đến khóc thành tiếng, cô tăng nhanh tốc độ chạy suốt theo chiều dài dãy phòng nhưng tòm mãi cũng không thấy phòng1202. Sợ hãi giống như là một tảng đá lớn đè lên ngực của cô ép cô gần như hít thở không thông. Cô cố nén sự sợ hãi trong trái tim vừa khóc vừa chạy đến cửa cầu thang cô nhớ ở đó hình như có một an ninh. Mà lúc này lầu dưới quán rượi Lệ Quân đã đứng đầy người bởi vì ở trên tầng 12có một đứa bé bị treo trên không!
"Tiên sinh phòng 1202 ở đâu ? Tại sao ở dãy này lại không có?" Tiểu Thi nắm cánh tay an ninh sợ hãi khóc lóc.
"Tiểu thư quán của chúng tôi hình thiết kế theo hình tròn, muốn đến phòng 1202 thì phải đi đến đối diện cầu thang!" Lời nói của An ninh như đẩy Tiểu Thi xuống địa ngục nhìn lại điện thoại di động từ khi tin nhắn đến bây giờ đã qua hai phút nói cách khác cô chỉ còn có ba phút.
"Cầu Cầu, Cầu Cầu" nước mắt tuôn ra như vỡ đê gần như làm mờ cả mắt cô "Không thể khóc! Tôi muốn cứu Cầu Cầu!"
Tiểu Thi điên cuồng đi đến nơi đối diện cầu thang kia." Tiểu thư anh không thể như vậy, rất nguy hiểm!" An ninh tới định ngăn cản, nhưng tình thương to lớn của mẹ điều khiển Tiểu Thi căn bản cái gì cũng nghĩ không đến cô run rẩy men theo hành lang hẹp mỏng mà đi.