nang mỹ mạo, đang nghểnh cổ ngẩng đầu, vĩnh viễn gào thét bay không đến trời xanh.
…
Tháng trước, Nam Cung Hoán đem tất cả các đệ tử thân truyền nhốt vào thạch thất sau núi, cưỡng chế bọn họ thanh tâm quả dục, ở bên trong tu hành nội công, nghiên cứu chiêu thức, Thạch Đầu tuổi nhỏ nhất, nhưng cũng là người học thành xuất quan nhanh nhất.
Sau khi hắn đi ra liền vội vàng chạy đến Tàng Thư Các xem ta, còn ôm một đống quần áo rách nhờ vá lại.
Ta không mang cái khăn che mặt, đành phải bụm mặt che che dấu dấu.
Hắn kéo tay của ta ra, cười nói: “Ngươi cái nha đầu kia, mới hơn 2 tháng không gặp, càng ngày càng cổ…”
Ta bỏ tay hắn ra, thối lui ra sau trốn vào chỗ tối: “Này… là do ta bị bệnh.”
“Ngươi làm cái quỷ gì?!” Thạch Đầu trợn mắt há hốc mồm hồi lâu, rốt cục bạo phát, hắn một tay kéo ta tới cửa sổ, dưới ánh mặt trời, nắm mặt xem trái xem phải, lại chà xát vài cái, khẩn trương hỏi, “Đã đi đại phu chưa? Bệnh này có thể bị nặng hơn không? Rớt nhiều da như vậy, tương lai… Tương lai mặt có thể hay không rớt xuống? Ta đi lôi đại phu đến cho ngươi!”
“Không có việc gì! Ngươi đừng kích động, Minh thiếu chủ đã mời đại phu xem qua, là hoa đào tiển, không có gì đáng ngại, chỉ xấu một chút thôi!” Ta chạy nhanh giữ chặt hắn lại, đem đủ loại chẩn đoán của đại phu nói một lần, sau đó nói tiếp, “Đại phu cũng có thể lôi sao? Ngươi cho là bắt phạm nhân a? Thật sự là Thạch Đầu ngốc.”
Thạch Đầu hồ nghi sờ soạng mặt của ta nửa ngày rồi hỏi: “Thực không có việc gì? Tương lai sẽ không tổn thương nội tạng hay ho ra máu cái gì chứ?”
“Ta phi! Ngươi là đồ quạ đen, nghĩ đến đâu vậy!” Ta tức giận đến nhảy dựng lên, gõ vào đầu hắn mấy cái.
Thạch Đầu không né không tránh, cũng không nổi giận, chỉ lo lắng nhìn ta, sau đó đi ra.
Ta nghĩ đến việc này cứ như vậy là xong.
Không ngờ rằng, chạng vạng ngày đó, danh y kia trước bị mời đến xem bệnh cho ta, lại bị áp lại đây một lần, thấy cùng một bệnh nhân, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, nề hà khí thế bức người của Nam Cung gia, nắm đấm của Thạch Đầu uy hiếp lợi hại, đành phải nhẫn nại, thuật lại bệnh tình một lần nữa, ngàn cam vạn đoan bệnh này không tổn hại tánh mạng, mới bị thưởng năm mươi lượng bạc cho chạy đi.
Thạch Đầu vẫn là lo lắng, lại lấy sách thuốc ở Tàng Thư Các từ đầu nhìn đến đuôi, đối ta không hề dị thường mạch tướng cảm thấy thật phức tạp, thường thường hỏi ta đầu có đau hay không? Trên mặt ngứa hay không linh tinh đủ vấn đề, không chừa chỗ nào, tra đến tột cùng.
Trí nhớ của hắn rất tốt, không tốn bao lâu, hơn hai mươi cuốn sách thuốc liền thuộc làu, trừ bỏ không có kinh nghiệm thực tiễn, tri thức thành thạo đến độ sắp có thể đi hiệu thuốc bắc ngồi chẩn bệnh.
Thật vất vả chờ Thạch Đầu xác nhận danh y không phải lang băm, bệnh này là hoa đào tiển không có lầm, đã qua một tháng, ta rốt cục được giải thoát…
Cái kế tiếp chờ đợi ta là các loại phương thuốc nổi danh, bởi vì quá khó uống, ta lén đổ vài lần, không nghĩ tới đổ thuốc không tốt, bị phát hiện, tức giận khiến hắn mắng to ta là đồ ngu xuẩn ngu ngốc, sau đó mỗi ngày tự mình tọa trấn, tự tay bốc thuốc ngao dược, sau đó chính mắt nhìn chằm chằm ta uống xong mới đi.
Uống xong liền thưởng cho mứt quả, uống không xong liền bạo lực buộc uống…
Ta nghĩ đổ thuốc thì khó, uống thì nước mắt đều nhanh ứa ra, đành phải cầu xin tha thứ: “Đại ca… Ta không cần trị bệnh được không?”
Thạch Đầu phụng phịu, ngồi ở trên bàn gõ gõ cây thước, nhìn chằm chằm chén thuốc, lộ ra thanh âm âm trầm nhe răng nanh hù dọa nói: “Không được, đừng cho là ta mềm lòng, lần này lại để cho ta phát hiện ngươi lén đổi thuốc thành nước đường, liền khẻ tay ngươi! Đập nát mới thôi!”
Ta bi phẫn kêu lên: “Không cần phải như vậy! Ngươi chê ta khó coi, liền quay đầu đi, không nhìn tốt lắm!”
“Ai chê ngươi khó coi?!” Thạch Đầu rống so với ta còn lớn hơn, thước ở trên bàn thật mạnh vang lên một tiếng.
Ta sợ tới mức rụt cổ: “Bây giờ mọi người đều nói ta là xú nha đầu…”
“Xấu cái rắm! Xấu hơn nữa có thể so sánh lúc ngươi không có răng cửa sao? Ta khi đó cũng chưa chê ngươi khó coi, bọn họ dám nói?!” Thạch Đầu nhảy dựng lên, giận tím mặt, “Đừng nói ngươi bây giờ không xấu, cho dù xấu! Bọn họ cũng không tư cách giống ta gọi xú nha đầu? Không muốn sống nữa sao? Kể tên ra! Lão tử chút nữa sẽ đi thu thập cả đám!”
Hắc vệ thật sự là cái chỗ dạy hư, đứa nhỏ này càng ngày càng bá đạo …
Ta sợ hắn làm bậy, nhanh chóng ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, ăn miếng mứt quả rồi nói: “Bọn họ ngoài miệng chưa nói, ta đoán mà thôi.”
Thạch Đầu hơi bình tĩnh lại, ỷ vào thân cao tiếp tục sờ mặt của ta: “Đừng miên man suy nghĩ, bất quá trên mặt thêm vài cái điểm đỏ, cũng không phải hỏng mặt, có cái gì phải vội vàng? Xem lâu còn cảm thấy màu đỏ thực thuận mắt, nếu không phải sợ bệnh này sẽ ngứa làm khó chịu, lan ra đến toàn thân, ta mới lười ép ngươi uống thuốc.”
Mấy cái điểm đỏ do ta tự tạo, ta chột dạ không thể đối mặt sự quan tâm của hắn, đành phải dời tầm mắt sang chỗ khác nhỏ giọng nói: “Uống cũng không hết, đại khái vẫn như vậy.”
“Thật sự còn phải tìm biện pháp khác,” Thạch Đầu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thấp giọng hỏi, “Ngươi khó chịu như vậy, không phải bởi vì sợ hủy dung gả không được thôi?”
Hắn nghĩ như thế nào mà ra được chuyện này? Ta đúng là sờ hòa thượng ko thấy tóc, thực ngạc nhiên.
Thạch Đầu nhìn ta một hồi, thanh âm càng lúc càng nhỏ: “Đừng lo lắng, nếu ngươi thật sự cả đời như vậy, ta… lời hứa của cha ta trước kia vẫn hữu hiệu.”
Cha hắn hứa hẹn cái gì? Đầu óc ta một mảnh mơ hồ, càng ngạc nhiên.
“Ta nói chuyện giữ lời!” Thạch Đầu tựa hồ có chút quẫn bách, nhanh chóng thu hồi cái bát, đầu cũng không quay lại nhìn ta chạy đi mất.
Ta chống khuỷu tay, trầm tư hồi lâu, rốt cục nhớ tới cha hắn trước kia có nói qua “Nếu là Lạc Nhi bị hủy dung gả không được, liền để cho Thạch Đầu của nhà ta cưới nàng làm vợ đi.”
“Phốc –” Nhớ tới bộ dáng không được tự nhiên của hắn vừa rồi, ta cười ôm bụng, nằm úp sấp trên giường lăn lộn. Ước chừng cười non nửa cái canh giờ sau, lấy một miếng mứt quả bỏ vào miệng.
Bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh cũng có chút khoái hoạt.
Ngày lại qua ngày, năm lại một năm, trăm hoa nở lại tàn, tàn xong lại nở, đảo mắt mấy năm đã qua.
Năm nay, Lâm Lạc Nhi mười ba tuổi, dung nhan như con bướm vừa ra khỏi kén, rốt cục mở ra đôi cánh xinh đẹp, trừ dáng người mềm mại còn hơi gầy một chút, tay mượt như nhung, mềm mại nõn nà, xảo tiếu thiến hề, đôi mắt đẹp linh động, đã là phong tư tuyệt thế, diễm quan thiên hạ.
Năm nay, Lí Thạch Đầu mười ba tuổi, vũ chước chi năm*. Phụng mệnh Nam Cung thế gia, theo hắc vệ tấn công Thiên Ưng Bảo, còn tuổi nhỏ nhưng lại cưỡi một con ngựa cầm trong tay Cửu Hoàn Đại Khảm Đao 84 cân, chỉ dùng 7 chiêu chém đầu Bảo chủ, giết địch tổng cộng 24 người, một trận chiến thành danh.
Cũng năm nay, Nam Cung Minh mười bảy tuổi, vũ tượng chi năm*. Đượcc Nam Cung Hoán phái chưởng quản đường thủy Giang Nam Giang Bắc, chỉ trong một năm liền đem đường thủy dẫn đến Bắc Cương, làm người ôn nhuận như ngọc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại thêm võ nghệ cao siêu, tinh thông cầm kỳ thư họa. Vô số giang hồ nữ nhi phương tâm ám hứa, trải qua trên đường, trịch quả doanh xe, lại có thể giữ mình trong sạch, không phong lưu làm việc xấu, được công nhận đệ nhất công tử thế gia.