Cả người Liên Na ngây người. Cô không nghe lầm chứ người đàn ông nàysao lại có thể vì cái người giao hoa đó mà nghiêm luật trừng phạt cô như thế !
“Tổng giám đốc tôi….” Liên Na còn muốn nói điều gì lại liếc thấy trong mắt Trác Minh Liệt ẩn nhẫn chán ghét. Cô chợt hiểu mình đã ở chạm đến ranh giới cuối cùng của anh rồi. Những năm gần đây nếu không phải tư cách cô chuyên nghiệp vượt qua thử thách thì sợ rằng sớm bị anh đuổi đi!
Liên Na im lặng, lui ra khỏi phòng làm việc của Trác Minh Liệt, hai tay nắm chặt móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
“Cô giao hoa ah! ! Cái thù này, tao nhất định phải báo!” Ánh mắt Liên Na ác độc xuyên thấu qua tấm thủy tinh sáng ngời của Cao ốc xuyên xuống một cửa hàng phía dưới.
Tại Nhà trẻ Ngôi Sao Mộc Mộc vài ngày rồi mới nhìn thấy Cầu Cầu, Mộc Mộc phát hiện cậu ta giống như cao lên. Mộc Mộc nhìn cậu ta, không có phản ứng đến gần cậu. Cầu Cầu camt thấy không thú vị, ngậm miệng lại toàn bộ thân thể nho nhỏ nằm cả trên bàn nhỏ, gương mặt buồn buồn không vui.
“Cậu làm sao vậy? Mẹ tôi đâu?” Mộc Mộc chợt nói chuyện lẽ, dáng vẻ thẳng thắn khiến Cầu Cầu cực kỳ kinh ngạc. Mẹ nó khi nào trở thành mẹ của cậu ta?
“Cậu nói là mẹ tôi sao?” Cầu Cầu tiến lên một bước xác định.
“Mẹ tôi, cô ấy đã đồng ý làm mẹ tôi đấy!” Lời nói của Mộc Mộc chợt thay đổi.
“Mẹ tôi!” Cầu Cầu đỏ mặt lên.
“Mẹ tôi!” Mộc Mộc nhìn chằm chằm Cầu Cầu gương mặt kiêu căng!
Hai đứa bé cứ anh một lời tôi một lời sút chút nữa là đánh nhau may mà Thẩm Tử Quân tới. Cô nghe nói gần đây Cầu Cầu luôn nghỉ học vì vậy rất muốn biết Tiểu Thi đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa tới cửa phòng học đã nhìn thấy Cầu Cầu và Mộc Mộc đang tranh cãi nhau!
“Mộc Mộc, Cầu Cầu” Thẩm Tử Quân vội vàng kéo bọn họ ra ngoài “Các con đang làm gì vậy?”
“Cô giáo, Mộc Mộc nói mẹ con là mẹ của cậu ta. Cô giáo, mẹ có phải không cần con nữa hay không?” Cầu Cầu nói xong, đôi mắt lại đỏ lên, Thẩm Tử Quân phát hiện tên tiểu tử này đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Ngược lại, Mộc Mộc lúc đó dáng vẻ lại rất giống ba của nó Trác Minh Liệt chỉ hung hăng đứng nhìn. Chính vì nguyên nhân nay mà Thẩm Tử Quân không thích việc giao tiếp với Mộc Mộc. Cô gọi người tới dàn xếp Mộc Mộc cho tốt còn mình dắt Cầu Cầu tới phòng làm việc.
Nhìn Thẩm Tử Quân mang Cầu Cầu đi, Mộc Mộc cúi đầu nhỏ xuống. Tay nhỏ bé cấm túi xách lên, lấy ra từ trong đó một cái Transformers nho nhỏ, đó là món quà ba đưa cho nó nói đây là bản số lượng có hạn, vôn nó định hôm nay sẽ mang tới đưa cho Cầu Cầu nhưng…..! .(Ô ô thương bé Mộc của ta hu hu hu hu)
“Tới uống chút đồ!” Thẩm Tử Quân cho Cầu Cầu một ly sữa. Nhìn tiểu tử kháu khỉnh này làm cho người ta cảm nhận được tình thương của mẹ tràn lan
“Cầu Cầu, gần đây mẹ con có phải là có chuyện gì hay không? Tại sao lâu như vậy Cầu Cầu không tới nhà trẻ?” Thẩm Tử Quân vuốt đầu nó hỏi.
“Không thấy chú Triết Vũ đâu, mẹ con đi tìm chú ấy không tìm được nên mẹ rất đau lòng” Cầu Cầu nói một mạch cho xong, Thẩm Tử Quân nghe cảm giác như bị rơi vào trong biển sương mù, nhưng cô biết Tiểu Thi là gặp phải chuyện không hài lòng.
“Mẹ luôn khóc lại còn nhức đầu, Cầu Cầu thật là sợ” Cầu Cầu vừa nói trong đáy mắt của nó quả thật vẫn còn cất dấu, ẩn nhẫn sự sợ hãi, Thẩm Tử Quân đau lòng đứng lên đứa nhỏ này tại sao lại có thể trưởng thành sớm như vậy! Nó và Mộc Mộc thật đúng là một đôi quái thai!
“Cầu Cầu ngoan không phải sợ! Có cô giáo ở đây Cầu Cầu có thể nói với cô giáo về chú Triết Vũ là ai được hay không?”
“Chú Triết Vũ…” Cầu Cầu nắm đầu “Chú Minh Liệt cũng đã hỏi như vậy nhưng chú Triết Vũ chính là chú Triết Vũ” Nó làm sao biết chú ấy là ai chứ!
“Chú ấy là bạn trai của mẹ sao?”
Cầu Cầu không biết trả lời làm sao nhưng nó hiểu chú ấy không là bạn trai của mẹ ! Vì vậy nó nhìn Thẩm Tử Quân rồi nhẹ nhàng lắc đầu! Thẩm Tử Quân thở dài cuối cùng hiểu một chút!
Thẩm Tử Quân an ủi Cầu Cầu một lúc thì đã đến thời gian tan học. Tới giờ Tiểu Thi tới đón Cầu Cầu tan học rồi.
“Thẩm tiểu thư, Cầu Cầu lại gây phiền toái cho cô rồi !” Tiểu Thi nhìn thấy Cầu Cầu đang ở cùng Thẩm Tử Quân cho là nó vừa làm sai điều gì đó.
“Tiểu Thi chân của cô sao thế?” Thẩm Tử Quân nhìn thấy chân Tiểu Thi có chút không bình thường.
“Không có việc gì chỉ là bị thương nhẹ thôi” Tiểu Thi cảm kích nói “Cám ơn cô đã quan tâm”
“ Tiểu Thi cô có thể gọi tôi là Tử Quân đừng gọi là Thẩm tiểu thư nghe thật là xa lạ!” Thẩm Tử Quân cười nói.
“Có thật không? Tôi có thể gọi cô là Tử Quân?” Tiểu Thi vui vẻ hỏi.
“Dĩ nhiên nếu như cô không phải ghét bỏ, chúng ta còn có thể làm bạn tốt nha !”
“Tất nhiên là không rồi!” Ở chỗ này Tiểu Thi không có bạn bè có thể cùng Thẩm Tử Quân làm bạn cô dĩ nhiên rất nguyện ý! Huống chi đối với Thẩm Tử Quân cô luôn có cảm giác giống như cô và cô ấy đã làm bạn lâu lắm rồi !
“Tôi nghe Cầu Cầu nói gần đây cô gặp phải chuyện không vui, nếu như cần tôi có thể giúp một tay, nhất định không nên khách khí!” Thẩm Tử Quân chân thành nói.
Tiểu Thi sờ tóc theo thói quen cười cười “Cám ơn cô Tử Quân! Nếu như cần tôi nhất định sẽ tìm cô!”
“Tiểu Thi!” Thẩm Tử Quân quả thật cảm thấy giống như là mê muội. mỗi lần cô nhìn thấy Tiểu Thi đều sẽ nghĩ đến Lâm Thi Ngữ. “Nhà của cô ở đâu?”
“Đường Hạnh phúc!”
“Không tôi là nói cha mẹ cô cơ!”
Tiểu Thi khốn hoặc nhìn Thẩm Tử Quân “ Có phải cô vẫn cảm thấy tôi giống Lâm Thi Ngữ ? Cha mẹ tôi là người gốc Hoa, tôi lớn lên tại Vancauver -Canada !”
“Làm sao cô lại biết chứ?” Ở trong lòng Thẩm Tử Quân giống như kêu to trên thế giới, tại sao có thể có hai người cho cô cảm giác giống nhau như thế chứ!
“Đúng rồi, Tử Quân tôi có việc mong cô có thể giúp đỡ!” Tiểu Thi nói “Ngày mai tôi phải đi đến Trác thị để giúp họ bố trí hội trường, cô có thể giúp tôi chăm sóc Cầu Cầu được hay không?”
“Đương nhiên là có thể!” Thẩm Tử Quân dắt tay của Cầu Cầu “Con trai của cô thật rất đáng yêu, ba nó…”
“ Thẩm Tử Quân không còn sớm, tôi nên trở về làm cơm tối, có thời gian chúng ta tán gẫu tiếp!” Tiểu Thi thay đổi đề tài. Thẩm Tử Quân cũng cảm thấy mình có phần đường đột vì vậy ngượng ngùng cười.
Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu đi qua phòng học, lúc đó Mộc Mộc vẫn còn đang chờ phụ tá của Trác Minh Liệt tới đón. Nó cầm nguyên cái Transformers, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán vào cửa thủy tinh, đôi mắt đen nhánh theo sát bóng dáng của Tiểu Thi, cả khuôn mặt tràn đầy mất mác. Bóng dáng nho nhỏ ấy phản lại vào lúc mặt trời lặn tạo cho người ta cảm giác ưu thương khác thường.
“Tiểu Thiếu gia, chúng ta về nhà thôi!” Từ bên ngoài phụ tá đi vào cầm túi sách nhỏ của nó lên. Bất chợt Mộc Mộc lại chạy vù ra bên ngoài.
“Tiểu Thiếu gia!” Phụ tá ở phía sau, kêu to.
Mộc Mộc đuổi ra cửa chính, bình tĩnh nhìn bóng dáng của Tiểu Thi và Cầu Cầu đang từ từ biến mất ở khúc quanh.
“Cầu Cầu, sao hôm nay con lại ở cùng với cô giáo Tử Quân ?” Tiểu Thi hỏi con trai.
“Bởi vì Mộc Mộc”
“ Mộc Mộc?” Tiểu Thi chợt nghĩ đến hôm nay hình như không có thấy Mộc Mộc.
“Ừ cậu ta nói mẹ là mẹ của cậu ta!” Cầu Cầu bất mãn nói.
? Tiểu Thi ngẩn ra ngừng lại “Chúng ta bây giờ quay lại xem bạn ấy có sao không nhé?”
“Tại sao?”
“Mộc Mộc không có mẹ là một đứa bé đáng thương”
Tiểu Thi hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu một cái. Cầu Cầu gật gật đầu, liền theo mẹ quay trở lại.
Tiểu Thi vừa tới cửa nhà trẻ đã nhìn thấy xe của Trác Minh Liệt vì vậy cô không tiếp tục đi vào trong. Mộc Mộc dán ở cửa sổ xe nhìn thấy Tiểu Thi.
“Mẹ” nó tự lẩm bẩm.
Đáng tiếc Trác Minh Liệt đang gọi điện thoại, nên không chú ý đến. Chờ anh nói chuyện điện thoại xong, nghe được Mộc Mộc đang gọi mẹ thì lúc đó Tiểu Thi đã dẫn Câu Cầu rời đi rồi.
“Tổng giám đốc dạ tiệc từ thiện đã chuẩn bị xong chưa?” Phụ tá hỏi.
“Ừ” Trác Minh Liệt không chút để ý, chỉ ừ một tiếng.
Năm nay không biết có điều gì đổi mới không, dạ hội từ thiện này chính là do ông của Trác Minh Liệt phát động, đến nay đã kéo dài nhiều năm. Hàng năm vào cuối tháng tư đầu tháng năm, công ty đều cử hành các hoạt động từ thiện, khuyên góp tiền, quần áo,…cho dân nghèo. Cũng nhờ các hoạt động này mà hình tượng của Trác thị ngày càng được xây dựng vững trãi.
“Tổng giám đốc năm nay sẽ mời ngôi sao của giới giải trí sao?” Hai mắt phụ tá tỏa sáng. Từ trong kính chiếu hậu Trác Minh Liệt nhìn anh ta cười như không cười “Dù có mời anh cũng không có cơ hội nhìn thấy đâu!”
“Tổng giám đốc….”
“Chăm Mộc Mộc cho tốt nếu không cẩn thận đến chén cơm của anh!” Giọng của Trác Minh Liệt chợt trở nên âm trầm, phụ tá lập tức im miệng.
Đảo mắt đã đến ngày 16, hôm nay ở cửa Trác thị đã sắp xếp các vệ sĩ canh giữ. Bởi vì dạ tiệc từ thiện ở tầng thứ 10 của khách sạn, không có vé mời hay có chứng cứ làm việc tại đây thì không thể đi vào, cho nên những phóng viên cũng chỉ có thể đứng ở cửa hy vọng có thể lấy được chút tin tức.
“Tiểu Thi, chân của cô thế nào rồi?” Ông chủ cửa hàng bán hoa nhìn thấy Tiểu Thi đi làm khá sớm, ân cần hỏi.
“Cơ bản đã không sao!” Tiểu Thi mỉm cười nói “Vết thương nhỏ không tính là cái gì”
“ Tiểu Thi hôm nay cô phải nghỉ ngơi cho tốt đi. Dạ tiệc bên kia tôi đã để cho con gái của tôi đi rồi!” Ông chủ cười ha hả nói.
Tiểu Thi nhất thời hiểu, nghe nói hôm nay sẽ có rất nhiều danh nhân đến ông chủ có lẽ cũng muốn đưa con gái đến để mở rộng tầm mắt thôi.
“A được thôi! Cám ơn ông chủ, vậy tôi đi về” Tiểu Thi cầm lên áo khoác rồi rời khỏi, thời gian vẫn còn sớm Cầu Cầu lại không ở nhà, cô thật sự không muốn trở lại ngôi nhà vắng ngắt đó. Vì vậy lửng thững đi dạo trên đường cái.
“Liên Na, chuyện bạn gái của tổng giám đốc cô phải tìm nhanh lên một chút! Đừng để như năm ngoái anh ấy sẽ tức giận!” Vương bí thư tốt bụng nhắc nhở. Liên Na khinh thường khinh miệt cười: “Cô biết cái gì! Như thế nào, bộ cánh này của tôi có xinh đẹp không?”
Vương bí thư nhìn cô ta một cái “Đi nhanh lên.” Liên Na quay đầu lại nhìn thấy Trác Minh Liệt đang từ bên ngoài đi vào. Cô ta lập tức ảo não chạy vào hội trường.
“Những loại hoa này, bày ra như vậy, lát nữa các vị khách đi tới thì đi như thế nào!” Liên Na khua chân múa tay vốn dĩ cô ta làm như vậy là cố ý muốn làm khó Tiểu Thi, ai ngờ phát hiện cô ấy lại không có tới.
“Tiểu Thi đâu?” Cô ta hỏi.
“Hôm nay chị Tiểu Thi không thoải mái, tôi là con gái của ông chủ cửa hàng bán” Cô gái trả lời.
Liên Na hừ lạnh một tiếng, chập chờn giống như đóa hoa, lả lướt rời đi.
Chương này ko thấy tg đánh số chương nên mình để là 79.2 nhé
“Những cây xanh ở vị trí số 1 và 3 để hết vào vị trí số 4 và để thêm 5 chậu cây ở ngoài cửa!”
“Phương án này là của ai thiết kế lập tức gọi tới đây cho tôi!” Lúc này một người đàn ông trung niên mặt bất mãn đi đến chỗ con gái ông chủ tiệm bán hoa “Mau không không kịp mất, lập tức gọi cô Tiểu Thi gì đó tới đây xử lý, cô không giải quyết được.”
“Cái người này…” Con gái ông chủ tiệm bán hoa bất đắc dĩ chỉ có thể gọi Tiểu Thi tìm trở lại.