i có thể đã chết, làm sao lại bỗng dưng xuất hiện?
"Đúng là sự thật!" Nuốt xuống cảm giác khó tin nơi lồng ngực, Ngự Phong bình tĩnh gật đầu: “Có người đã phát hiện ra chiếc du thuyền mất tích gần một năm nay trên biển Ấn Độ Dương, toàn bộ 300 người trên thuyền đều hôn mê bất tỉnh!”
"Cộc cộc cộc!"
Gương mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo nhìn không ra được chút cảm xúc nào, cong ngón tay lên, gõ nhịp nhàng lên trên bàn.
"Lam Triệt đâu?"
Ngự Phong sa sầm mặt: “Không có, sau khi mọi người thẩm tra đối chiếu những người trên du thuyền, không thiếu một ai, chỉ thiếu đi duy nhất Triệt thiếu gia!”
Nếu như nói, ban đầu còn hoài nghi không phải do bọn chúng làm, vậy thì sự trở lại bất ngờ của chiếc du thuyền này, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay như thế, chỉ thiếu đi mỗi người thân thiết nhất với Lam đương gia, Lam Triệt. Như vậy, tất cả mũi nhọn đều hướng về cùng một chỗ.
Sự kiện Lam Triệt mất tích, cùng với những đả kích mà nhà họ Lam không ngừng gặp phải trước đây, đều có cùng một nguyên nhân, chính là để đối phó với nhà họ Lam, đối phó với Lam Duê.
"Gác lại chuyện này!"
Lăng Ngạo suy nghĩ một chút, cuối cùng nói.
Lam Duê mang thai ba đứa bé, bây giờ đã được tám tháng, nếu như cô biết chuyện này, với tính cách của cô, nhất định sẽ tự mình đi xử lý.
Hiện giờ việc đi đứng của cô cũng đủ phiền phức rồi, huống chi là giải quyết chuyện nguy hiểm như vậy.
"Dạ, nhưng mà bên nhà họ Lam cũng đã lấy được tin tức!" Nếu như bên phía nhà họ Lam biết tin này, thông báo cho Lam Duê, vậy phải làm thế nào?
Lăng Ngạo nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, đứng lên: "Hẳn là bọn họ sẽ không ngu ngốc như vậy!” Tình huống của Lam Duê bây giờ là như thế nào, nếu như muốn cô gặp chuyện không may, bọn họ cứ dốc hết sức mà đi thông báo.
Hongkong, Đại bản doanh nhà họ Lăng.
"Chị nói không thể chính là không thể!"
"Ôi trời, chị tư, người ta tìm chị hai có chuyện thật mà, chị để cho em đi đi!”
"Bây giờ chị hai rất mệt mỏi, em không có gì làm còn đi kiếm chuyện quấy rầy chị ấy, em muốn chết hay là thế nào?”
Lăng Tuyết thật sự muốn dùng một cái tát đập chết đứa em gái không biết sống chết này, háo sắc với nam giới thì cũng được đi, thế mà nó lại còn liều mình vì chị hai, để có thể ở chung một chỗ với chị ấy, lệnh nào nó cũng cãi lại cho bằng được, hết sợ anh hai rồi.
Lăng Tâm phồng miệng lên: “Khoảng thời gian này em được nghỉ ở nhà, lần nào mọi người cũng nói mấy lời này cho có lệ, em nghe cũng đủ rồi! Em chỉ muốn trò chuyện với chị hai mà thôi, có gì ghê gớm đâu? Lại nói, anh hai không có ở nhà!”
Đang nói, tiếng còi xe quen thuộc liền vang lên ngay ngưỡng cửa.
Đầu Lăng Tâm hiện lên đầy vạch đen, con bé không phải là quạ đen chứ?
Lăng Ngạo xuống xe, liếc mắt nhìn hai người một cái, tiến vào bên trong.
Bước vào phòng, chỉ thấy vợ yêu của mình đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn dáng vẻ hẳn là ngủ được một lát rồi.
Nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán cô, khe khẽ đặt tay lên trên chiếc bụng đã nhô cao, cảm thụ máy thai của đứa bé.
Bên dưới tay bỗng nhiên nhúc nhích, gương mặt luôn lạnh lẽo của Lăng Ngạo thoáng qua một tia vui mừng.
"Ưmh!"
Bị vật nhỏ không an phận trong bụng đá một cái, Lam Duê vốn ngủ không được sâu, lập tức mở to hai mắt.
"Sao đã về rồi?"
Lam Duê kinh ngạc chớp chớp mắt, nhìn về phía người vừa tới.
Muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, cộng thêm thân thể cồng kềnh, khiến cô có chút lực bất tòng tâm.
Lăng Ngạo thấy thế, cẩn thận đỡ cô dậy, kê một cái gối ra sau lưng, dịu dàng nói: “Trở về xem em!”
Lam Duê điều chỉnh tư thế khiến cô cảm thấy dễ chịu, nheo mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, rũ đôi hàng mi, nói: “Có phải chuyện gì đã xảy ra hay không? Cần anh đích thân đi giải quyết?”
Lăng Ngạo nhìn sâu vào mắt cô, anh đã sớm biết chuyện gì cũng không thể gạt được mà. Anh vẫn cho rằng từ trước đến nay chưa một ai có thể nhìn thấu mình, nhưng mà vợ yêu lại hết lần này đến lần khác nhìn ra tâm tư của anh.
Chỉ vì muốn xác định chuyện này, lại có liên quan đến Lam Duê, bất luận là như thế nào anh nhất định phải tự đi xem xét một chút.
"Ừ, có chút chuyện phiền phức, cần anh phải đích thân đi giải quyết!"
"Như vậy hả, vậy anh đi đi!" Lam Duê cười cười, gật đầu nói: "Nhưng mà cẩn thận một chút, em không muốn con trai còn chưa ra đời, em lại trở thành quả phụ!"
Sắc mặt Lăng Ngạo tối sầm lại, nhìn nụ cười của cô. Rốt cuộc vẫn phải thở dài: "Anh biết rồi, chuyện này tương đối quan trọng, anh phải lập tức rời đi! Lam Duê, tự chăm sóc mình cho tốt!"
Cuối cùng, Lăng Ngạo nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, sải bước rời khỏi.
Sau khi anh đi, dáng vẻ tươi cười của Lam Duê chợt tắt, đôi con ngươi đen nhánh trầm ngâm, chuyện gì có thể khiến anh cảm thấy khó giải quyết như vậy?