luôn ôm ấp tư tưởng đó trong lòng bấy lây nay: “Năm đó, ba của cô phản bội nhà họ Lăng, tôi nể tình cô tuổi nhỏ không hiểu chuyện, cho nên cầu xin thủ lĩnh khi ấy, chính là ông nội của Lăng Ngạo tha cho cô.
Hơn nữa, cũng nể tình ba cô lập được một chút công lao. Chúng tôi cố gắng để cô cảm thấy thoải mái khi sống ở đây, không muốn cô áy náy trong lòng, cho nên mới đi nói dối như vậy, nói với cô, ba của cô là vì cứu tôi mà chết. Nhưng mà, làm sao tôi cũng không nghĩ ra được, một lời nói dối mang mục đích tốt, lại trở thành cái cớ để cô liên tiếp phạm sai lầm.”
"Cô nói tôi không xem cô là con gái ruột thịt của tôi, thậm chí không để cho cô gọi tôi bằng mẹ. Hải Linh, chính lương tâm của cô hiểu rõ nhất, ban đầu không phải do cô khăng khăng gọi tôi bằng dì hay sao? Có phải chính bản thân cô không đồng ý gọi tôi bằng mẹ? Nhưng bây giờ lại đi trách ngược lại tôi. Tôi thật sự rất thất vọng, cực kỳ thất vọng.”
"Tự cô suy nghĩ kỹ lại xem, lúc cô vừa đặt chân vào cái nhà này, mọi người đối xử với cô thế nào? Cô chỉ biết trách móc chúng tôi đối xử với cô không giống người trong nhà, lại không nghĩ tới, cô vừa đối xử thế nào với người trong nhà của tôi? Một kẻ đi giận dữ với người khác, còn không biết tự nhìn lại bản thân, Hải Linh, tôi nghĩ, ban đầu dẫn cô về nhà này chính là một sự sai lầm.”
Có chút mệt mỏi ngồi tựa lưng vào thành ghế sofa, đáy mắt không che giấu được nỗi thất vọng.
Vốn dĩ bà còn đang suy nghĩ, nếu Hải Linh có lòng hối cải, dù chỉ là một chút, có lẽ bà còn có thể nhờ Lăng Ngạo……nhưng rất dễ nhìn ra, đây là chuyện không thể nào.
Hải Linh không dám tin trợn to hai mắt, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đây không phải là kết cục mà cô ta muốn biết, rõ ràng ban đầu bọn họ không nói như vậy, rõ ràng ba của cô ta vì cứu bọn họ mới chết.die»ndٿanl«equ»yd«on
Há to miệng, nhưng âm thanh gì cũng không phát ra được.
Trên thực tế, tám tuổi được đưa đến nhà họ Lăng, thật ra thì trí nhớ vẫn còn có chút ấn tượng, tuy gương mặt của ba đã không còn rõ như trước, nhưng lại nhớ mang máng về những lần ba nói gần nói xa.
Thật ra thì cô ta rất rõ ràng, nhưng vẫn tự lừa mình dối người.
Nhưng dù là như thế, ba của cô vẫn chết trong tay bọn họ, suy cho cùng thì bọn họ vẫn thiếu nợ cô ta.
Hải Linh trước sau vẫn cố chấp cho rằng mình không sai.
Nhìn vẻ mặt của cô ta, bọn Lăng Ngạo cũng biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.
Rõ ràng biết mình có lỗi, nhưng lại không biết hối cải, muốn cô ta sửa đổi là chuyện tuyệt đối không thể nào.
"Ngự Phong!"
"Dạ, thủ lĩnh!" Ngự Phong đi tới trước một bước, cúi đầu lên tiếng.
Ánh mắt chán ghét của Lăng Ngạo lướt qua người Hải Linh, sau đó trầm giọng căn dặn: “Đuổi cô ta ra khỏi tất cả phạm vi thế lực của nhà họ Lăng, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa, càng không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào về cô ta.”
"Dạ!"
Ngự Phong gật đầu, khẽ vẫy tay, hai người đàn ông trẻ tuổi lập tức tiến lên, nhấc Hải Linh đang nằm tê liệt trên đất, toan dẫn ra ngoài.
Còn Hải Linh thì trở nên điên dại, không ngừng giãy giụa, la to: “Không, tôi không muốn rời khỏi đây, tôi không muốn, anh Ngạo, em yêu anh, em yêu anh, anh không thể đối xử với em như vậy, anh Ngạo…..”
"Bịt miệng cô ta lại!"
Sắc mặt của Lăng Ngạo đanh lại, lạnh lùng nói.
Quyết định của anh, không một ai có quyền dị nghị, dẫu sao Hải Linh cũng đã sống trong nhà này nhiều năm, coi như anh có muốn giết chết Hải Linh đi chăng nữa, nhưng luôn phải để ý đến suy nghĩ của mẹ.
Dù mẹ có thất vọng với Hải Linh như thế nào, nhưng giết chết Hải Linh ngay trước mặt mẹ, vẫn có chút không thỏa đáng. (QA: nhưng mà sau lưng thì được =)))
Anh đã nói không muốn gặp lại cô ta, càng không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào, với sự thông minh của Ngự Phong, hẳn đã hiểu hàm ý trong lời nói của anh.die»ndٿanl«equ»yd«on
Ngoại trừ khiến người ấy biến mất, còn cách nào có thể làm cho tất cả mọi người không nghe thấy được tin tức của người ấy nữa?
Chuyện của Hải Linh xảy ra sau nửa đêm, sau khi giải quyết xong, trời đã hừng sáng.
Vốn dĩ người nhà họ Lăng cũng chưa ngủ, thấy bên dưới không còn động tĩnh gì nữa, lúc này mới nối gót nhau đi xuống.
Lăng Tâm cũng là có ý tốt, thấy bầu không khí trong nhà nặng nề như vậy, muốn giải tỏa một chút.
Xoay đầu qua, nhìn quanh mọi người trong nhà, nói: "Ủa? Chị hai đi đâu? Tại sao không thấy chị ấy đâu cả?”
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người liền phát hiện, từ lúc Lam Duê rời khỏi cũng chưa từng quay trở lại.
Sắc mặt của Lăng Ngạo cứng đờ: "Âu Liêm!" Chợt quát to một tiếng, khiến mấy người trong nhà giật mình run lên, trong lòng loáng thoáng có dự cảm chẳng lành.
"Thủ lĩnh, tối hôm qua, sau khi Lam đương gia rời khỏi nhà họ Lăng, liền theo xe đến sân bay, trực tiếp lên trực thăng đi khỏi Thượng Hải. Vị trí hiện tại…..không thể….không thể điều tra ra.”
Ngay lúc Lăng Ngạo hét to lên, trong lòng Âu Liêm cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cũng hiểu nguyên nhân Lăng Ngạo gọi tên mình.
Bởi vì biện pháp đề phòng, tất cả thiết bị thông tin liên lạc của hai nhà Lam Lăng đều được trang bị dụng cụ lần theo dấu vết.
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là đối phương không biết, hoặc không để tâm đến.
Rất dễ nhận thấy, Lam Duê đã cố ý gây nhiễu thiết bị truy tìm.
"Lăng Ngạo, đã xảy ra chuyện gì?" Lăng lão ông cau mày hỏi.
Vừa dứt lời, một trận còi xe huyên náo liền vang lên bên ngoài.
Kèm theo một chuỗi tiếng bước chân lạch bạch: “Cha,” giọng nói non nớt quen thuộc đột nhiên vang lên cùng lúc, khiến mọi người nhà họ Lăng có chút kinh ngạc nhìn ra cửa.
Hơn nửa đêm bị mang theo máy bay, vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy cha ngay lập tức, không biết là trong lòng phấn khởi bao nhiêu nữa. Mẹ có nói rồi, nhất định phải giữ chân cha lại, bằng không về sau sẽ không quan tâm đến bọn chúng.
Vì mẹ, đương nhiên là nói được làm được.
"Ông nội."
Ánh mắt cưng chiều của Lăng Ngạo lóe lên rồi chợt tắt, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng thời điểm vừa nhìn thấy Lam Kính, mới dịu đi đôi chút.
Lam Kính một thân một mình dẫn ba đứa nhỏ từ Thượng Hải tới Hong Kong, điều này khiến cho sự suy đoán trong lòng Lăng Ngạo mơ hồ trở thành sự thật.
Lam Kính cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói ra mục đích của chuyến viếng thăm lần này.
"Tối hôm qua Lam Duê đã trở lại, bảo ta mang ba đứa nhỏ về đây. Mặc dù không hiểu rõ vì sao Lam Duê lại thay đổi chủ ý, khăng khăng bắt ba đứa nhỏ đưa về đây, nhưng nhất định con bé có lý do riêng của nó, dĩ nhiên ta không thể nào phản đối. Lam Duê cũng chỉ dừng chân ở nhà chưa đến mười phút, rồi vội vàng đi ngay. Lăng Ngạo này, ta nghĩ con là người hiểu rõ hơn ai hết, Lam Duê đi đâu, hẳn con nên biết mới phải!”
Rõ ràng, đương nhiên anh rất rõ ràng!
Sắc mặt Lăng Ngạo tái đi, ban đầu còn nói hay lắm, anh chẳng thể ngờ Lam Duê lại nhất thời lật lọng.
"Cha!" Ba đứa nhỏ hoảng sợ kêu lên một tiếng, dáng vẻ dường như bị đả kích rất lớn.
Lam Kính thấy anh như vậy, có phần không nỡ nói tiếp. Nhưng dầu gì Lam Duê cũng đã nhờ vả, mà bản thân ông cũng rất muốn biết Lăng Ngạo đang ôm suy nghĩ thế nào.
Lúc ban đầu hai đứa nó kết hôn, chẳng qua cũng chỉ là hai đứa cứng đầu không chịu thua nhau mà thôi, căn bản không thể hòa lẫn với tình yêu nam nữ. Tuy hai đứa đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy, tình cảm cũng có thể xem như đã ổn định, nhưng trong lòng Lam Kính vẫn cảm thấy nghi vấn không thôi.
"Lăng Ngạo, Lam Duê nhờ ta nói với con thế này.”
Đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của Lăng Ngạo, Lam Kính thở dài trong lòng, tiếp tục nói: “Con bé nói, tuy hai con đã kết hôn, nhưng mà từ trước đến nay nhà họ Lam và nhà họ Lăng là hai cá thể tồn tại độc lập, cũng không thể vì mối quan hệ của hai con mà có sự thay đổi. Cho nên, chuyện của nhà họ Lăng, con bé không nhúng tay vào, còn chuyện của nhà họ Lam, cũng hy vọng con đừng bận tâm.”
Gương mặt Lăng Ngạo đột nhiên biến sắc, đáy mắt lóe lên một tia sáng tỏ.
Chẳng trách, chẳng trách Lam Duê lại dễ dàng bỏ qua cho Hải Linh. Rõ ràng Hải Linh đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến Lam Duê, nhưng cô lại không để tâm. Anh sớm nên nghĩ đến, với tính cách của Lam Duê, đối với những kẻ gây khó dễ cho mình, mặc kệ là ai, cô đều sẽ diệt trừ.
Vốn hiểu rõ tính tình của cô, nhưng lại vì chuyện lúc trước mà xem nhẹ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe mà không hiểu gì cả? Lam lão đầu ông nói rõ một chút, còn ấp a ấp úng gì với chúng tôi nữa.” Lăng lão ông chống gậy, vẻ mặt mù tịt, vợ chồng chúng nó xảy ra mâu thuẫn gì? Cái gì mà nhà họ Lam, nhà họ Lăng, không phải đều là người một nhà cả sao, thế nào mà hôm nay trông ai cũng kỳ lạ như vậy.
Trong nháy mắt, Lam Kính giống như vừa già đi những mười tuổi, khom lưng tựa vào ghế sofa.
"Lăng Ngạo, rốt cuộc tình cảm giữa con và Lam Duê là gì?”
"Con yêu cô ấy!"
Không có một tia do dự, Lăng Ngạo kiên định nói ra bốn chữ này.
Khó mà tưởng tượng Lăng Ngạo lại nói ra những lời buồn nôn như vậy, nhưng đó là sự thật.
Tất cả mọi người trong nhà họ Lăng đều há to mồm nhìn Lăng Ngạo, dường như ai cũng cho rằng mình đã nghe lầm rồi.
Nhưng câu nói ấy đích thực là trôi ra từ miệng của Lăng Ngạo.
"Âu Liêm, chuẩn bị một chút, tôi muốn lập tức bay đến Australia!"
"Dạ!"
Âu Liêm vội vàng gật đầu, bắt đầu chuẩn bị. Thật ra thì trong lòng anh cũng rất ấm ức, Vân Thanh rời đi không để lại chút tin tức nào, nhưng ít ra cũng phải nói với anh một tiếng, như vậy anh mới biết đường mà chuẩn bị.
Thật ra thì đúng là Vân Thanh muốn liên lạc kia mà, nhưng lại ngại vì mệnh lệnh của Lam Duê, thế nên cô tuyệt đối không thể làm trái ý. Tuy bình thường cô với Lam Duê là bạn bè tốt, nhưng việc Lam Duê là chủ nhân vẫn không thể nào thay đổi, cũng không thể quên.
Lăng Ngạo cúi đầu liếc nhìn ba đứa bé con giống nhau như đúc trước mặt, hiếm khi nở nụ cười, nói: “Cha sẽ mang mẹ về, khi ấy cha sẽ đưa các con đi đến bất kỳ nơi đâu các con muốn.”
Nói xong, ngẩng đầu nhìn Lam lão ông, nói: "Ông nội yên tâm, chuyện này nhất định con sẽ xử lý thật tốt, nhất định sẽ mang bọn họ trở về an toàn.”
Nói xong, để lại đám người nhà họ Lăng đang khó hiểu sau lưng, cùng Âu Liêm nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Lăng.
"Lam lão đầu, ông có thể kể cho tôi nghe là đã xảy ra chuyện gì không? Hai người nói chuyện cứ như đánh đố người khác, khiến tôi choáng hết cả đầu! Lại nói, con bé nha đầu Lam Duê kia thế nào?"
Lăng lão ông đã phục hồi tinh thần sau cái câu ‘con yêu cô ấy’ của Lăng Ngạo trước đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Ngạo rời khỏi nhà, quay đầu nhìn về phía cụ Lam Kính ngồi bên cạnh.
"Cụ cố, tụi con buồn ngủ rồi!”die»ndٿanl«equ»yd«on
Cái miệng nhỏ nhắn của ba tiểu quỷ đồng thanh cất lên, vừa lúc cắt đứt lời còn chưa ra khỏi miệng Lam Kính.
Vừa nghe ba ông chủ nhỏ lên tiếng, hai ông cụ vội vàng dừng đề tài muốn nói lại, vừa vẫy tay vừa nói: “Lăng Tâm, con mang bọn chúng đi nghỉ ngơi!”
"Tự tụi con biết, bái bai ông cố nha!”
Nói xong, ba đứa nhóc cùng nhau nện từng bước chân ngắn cũn, chạy về phía cầu thang xoắn.