Lam Duê đang mặc sườn xám, mỗi một cú đá sẽ để lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài, chẳng trách Liễm Dực lại nói như vậy.
Liễm Tranh vỗ lên một cái thật kêu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn răng nói: "Anh là một tên ngốc nghếch, nói anh ngốc còn không chịu thừa nhận, người này là cậu Lam Triệt của chúng ta, anh lại bảo mẹ đi nổ súng, muốn chết phải không?"
Người có thể khiến cho Lam Duê xuống tay lưu tình, trên thế giới này rất hiếm, huống chi là dưới tình huống cả hai bên đều chiếm ưu thế, tuy nhiên cả hai cũng theo bản năng tránh né đối phương.
Liễm Tranh đã theo dõi từ trước, dĩ nhiên biết được thân phận của người đó.
"Thì ra chú ấy chính là cậu Lam Triệt đã mất tích bốn năm nay của chúng ta, hèn chi nhìn dáng dấp giống mẹ như vậy!” Liễm Vũ đã sớm đoán ra được rồi, chỉ là, vẫn còn chưa dám xác định, nghe Liễm Tranh nói như vậy, thằng bé mới dám chắc. Nhưng chung quy Liễm Vũ lại cảm thấy cậu ấy rất kỳ quái, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, mà hình như động tác trong tay không thông qua đại não, chỉ trực tiếp đánh ra.
Mỗi lần mẹ và cậu Lam Triệt gặp nhau, chẳng lẽ lần nào cũng kỳ lạ như vầy?
"Các con đang làm gì đó?"
Bỗng nhiên âm thanh từ đâu truyền tới, khiến ba đứa nhóc đang chen lấn nhau lập tức nhảy dựng lên.
Giọng nói xa lạ của một người phụ nữ.
Vừa quay đầu, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ, vóc dáng coi cũng khá, đang mỉm cười nhìn bọn chúng.
Ba đứa nhóc cảm thấy hơi lạ, nhìn lên người phụ nữ trước mặt, đầu óc xoay chuyển lòng vòng, vẫn không nghĩ ra được người này rốt cuộc là ai.
Trong trí nhớ căn bản cũng không có hình ảnh của người phụ nữ này.
"Chắc các con là con trai của anh Ngạo phải không? Thật đáng yêu, không ngời các con đã lớn như vậy!” Người phụ nữ này, ngay thời điểm Lam Duê vừa mang thai, đã bị cấm bước vào nhà họ Lăng, Hải Linh.
Bốn năm qua, mặc dù mẹ Lăng không để cuộc sống của cô thiếu thốn thứ gì, nhưng lại không màng để ý đến cô ta nữa. Dẫu cho cuộc sống có sung sướng thế nào, mất đi danh hiệu tiểu thư nhà họ Lăng, cũng khiến cho kẻ có lòng ham hư vinh như Hải Linh khó mà chấp nhận.
Nếu như đổi lại là người khác, sẽ phải tự kiểm điểm chính mình, ngẫm lại xem rốt cuộc mình đã làm gì sai, mới có thể khiến cho bản thân không được mọi người trong nhà chào đón như vậy.
Nhưng Hải Linh không phải là loại người biết nhìn nhận lỗi lầm của mình.
Từ đầu đến cuối cô ta vẫn cho rằng, sở dĩ mình có kết quả như ngày hôm nay, tất cả đều do một tay Lam Duê làm nên. Nếu không phải Lam Duê bất ngờ xông vào giữa cô ta và anh Ngạo, thì cô ta đã sớm kết hôn, sinh con với anh Ngạo rồi, đâu đến nỗi bị dì đuổi ra khỏi nhà họ Lăng?
Sự đố kị điên cuồng cộng thêm sự không cam lòng, khiến bên trong con người cô ta nhốn nháo, xoắn xuýt hết lên.
Nhưng cũng bởi vì mấy năm nay bị bỏ rơi, để cô ta học được cách che giấu suy nghĩ của mình, cũng làm cho cô ta trưởng thành rất nhiều. Hải Linh biết, nếu muốn đoạt lại tất cả, nhất định phải đứng vững vàng trên gót chân của mình ở nhà họ Lăng. Hơn nữa tuyệt đối không thể để bản thân rơi vào thế cô lập như trước, ở nhà họ Lăng, người có tiếng nói nhất, là Lăng lão ông, cô ta phải nghĩ ra biện pháp lấy lòng ông mới được.
Thật vất vả, cô ta mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu hơi sức mới có thể làm cho mẹ Lăng tha thứ, không nghĩ tới hôm nay vừa thay da đổi thịt đi đến biệt thự của nhà họ Lăng, người đầu tiên gặp được lại là ba đứa con hoang này. (QA: ta muốn đánh người, dám gọi cục cưng của ta là con hoang hả con mụ kia!!!!!)
Đối mặt với người hận không thể giết chết đến tận xương tủy, còn có thể làm ra dáng vẻ tươi cười, không thể không nói, Hải Linh không còn là cô gái đầu óc ngu nguội, nông cạn như ngày trước.
Người như vậy, quả thật rất khó đối phó.
"Anh Ngạo? Cô biết cha? Cô là ai?"
Ba cái miệng nhỏ nhắn đồng thanh hỏi, ba đôi mắt tròn xoe đen láy đầy vẻ tò mò.
Nụ cười trên mặt Hải Linh càng trở nên ấm áp, ngồi xổm người xuống nhìn bọn chúng với vẻ cưng chiều, giải thích: "Cô là cô của các con, các con có thể gọi cô là cô Hải Linh. Mấy năm nay cô vẫn sống một mình ở bên ngoài, cho nên các con không biết cũng là điều dễ hiểu.”
Ba đứa nhóc nghiêm túc nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, sau đó ba đứa nhìn nhau, rất ăn ý đồng loạt lùi về sau mấy bước.
Liễm Dực bĩu môi khinh thường: “Con chưa từng nghe ai nói qua có người cô gọi là Hải Linh, cô kia, cô không có việc gì làm thì đừng đi nhận họ hàng bừa với bản thiếu gia, bản thiếu gia không phải là đứa bé ba tuổi!” (QA: hắc hắc, thằng bé này mấy tuổi trời =)))
Liễm Tranh đẩy trên sống mũi trơn bóng một cái, một tay ôm máy tính bảng, một tay lướt trên màn hình hơn một phút đồng hồ, cuối cùng ngẩng đầu lên, thông suốt gật đầu một cái: "A, thì ra cô chính là Hải Linh? Chính là người ban đầu hãm hại mẹ, quyến rũ cha phải không, Hải Linh bị đuổi ra khỏi nhà họ Lăng? Ừm, rất tốt, mặc dù không thích cha lắm, nhưng con cũng không thể không thừa nhận, cha vẫn có khiếu thẩm mỹ, không bị người phụ nữ như thế này quyến rũ chạy mất.
À, mặc dù dáng dấp của cô cũng không quá kém, miễn cưỡng có thể giúp mẹ con xách giày, nhưng mà hãm hại mẹ là không đúng, nhất là hãm hại khi mẹ đang mang thai một đứa bé thông minh như con đây thì lại càng không đúng. Chỉ có điều cô cũng rất ngốc, rõ ràng nên biết một chút thủ đoạn tầm thường này, ngay cả lừa gạt một đứa trẻ cũng không xong, còn dám chạy đến khoe khoang với mẹ? Thật ra thì ngốc cũng không phải là lỗi của cô, chỉ là……”
"Hoá ra là như vậy!" Liễm Vũ nhanh chóng cắt đứt tràng nói lảm nhảm của Liễm Tranh, nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm trước mặt, nụ cười đã trở nên cứng nhắc từ bao giờ, mềm mỏng, lễ phép cười cười: “Cô Hải Linh không nên tức giận, Liễm Tranh rất hay nói bậy, làm sao cô Hải Linh lại đi xách giày cho mẹ được?”
Liễm Vũ giải thích khiến sắc mặt của Hải Linh có hơi khá hơn một chút, vừa nhếch môi cười, còn chưa kịp bật ra thành tiếng, lời nói kế tiếp của Liễm Vũ lại khiến Hải Linh suýt chút nữa nhịn không được mà tát cho một cái.
"Nói chính xác hơn, ngay cả xách giày cho mẹ cũng không xứng. Người ở bên cạnh mẹ, ai mà chẳng thông minh, ai mà chẳng được người ta khen ngợi năng lực? Mặc dù dáng dấp của cô Hải Linh cũng không tệ, nhưng mà về mặt quyến rũ cha, để cô đi xách giày cho mẹ, chẳng phải là dẫn sói vào nhà? Liễm Tranh, anh đúng là không biết ăn nói, cẩn thận cha nghe được, trở về mắng anh!”
Nói xong, Liễm Vũ còn chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra, xoa xoa đầu của thằng nhóc bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mang theo vẻ nghiêm nghị không cân xứng với số tuổi của thằng bé.
Cảm giác ban đầu của trẻ con rất chính xác, từ khi vừa nhìn thấy Hải Linh, ba đứa nhóc đã cảm thấy người phụ nữ trước mặt không thật lòng với bọn chúng.
Hơn nữa, nếu như thật sự có một người cô, tại sao mọi người trong nhà không ai nhắc đến?
Mặc dù nụ cười của Hải Linh rất hoàn mỹ, nội tâm che giấu khá kỹ, nhưng mà đáng tiếc, đứng ở trước mặt cô ta lại là ba đứa nhóc cực kỳ tinh quái, việc chỉnh người vân vân mây mây, bọn chúng còn lành nghề hơn ai hết.
"Chúng mày. . . . . ."
Hải Linh vung tay lên, đáy mắt thoáng hiện vẻ hung ác. Nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thả tay xuống, khôi phục nhịp thở còn đang phập phồng kịch liệt vì tức giận.
Không được, hiện tại cô ta tuyệt đối không thể động tay động chân với ba đứa con hoang kia, nếu như bây giờ lớn tiếng với bọn chúng, mặc dù quả thật có thể trút giận, nhưng mà lại càng bất lợi cho việc đặt chân vào ngôi nhà này, thế nên, cô ta phải nhịn xuống.
Miễn là Lam Duê không có ở đây, chẳng phải ba đứa nhóc này đều tùy cô ta xử trí hay sao?
Nghĩ đến đây, Hải Linh lại nở nụ cười ấm áp, dịu dàng nói tiếp: “Lúc ấy cô bị ma quỷ ám ảnh, cô cũng đã bị trừng phạt rồi, bây giờ dì…..chính là bà nội của các con, cũng đã tha thứ cho cô, chẳng lẽ các con lại không thể tha thứ cho cô sao? Cô…..cô thật sự biết lỗi rồi, xin lỗi, rất xin lỗi, lần này trở về cũng là vì muốn đích thân nói lời xin lỗi với chị hai!”
Ba đứa nhóc khinh bỉ nhìn lên người phụ nữ đang đóng kịch trước mặt, suýt chút nữa đã phun nước dãi ra ngoài.
Chỉ có điều, người phụ nữ trước mặt có thể đặt chân vào nhà họ Lăng lần nữa, nhất định đã được sự đồng ý của bà nội. Nếu như bọn chúng đuổi cô ta đi, không phải là sẽ có lỗi với bà nội sao?
Ai cha, được rồi, cha mẹ không có ở đây, vừa vặn bọn chúng cũng không có ai tán gẫu, coi như là có thêm một món đồ chơi đi.
Vừa nghĩ như thế, ba đứa nhóc nhanh chóng nhìn nhau, sáu con mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt.
"Ưmh, được rồi, dù sao mẹ cũng không có ở đây, cô chờ mẹ về đi!”
Ba đứa nhóc mở miệng lần nữa, đồng thanh gật đầu nói.
‘Nhưng mà trước đó, cô phải ráng chờ đến khi mẹ về mới được, nếu như tự cô muốn rời khỏi, bọn con cũng hết cách! Khì khì khà khà!’
Đây là suy nghĩ của ba đứa nhóc, cũng chứng minh rằng ba đứa nó đã thu lại hết ánh mắt của mình lên những người khác, toàn bộ dồn vào người phụ nữ xấu xa dám động đến cha mẹ thân yêu của bọn chúng.
Hải Linh vội vàng gật đầu, thầm vui mừng trong lòng, rốt cuộc cô ta đã có thể trở về nhà họ Lăng một lần nữa.
Bây giờ, cô ta nhất định phải từng bước, từng bước một lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình. Cô ta nhất định phải khiến Lam Duê trả giá đắt đối với những gì đã gây nên cho cô ta. Còn có ba đứa con hoang trước mặt này, một đứa cũng không tha.
Một người lớn, ba đứa nhỏ, đứng đối diện nhau, mỗi bên đều ngập trong ý nghĩ của riêng mình, mặc dù đang tươi cười, nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm giác như có thứ gì đó ngấm vào da.