“Này Tiểu Thi tiểu thư cô cầm cái này đeo lên đi!” Phụ tá từ mang túi xách trong người lấy ra một bộ tóc giả đây là thứ mà anh mới vừa rồi đặc biệt đi mua cho tổng giám đốc để ngừa ngộ nhỡ bị chó săn theo dõi.
Còn tưởng rằng anh có cái gì cao chiêu ! Trác Minh Liệt cười lạnh.
“Này, tôi còn không nói là tôi đồng ý !” Tiểu Thi kháng nghị.
“Ngại Tiền thiếu? Này lại thêm 1000?”
“Anh cho rằng ai cũng cũng giống anh cái gì cũng dùng tiền để giải quyết! Các anh vì cái gì muốn đem Mộc Mộc giao cho tôi! Anh không sợ tôi đem nó bán hoặc là bắt đi sao!”
“Tên họ Thi Thi tuổi 23, người Canada gốc Hoa. Ba tháng trước theo một người đàn ông nhập cảnh. Nhưng vào nửa tháng trước người đàn ông kia đã rời đi hiện nay sống một mình với một đứa trẻ bốn tuổi ở đường số 63! Địa điểm công việc ở Thanh Thạch đường số 43 chức vụ chủ yếu là đưa hoa.” Trác Minh Liệt khoanh tay cười cười “Cô cho rằng tôi sẽ đem đứa bé giao cho một người mà mình không biết rõ lai lịch sao?”
“Trác Minh Liệt, anh, tại sao anh có thể điều tra tôi!” Tiểu Thi giận dữ người đàn ông vô sỉ này rốt cuộc đã điều tra cô khi nào!
Tôi không rảnh nói với cô nhiều như vậy. Cô cũng thấy những tin tức bát quái gần đây bởi vì chuyện này cha mẹ tôi đã trở lại, tôi không muốn chuyện đó làm ảnh hưởng tới Mộc Mộc cho nên trước hết để cho nó tránh đi một chút.” Trác Minh Liệt đốt một điếu thuốc.
Tiểu Thi nhìn Mộc Mộc trong xe một chút đứa bé kia vẫn luôn gó chừng bên ngoài. “Được rồi tôi cũng chỉ là nể mặt Mộc Mộc!”
“Mẹ con không muốn Mộc Mộc tới” Vẫn luôn bị bỏ rơi Cầu Cầu rốt cuộc cũng tìm cơ hội nói chuyện. Vì vậy Trác Minh Liệt rốt cuộc cũng nhìn thấy nó
“Tiểu quỷ là cháu? ? Thật sự là cháu?” Trác Minh Liệt có chút kích động anh đã phái người tìm lâu như vậy cũng không tìm được nhưng vào lúc này lại có thẻ gặp được. Thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được lại chẳng tốn công.( rốt cuộc anh đến nhà trẻ bao lần để nhìn trời ah)
“Thật a. Thật sự là bé trai kia! !” Phụ tá cũng kích động.
“Các anh sao thế?” Tiểu Thi đem Cầu Cầu kéo ra phía sau.
“Tiểu muội cô phát tài rồi! !” Phụ tá giương nanh múa vuốt cộng thêm lời nói không mạch lạc “Tổng giám đốc chúng tôi, luôn một mực tìm đứa bé này làm người phát ngôn !”
“Cái gì, Các anh hay nhanh chóng đưa Mộc Mộc đến chúng tôi phải về nhà làm cơm tối không có rảnh nói đùa với các anh! !” Tiểu Thi nhận lấy tóc giả không nhịn được thúc giục.
“Tốt chuyện này mấy ngày nữa tôi lại tìm cô nói chuyện! !” Trác Minh Liệt ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu “Cô hãy dẫn bọn nhỏ về nhà trước!”
Phụ tá đem Mộc Mộc dẫn ra ngoài giao cho Tiểu Thi.
“Mộc Mộc con trước hết hãy đến nhà cô ở một đêm ngày mai cha tới đón con!” Trác Minh Liệt vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
Mộc Mộc không nói một lời nhìn Tiểu Thi một chút lại nhìn Trác Minh Liệt một chút trong đầu không biết đang nghĩ cái gì.
“Mộc Mộc cùng ba gặp lại cô dẫn con về nhà rồi…” Mẹ con ba người đứng ở ven đường nhìn Trác Minh Liệt rời đi Tiểu Thi nắm Mộc Mộc tay chào. Giờ phút này cô mặc một cái áo màu hồng nhạt dệt kim hở cổ, trong gió đêm tóc dài dịu dàng đong đưa cả người cũng mềm nhũn ấm áp cực kỳ giống một người vợ dịu dàng. Cầu Cầu và Mộc Mộc đều mặc bộ đồng phục của nhà trẻ nhìn thật đáng yêu lại đẹp trai. Trời chiều dịu dàng bao phủ bọn họ xem ra vô cùng hài hòa tốt đẹp thật giống như một người mẹ trẻ tuổi dẫn hai đứa con trai Trác Minh Liệt mềm lòng một chút. Cảnh tượng như vậy đã từng rất nhiều lần xuất hiện tại trong giấc mơ của anh.
Xe của Trác Minh Liệt vừa tới trước cửa biệt thự liền bị các phóng viên bao quanh rồi.
“Trác tiên sinh nghe nói Đổng Sự Trưởng bởi vì chuyện của con trai ngài từ mà đã trở về, xin hỏi có chuyện này hay không?”
“Trác tiên sinh xin hỏi chuyện này có thể ảnh hưởng tới việc thừa kế công ty của ngài hay không xin ngài nói chuyện một chút đi!”
Đối mặt với những câu hỏi như hình với bóng của phóng viên Trác Minh Liệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
“Mời các anh nhìn cho rõ nơi này là dinh thự tư nhân của tôi. Tôi mời các anh trong vòng một phút lập tức biến mất nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Anh lạnh lẽo nói.
“Trác tiên sinh….” còn có người cả gan muốn hỏi kết quả bị đồng sự bên người hung hăng kéo một cái “đi nhanh lên!”
Từ năm năm trước khi Trác Minh Liệt tiếp nhận cái ghế chủ tịch tập đoàn Trác thị anh đã nổi danh ác độc đói với đám chó săn này. Đã từng có một phóng viên vì chụp xì căng đan bạn gái của anh đã bị anh lấy tội tự xông vào nhà dân đưa lên tòa án.
Nhưng như thế vẫn là tốt còn có người bị trói ở đèn đường trên cây cột một ngày một đêm cũng không có người đến gần. Bình thường những tòa soạn báo và tạp chí dám viết linh tinh anh cũng sẽ làm cho bọn họ có cái kết quả không tốt đệp gì. Không phải người viết nghỉ làm thì là tòa soạn báo đóng cửa.
Chỉ là ở nơi công cộng vị Đại Thiếu Gia này bình thường đối đãi với các phóng viên vẫn thật tốt cho nên làm cho có một ít phóng viên không có sợ hãi quên mất mọi thứ. Nhưng mà giờ phút này các phóng viên thấy anh nói như vậy . Trong vòng ba mươi giây bọn họ tất cả đều chạy tứ tán .
Trác Minh Liệt khẽ động khóe miệng lãnh khốc cười cười. Tiện tay đem hộp điều khiển ti vi trong tay ném tới. Phụ tá núp ở một bên sắc mặt cũng thay đổi.
“Tổng giám đốc vừa rồi anh không định thả bọn cái chó ngao Tây Tạng ra chứ. Tôi sợ chó nhất !”
“Bọn họ không đi tôi sẽ không để yên cho bọn họ, bọn họ chắc là sẽ không cảm thấy sợ!” Nói xong Trác Minh Liệt đã đi tới cửa biệt thự.
Phụ tá vẫn chưa tỉnh hồn vị lão đại này thật là đáng sợ. Trước kia anh đã từng nhìn thấy chó ngao Tây Tạng chúng giống như sư tử nếu thật sự thả ra chẳng phải là muốn ăn hiếp người? Sau này vẫn nên chọc giận anh ta thì tốt hơn.
Bên trong phòng không khí an tĩnh làm cho người ta cảm thấy khác thường Trác Minh Liệt cau mày ngồi xuống.
“Thiếu gia ngài trở lại, lão gia ở thư phòng chờ anh đấy!”
Trác Minh Liệt đem áo khoác đưa cho Bà Vương rôi đi vào thư phòng.
Trác lão gia vừa nhìn con trai đi vào đặt tẩu thuốc lá lên trên bàn đứng lên “Trác tổng giám đốc đi vào., phải, còn tốt đó chứ?”Nghe lời nói kì quái của cha TrácMinh Liệt cũng không để ý tới mà là thật bình tĩnh ngồi xuống.
Pằng! Trác lão gia đem một xấp báo chí đập xuống đất “Tôi cũng cần một lời giải thích!”
“Không có gì để giải thích. Chính là khi ở Cô Nhi Viện con thấy nó là một đứa bé vô cùng hợp ý liền nhận nuôi! Về phần truyền thông bọn họ luôn luôn thích phô chương thôi.”
“Hồ đồ!” Trác lão gia kích động “ Trác Minh Liệt anh phải nhớ thân phận của mình. Nhất cử nhất động của anh đều có quan hệ đến tương lai của Trác thị! Anh làm như vậy là đúng với trách nhiệm với công ty sao! Tôi muốn anh lập tức đem đứa bé kia trở về sau đó mở buổi họp báo đính chính lại tin tức!”
Đây là chuyện không thể! Tại sao con làm chuyện gì cha đều muốn can thiệp? ?” Đối mặt với tính cách bá đạo của cha Trác Minh Liệt rốt cuộc không nhịn được.
“Năm năm trước cha để cho tôi cưới Lâm Thi Ngữ! Bảo là muốn cứu tập đoàn đang khó khăn nhưng trên đường từ hôn lễ trở về cha lại nói cho tôi biết hôn nhân này không có ý nghĩa để cho tôi kết thúc. Tôi nghe lời của cha cưới cô ta sau đó lại từ bỏ ,kết quả kà gì đây? ? Cô ấy chết vào ngày tân hôn đó chính là bị xe đâm chết trên đường cái! !” tâm tình Trác Minh Liệt rất kích động “Cha tôi không muốn làm tiếp chuyện sai lầm! !”
“Anh! !” Trác lão gia giận đến nỗi nói không ra lời “Anh biết cái gì! ! Chúng ta là người đàn ông chính vì sự nghiệp mà tồn tại. Những thứ khác đều có thể hy sinh! Lâm Thi Ngữ chỉ có thể trách cô ta sinh ra không gặp thời!” Âm thanh phát ra từ Trác lão gia khác thường lãnh khốc thậm chí ánh mắt của ông làm cho người ta rợn cả tóc gáy. “Anh đừng quên tôi còn là Đổng Sự Trưởng! Tôi có quyền lực bãi nhiệm anh!”
“Tùy tiện! Chỉ là trước đó cha có phải hỏi ý kiên ông nội một chút hay không? ?” Trác Minh Liệt một bên mở cửa bên cười lạnh hỏi.
“Tiểu tử thúi trở lại! !” Trác lão gia giận đến nỗi cả người rối loạn ngay cả tẩu thuốc lá cũng đập ra ngoài.
Lúc này một phụ nữ trung niên duyên dáng sang trọng từ trên lầu đi xuống “Anh lại chọc ba anh tức giận!” Năm tháng lắng đọng hình như chỉ tlàm sắc đẹp của bà thêm mặn mà căn bản không lưu lại trên khuôn mặt dấu vết gì.
“ Chuyện nhận nuôi đứa bé là chuyện đại sự, làm sao anh không thương lượng với chúng tôi một chút ! Chuyện này dù sao quan hệ đến vấn đề người thừa kế tương lai của công ty. Đứa bé này thật là càng lớn càng không hiểu chuyện!” Trác mẹ dịu dàng nói giống như một dòng nước mắt trong nháy mắt tưới tắt lửa giận trong lòng Trác Minh Liệt.
“Mẹ chuyện này con sẽ tự có chừng mực! Đứa bé con sẽ không đưa về nhà! Nếu quả như thật sẽ ảnh hưởng đến công ty vậy thì con sẽ từ chức!”
“Nghiệt tử! ! !” Trác lão gia từ thư phòng ra ngoài vừa mới nghe được con trai nói câu nói này lập tức nổi trận lôi đình. Ban đầu ông mất bao nhiêu hơi sức mới đem anh ta đưa lên vị trí này hôm nay anh ta lại dễ dàng nói ra lời từ chức! !
Mắt nhìn thấy hai cha con chỉ có chiến tranh hết căng thẳng Trác phu nhân gấp đến độ nói ai cũng không phải.
“Mẹ người tốt nhất là nên nghỉ ngơi đi, con đi ra ngoài đi một chút!” Trác Minh Liệt không để ý mẹ giữ lại đi thẳng ra khỏi cửa nhà.
“Súc sinh! Thật là tức chết tôi rồi! ! Tôi sao lại đi nuôi cái nghiệt tử này!” Trác cha vỗ ngực liên tục. Trác Minh Liệt ngồi trong xe châm điếu thuốc ban đầu anh nhận nuôi Mộc Mộc thật không nghĩ tới sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy. Mẹ anh vẫn luôn muốn cho anh kết hôn sớm một chút, muốn bọn họ ở cuộc sống tuổi già có thêm nhiều niềm vui một chút , nên anh cho là nhận nuôi đứa bé này bọn họ sẽ thật vui mừng. Nhưng đến tột cùng tại sao cha lại phản đối anh nhận nuôi Mộc Mộc như thế, nếu quả thật sự sẽ ảnh hưởng đến vấn đề thừa kế công ty tương lai thì không để cho Mộc Mộc tham dự vào tập đoàn không phải được rồi sao? Cha anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì ! Trác Minh Liệt càng nghĩ càng phiền dập tắt tàn thuốclái xe đi.
“Mộc Mộc tới dùng cơm rồi...!” Tiểu Thi xới cho Cầu Cầu và Mộc Mộc một người thêm một chén cơm nữa sau đó ngồi bên cạnh bọn họ.
“Mẹ” Cầu Cầu chu cái miệng nhỏ nhắn “Mẹ đút con!” Cầu Cầu cái vật nhỏ này sao lại học làm nũng a.
“Ai u Cầu Cầu cũng lớn như vậy còn khiến mẹ, Này!” Tiểu Thi ngắt cái mũi nhỏ của Cầu Cầu sau đó bắt đầu cho nó ăn.
Mộc Mộc mắt lạnh nhìn Cầu Cầu mình tự cầm cái muỗng lên.
“Mộc Mộc cô cũng đụt con và Cầu Cầu một một người một muỗng” Tiểu Thi vui vẻ đưa cơm đến khóe miệng Mộc Mộc .
“Mộc Mộc con làm sao vậy?” Cô buông xuống cái muỗng xuống dịu dàng hỏi đứa bé này luôn là để cho cô cảm thấy rất đau lòng.
Nó lắc đầu một cái cả người buồn buồn ăn cơm. Cầu Cầu nhìn Tiểu Thi nhẹ giọng nói với cô: “Mẹ Mộc Mộc chính là người bạn nhỏ ở cô nhi viên đó!”
Vừa nghe đến Cô Nhi Viện, ở trong lòng Tiểu Thi hơi hồi hộp một chút chẳng lẽ đứa bé này không phải con ruột của Trác Minh Liệt chẳng lẽ nó và Cầu Cầu đều là